Sử Thiên Sơn thấy hai người rơi vào trầm tư, làm như thờ ơ nói: “Tuy ta mới tới nơi này, lại nghe được không ít tin tức liên quan đến Đào đại nhân.”
Đào Mặc cả kinh ngẩng đầu.
Lão Đào cẩn trọng nhìn hắn.
Sử Thiên Sơn cười híp mắt nói: “Nhưng chỉ là những lời đồn, quá nửa cũng không biết là thật hay giả?” Mặt hắn rất tròn, lúc cười da mặt lại dồn lên, làm cho xương gò má càng nhô lên, tròn vo tròn lẳn, bóng loáng phát sáng, buồn cười không thể nói.
Lão Đào nói: “Không biết ngươi nghe được tin tức gì?”
Sử Thiên Sơn nói: “Nghe nói trước kia Tri phủ Đàm thành từng mời Đào đại nhân đến nha môn tri phủ ngồi một chút, không biết là có chuyện này không?”
Lão Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tri phủ Đàm thành là người trực tiếp quản lý thiếu gia nhà ta, gọi người đến nha môn tri phủ ngồi một chút cũng là bình thường.”
Sử Thiên Sơn cười ha hả, nói: “Cũng phải. Xem ra là ta đa tâm rồi, ta nghe trên phố nói cái gì mà nhốt vào lao phòng, còn tưởng Đào đại nhân và Tri phủ bất hòa, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là nghe lầm rồi. Xin Đào đại nhân thứ lỗi.”
Đào Mặc không khéo nói dối, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.
Sử Thiên Sơn nói: “Bất quá nói như vậy, Đào đại nhân không đắc tội người nào, cũng sẽ không có ai muốn hại Đào đại nhân. Như vậy, suy đoán của ta lúc trước lại không phải rồi. Xem ra không phải có người muốn hại chúng ta, mà là có người chỉ muốn hại ta mới đúng.”
Lão Đào xuôi theo, vội hỏi: “Vậy ngươi có biết là ai không?”
Ngón tay tròn vo của Sử Thiên Sơn gãi gãi cằm nói: “Ngược lại với Đào đại nhân, ta đây nửa đời người số người đắc tội chỉ có thể dùng từ đếm không xuể để hình dung, nếu thật muốn chỉ ra một hai người, sợ là không dễ a.”
Lão Đào nói: “Lúc trước ngươi không phải nói rằng vị bằng hữu kia của ngươi là hoàng thân đến từ kinh thành?”
Sử Thiên Sơn nói: “Chính xác.”
Lão Đào nói: “Không biết đó là vị hoàng thân nào?”
Sử Thiên Sơn nói: “Ngươi thật muốn biết?”
Lão Đào nói: “Không sai.” Lão biết Sử Thiên Sơn nói như vậy là vì muốn khơi lên hứng thú, dụ dỗ Đào Mặc, thế nhưng người kia nếu đã đem chủ ý đánh tới trên đầu Đào Mặc, lại muốn kéo lên quan hệ với bọn họ. So với địch trong tối ta ngoài sáng, còn không bằng biết người biết ta.
Sử Thiên Sơn lại nhìn nhìn Đào Mặc nói: “Đào đại nhân cũng muốn biết?”
Đào Mặc nói: “Ta muốn mau chóng phá án.”
Sử Thiên Sơn nói: “Đã vậy, ta nói luôn. Người nọ chính là đương Cửu Hoàng tử mà Đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất.” (Lòi ra một Cửu Hoàng tử nữa @@)
Vừa nghe là Hoàng tử, sắc mặt Đào Mặc lại thay đổi. Hắn cả đời chỉ tiếp xúc với vị quan lớn nhất là Tri phủ. Hoàng tử đối với hắn mà nói, giống như minh nguyệt xa vời.
Lão Đào lại rất bình tĩnh. Lúc lão nghe Sử Thiên Sơn nói hoàng thân, trong lòng đã chuẩn bị cả rồi.
Sử Thiên Sơn nói: “Nhưng chuyện này hơn phân nửa là hướng về ta, hai vị không cần lo lắng.”
Lão Đào nói: “Nhưng hình như ta vừa nghe ngươi nói, vụ án này có thể hướng về hai người ngươi và thiếu gia.”
Sử Thiên Sơn nói: “Ta vốn cho rằng Đào đại nhân đã từng đắc tội với người nào, cho nên mới một mực chọn địa bàn của ngài mà hại ta. Bây giờ xem ra, cũng vì Đào đại nhân thời vận không tốt, bị ta liên lụy rồi.”
Đào Mặc nghe hắn thành thật như vậy, cũng không tiện giả câm vờ điếc như trước nữa, liền nói: “Cũng có thể có quan hệ với ta.”
Sử Thiên Sơn nỗ lực mở to hai con mắt nhỏ, để bày tỏ sự kinh ngạc trong mắt, “Vì đâu lại nói vậy?”
Đào Mặc nhìn về phía Lão Đào.
