Tiết quý phi trong cuộc đối đầu với ta, nàng ta luôn chiếm ưu thế. Mặc dù Bệ hạ không gặp nàng ta, một lòng dốc sức vào việc giải độc. Nhưng phẩm cấp của nàng ta cao hơn ta một bậc, khắp nơi đều khống chế ta.
Ta không muốn nhịn nữa.
Dù là kiếp này, hay kiếp trước, chưa bao giờ ta chịu sống một cách nhu nhược.
Ta chuẩn bị phản kích, lại g.i.ế.c một người, chặt đứt một cánh tay của nàng ta.
Sau ba tháng âm thầm lên kế hoạch, một vở kịch hay lặng lẽ được dựng lên.
Ta tìm được ma ma từng hầu hạ Hiền thái hậu. Bà ấy bây giờ đang ở trong Phật đường trong cung dưỡng lão, trong lòng luôn nhớ đến cháu trai ở bên ngoài. Ta dùng tiền tài và đoàn tụ dụ dỗ, lấy tính mạng người nhà uy hiếp. Bà ấy đã bị lãng quên quá lâu, từng nhiều lần cầu xin Tiết quý phi muốn xuất cung, đều bị phớt lờ, vì vậy nhanh chóng đồng ý với ta.
An phận thủ thường ăn chay niệm Phật một thời gian, trông không khác gì trước kia. Chỉ là một ngày nào đó tình cờ gặp Lý tổng quản.
Tên thái giám này chính là tâm phúc do Tiết quý phi một tay bồi dưỡng, ba năm trước, bà ta chọc giận cổ tử, khiến Thiệu Dật đột nhiên phát cuồng, lại lừa lão tổng quản hầu hạ hắn nhiều năm vào trong đưa thuốc. Bạo quân tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người cuối cùng trên đời mà hắn có thể tin tưởng. Cũng chính là sau đó, hắn trốn đến Vạn Đạo cung.
Hai "nô tài" của Tiết phủ gặp nhau.
Ma ma tự tay làm một bàn lớn thức ăn chiêu đãi hắn, rót rượu rót trà, nịnh nọt không ngớt. Nhìn bà lão phong quang này, bây giờ cũng phải lấy lòng người mới là mình, Lý tổng quản không khỏi đắc ý, nhanh chóng say khướt.
Ma ma cầu xin, giả vờ khóc lóc, nói bà ấy thật sự muốn xuất cung, nhờ tổng quản nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt Quý phi. Lại lấy ra một số châu báu ngọc khí, bày tỏ chút lòng thành.
Lý tổng quản nhận lấy không chút khách khí. Ngày hôm sau liền đem đi đổi thành vàng bạc thật. Chỉ là, hắn sẽ không ngờ tới, những bảo vật đó cuối cùng lại rơi vào tay Thượng thư Lễ bộ. Vị Thượng thư này do Hiền thái hậu một tay đề bạt, là con ch.ó trung thành nhất, đương nhiên sẽ không nhận nhầm di vật của Thái hậu, rất tức giận, làm ầm ĩ đến Nội các, yêu cầu điều tra kỹ lưỡng, nếu không sẽ đập đầu tự tử.
Kết quả như mong đợi.
Lý tổng quản bị áp giải đến Thận Hình ty.
Ma ma cũng ra làm chứng. Bà ấy băng bó trán, vừa vào cửa liền khóc lóc:
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Thái hậu, nô tỳ đáng chết. Có lỗi với người ở trên trời, tổng quản hôm đó say rượu, nhầm Từ Ninh cung thành nơi khác ôm đi không ít châu báu, nô tỳ muốn ngăn cản lại bị đẩy một cái. Lại tỉnh dậy thì..."
Tổng quản mắng bà ấy nói bậy.
Bà ấy liền không nói nữa, chỉ ôm mặt khóc.
Lý thái giám bán đồ trong cung không phải lần đầu tiên, tiền án vô kể. Thêm vào đó quả thật ma ma mang đầu đầy m.á.u đi gặp Quý phi, vẻ mặt hốt hoảng, nói có chuyện gấp. Những năm này, bà ấy cũng đến, Tiết thị liền cho rằng lại lấy cớ xuất cung, nàng ta không kiên nhẫn quản, liền bỏ mặc không gặp.
Thật nực cười chuyện người một nhà tự cắn xé nhau.
Ngay cả Quý phi cũng không tin hắn, chỉ còn lại sự thất vọng: "Ngươi cũng nên lanh lợi một chút, dù có trộm cũng phải dọn dẹp sạch sẽ. Vương Thượng thư kia chỉ nhận cô mẫu, ngay cả lời của phụ thân cũng bỏ ngoài tai, ngươi chọc giận hắn làm gì?"
Khi sự việc vừa nảy sinh.
Người của phụ thân ta đẩy một cái, khiến Vương Thượng thư cho rằng có người trả thù Thái hậu. Liền đi khắp nơi tung tin, khiến chuyện này được nhiều người biết đến, làm náo loạn, bây giờ đã kết thúc tất cả lại quy cho Lý thái giám mang tiếng xấu.
Ngay cả trẻ con ngoài cung cũng khinh thường hắn: Phản bội chủ tử.
Bây giờ, việc cấp bách, phải khiến Lý tổng quản nhận tội và câm miệng.
Quý phi lừa hắn sẽ minh oan cho hắn, sau này sẽ có chỗ đi. Mà chỗ đi của hắn, là sau khi đóng dấu ngay tại nha môn, bị cắt lưỡi, dùng một sợi dây trắng treo cổ chết. Tiết quý phi lại bồi dưỡng người mới, chỉ đợi Thiệu Dật ra ngoài thì liền tiến cử.
Nàng ta bận rộn không có thời gian tìm ta gây sự.
Ngày tháng trôi qua trong việc ta trồng hoa bón phân. Giống hoa trong Hoàng cung nhiều hơn phủ Thừa tướng, nhìn chúng nảy mầm, ta rất vui. Khi cây đầu tiên nở nụ, mùa xuân đầu tiên ta vào cung, Thiệu Dật bước ra khỏi Vạn Đạo cung.
"Hoa của nàng trồng rất đẹp."
Gió thổi giọng nói của nam nhân đến, trong trẻo và chậm rãi.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Thiệu Dật bình thường. Một thân hắc y, dựa vào lan can nhìn ta. Bên cạnh không có người đi theo, trong tay ôm túi ấm, hắn vẫn sợ lạnh.
Gọi ta qua, chia sẻ một chút ấm áp, trong mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt.
"Sao lại mặc mỏng như vậy, những việc này để cung nhân làm là được rồi."
Khi nói những lời này, khóe miệng hắn nhếch lên, những cành liễu bay bay rơi trên vai. Là một khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đã có chút sắc hồng, khiến ta nhớ đến cảnh mưa phùng mờ ảo ở Giang Nam, khí chất cao quý và thanh tao.
Ta bị hắn kéo lại, lau sạch bụi bẩn trên tay, mấy lần ngón tay hắn lướt qua cổ tay ta, khiến ta rùng mình. Vì vậy vội vàng rút tay lại, cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu cảm của hắn:
"Thần thiếp thích như tự tay làm những việc này."