Lão Đào nói: “Không biết Sử công tử có từng nghe tới Hoàng Quảng Đức không?”
Trong mắt Sử Thiên Sơn chợt lóe tinh quang, thân thể hơi ngã về sau, lưng dựa vào ghế, cười đến lãnh đạm, “Có nghe qua.”
Lão Đào nói: “Hắn và thiếu gia có chút va chạm.”
Sử Thiên Sơn nói: “Nói như vậy, ta lại có chút đầu mối.”
Lão Đào nói: “Nguyện nghe kỳ tường.”
Sử Thiên Sơn nói: “Không gạt ngươi. Ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, đối với những chuyện trong kinh thành đều biết rõ. Hoàng Quảng Đức tuy chỉ là một Tri phủ, nhưng người của hắn ở kinh thành sợ là còn nhiều hơn Tổng đốc.”
Đào Mặc và Lão Đào đều nhìn hắn chằm chằm.
Sử Thiên Sơn tiếp tục nói: “Người trong phủ Cửu Hoàng tử cùng hắn qua lại cũng là bình thường.”
Lão Đào nói: “Ý của ngươi là, đây hết thảy là do Hoàng Quảng Đức và Cửu Hoàng tử gây nên? Nhưng đường đường là một Cửu Hoàng tử sao lại phải dùng đến thủ đoạn như vậy cho ngươi vào bẫy?”
Sử Thiên Sơn cười khổ nói: “Ta cũng không hỏi các ngươi vì sao lại kết oán với Hoàng Quảng Đức, các ngươi có cần phải hỏi khúc mắc của ta với Cửu Hoàng tử?” (Tui nghi hai người gian tình quá a =.=)
Đào Mặc đột nhiên nói: “Ta chỉ muốn phá án, cũng không muốn truy tố chuyện xa xưa. Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ là vụ án này nghi điểm trùng trùng, bất lợi cho ngươi, nếu ngươi không thể nói ra lời giải thích hợp lý, sợ là rất khó thoát thân.”
Lão Đào có chút kinh ngạc nhìn Đào Mặc. Vừa mới nãy, lão thiếu chút nữa đã tiến vào cái bẫy tam ngôn lưỡng ngữ của Sử Thiên Sơn, không ngờ Đào Mặc lại sáng suốt như vậy.
Sử Thiên Sơn thở dài nói: “Ta say rượu nhất thời hồ đồ mạo phạm Cửu Hoàng tử, về phần cụ thể mạo phạm như thế nào… chỉ sợ nếu Cửu Hoàng tử biết các ngươi biết chuyện, cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” (Đập bàn, hai người đã làm gì, nhất định có mờ ám :3)
Lão Đào nói: “Theo ý ngươi, Cửu Hoàng tử muốn trừng phạt ngươi, vì vậy phái tâm phúc ra kế. Vừa vặn tâm phúc kia lại có quen biết với Hoàng Quảng Đức, bèn nghĩ ra kế vẹn toàn đôi bên, dẫn ngươi tới Đàm Dương huyện. Thứ nhất có thể bày bố hãm hại ngươi, thứ hai lại có thể khiến thiếu gia nhà ta rơi vào sự phẫn nộ của Sử Thái sư?”
Sử Thiên Sơn nói: “Chính là như vậy.”
Lão Đào nói: “Vậy nhưng tại sao Hoàng Quảng Đức lại dám đắc tội với Sử Thái sư chứ?”
Sử Thiên Sơn cúi đầu, như than lại như không than: “Bá phụ đâu phải chỉ có mình ta là chất tử.”
Lão Đào nói: “Nhưng ngươi là chất tử hắn thương yêu nhất.”
“Thương yêu?” Sử Thiên Sơn tự trào cười cười, “Ông ấy sở dĩ thương yêu ta bất quá là vì Diệu Quang. Bây giờ Diệu Quang đã chết, ông thấy ta sẽ nhớ tới Diệu Quang, nghĩ tới Diệu Quang sẽ bi thương thống khổ khó nhịn, thì thế nào lại nuông chiều ta?”
Lão Đào giật mình, còn có nội tình như vậy.
.
Sử Thiên Sơn nói: “Mà thôi. Không đề cập tới những chuyện buồn phiền này nữa. Đào đại nhân còn có điều gì muốn biết, ta nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
Đào Mặc nói: “Làm sao mới có thể tìm được tâm phúc của Cửu Hoàng tử?”
Sử Thiên Sơn hơi sửng sốt, nói: “Đào đại nhân muốn tìm hắn làm chứng?”
Đào Mặc nói: “Hắn là nhân chứng rất trọng yếu.”
Sử Thiên Sơn nói: “Tuy nói như vậy, nhưng ta khuyên Đào đại nhân vẫn là bỏ qua con đường này đi. Cửu Hoàng tử là nhi tử Hoàng thượng thật sự sủng ái nhất, tính cách khó tránh khỏi kiêu ngạo. Ngài muốn trừng phạt ta, ta đành ngậm bồ hòn là được. Nếu Đào đại nhân lấy chủ ý này tới phủ ngài ấy, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Đào đại nhân.”
Đào Mặc nói: “Nếu không thể tìm được chứng cứ rửa tội cho ngươi, ngươi rất có thể sẽ phải mang tội gian dâm giết người.”
Sử Thiên Sơn trầm mặc nói: “Nếu quả thật không tìm được chứng cứ rửa sạch tội danh, vậy cũng chỉ có thể như thế.”
Đào Mặc ngạc nhiên.
“Dù sao, bá phụ có không coi trọng ta, cũng sẽ không mặc ta làm bẩn thanh danh của gia tộc.” Hắn có mấy lời tuy chưa nói rõ, nhưng ý tứ đã bày tỏ rõ ràng. Vạn bất đắc dĩ, Sử Thái sư nhất định sẽ đứng ra bảo vệ hắn.
Lão Đào nói: “Ngươi không sợ Cửu Hoàng tử gây khó dễ?”
Sử Thiên Sơn bất đắc dĩ cười cười nói: “Trong mắt hắn, ta chỉ là một quân cờ tốt thì giữ lại, xấu thì vứt đi. Muốn trêu chọc một chút, cũng sẽ không thoáng cái chọc quá ác, tránh mất đi lạc thú về sau.”
Lão Đào nhíu mày. Nghe khẩu khí hắn, khúc mắc giữa hắn và vị Cửu hoàng tử kia sợ là không nhỏ.
Sử Thiên Sơn nói: “Đương nhiên, có thể không kinh động bá phụ, ta cũng không muốn kinh động lão nhân gia người.”
Lão Đào nói: “Nếu đã như vậy, ngươi nên đem toàn bộ những chuyện ngươi biết nói ra mới phải.”
Sử Thiên Sơn nói: “Ta đã nói rất nhiều rồi.”
Lão Đào không nói lời nào, chỉ im lặng dùng mắt chăm chú nhìn hắn, giống như muốn đem tất cả bí mật tận đáy lòng hắn đào lên trên mặt.
Sử Thiên Sơn thở dài nói: “Thôi được. Đã nói đến đây rồi, ta cũng không cần ôm tỳ bà nửa che mặt nữa. Người của Hoàng Quảng Đức ở kinh thành, cũng bao gồm mấy vị đường huynh đệ của ta. Kỳ thực trước lúc đến Đàm Dương huyện, ân oán giữa Đào đại nhân và Hoàng Quảng Đức ta cũng có nghe thấy. Ta cam đoan, nếu Đào đại nhân có thể giúp ta rửa sạch tội danh, ta nhất định dốc sức giúp Đào đại nhân trừng ác trừ gian.”
Từ khách điếm đi ra, Đào Mặc hỏi Lão Đào, “Ngươi có tin hắn vô tội?”
Lão Đào nói: “Tuy hắn nói thành khẩn, nhưng cũng có lời chưa nói hết. Nếu hắn đã biết ân oán giữa Hoàng Quảng Đức và thiếu gia, thì sao lại không biết chuyện giữa Cố Xạ và thiếu gia? Chỉ sợ ân oán giữa hắn và Cửu Hoàng tử là thật, hắn bị hãm hại là thật, chỉ là không biết mình bị hãm hại là giả.”
Đào Mặc nói: “Ý gì?”
Lão Đào nói: “Ta thấy hắn… là cam tâm tình nguyện rơi vào cái bẫy đó.” Vậy cũng có thể giải thích được vì sao thân thủ của hắn rõ ràng có thể cứu được Vũ cô nương lại một mực khoanh tay đứng nhìn, còn có vì sao trên công đường hợp tác như vậy, chỉ vì đây hết thảy hắn đã biết rõ.”Cửu Hoàng tử đào bẫy rập, hắn là nhắm mắt cũng phải nhảy xuống. Hoàng Quảng Đức có thể là thật, cũng có thể là giả. Hắn cố ý kéo Hoàng Quảng Đức vào, chỉ là hi vọng thiếu gia có thể rửa sạch tội danh cho hắn.”
Đào Mặc nói: “Vậy, ta nên chứng minh sự trong sạch của hắn như thế nào?”
Lão Đào nói: “Thiếu gia không cần chứng minh hắn trong sạch, chỉ cần dựa theo phương cách ban đầu, tra ra manh mối của vụ án này là được.” Lão còn có lời chưa nói ra, dù sao với thân phận của Sử Thiên Sơn, thật sự có không tra ra chân tướng cũng sẽ có Sử Thái sư bảo vệ hắn. Chỉ có một điều băn khoăn rằng, Sử Thái sư có vì chuyện này mà trút giận sang Đào Mặc hay không.
Một chiếc xe ngựa đột nhiên dừng trước mặt hắn.
Cố Tiểu Giáp ngồi trên càng xe cười tủm tỉm nhìn hắn.
Mắt Đào Mặc sáng lên, tiến lên vừa định vén rèm, tay chợt rụt lại, buồn bã nói: “Huyền Chi, chúng ta vẫn chưa thể gặp mặt.”