Sau đó đại khái là thời gian an tĩnh nhất trong một ngày của trường học, cũng là thời gian hắc ám nhất trong một ngày.
Ngay tại một góc yên lặng bình thường ít người đi lại của tòa nhà Viện dược học, linh hồn Điền Hân đang kinh nghi bất định, cô kỳ thật đã không còn là người, chính là mặc dù là Hồn Ma, cô cũng có lối suy nghĩ rõ ràng, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cô biết người nam nhân trước mặt này cũng không phải là một học viên bình thường, hắn rất cường đại, cũng rất đáng sợ, cô vừa rồi thấy trong gương là diện mạo đích thực của người nam nhân này, điều làm cô cảm thấy được lông tóc dựng đứng.
Vì sao lại biến thành tình trạng hiện giờ, Điền Hân nghĩ cũng không ra, gương không phải mặt gương bình thường, cái gương mà nữ quỷ mê hoặc làm hại tính mạng của nàng, nhưng mà nữ quỷ kia hiện giờ cũng đã không còn tồn tại.
Ngón tay của Hạ Hoằng Thâm vẫn đụng lên trên mặt kính, Điền Hân nhìn thấy đầu ngón tay hắn dần dần thả ra quang mang màu vàng nhạt, từ mới đầu là phạm vi một mảnh nho nhỏ mở rộng ra, biến thành tinh quang mãnh liệt.
Điền Hân theo bản năng xoay đầu đi, muốn tránh ánh sáng liệt tuyến kia.
Nhưng mà sau một giây, chính là mặt gương trên mặt đất biến mất, Hạ Hoằng Thâm mở lòng bàn tay ra, lập nên một ít chữ phiến lá lớn nhỏ, hình dạng đóa hoa như mảnh nhỏ hoa Lưu Ly.
Bốn phía là mảnh nhỏ lưu quang, sặc sỡ màu sắc.
Điền Hân cảm thấy từ lời nói linh khí của Hạ Hoằng Thâm, cô theo bản năng tiến lên từng bước, muốn tới gần mảnh nhỏ trong tay Hạ Hoằng Thâm.
Nhưng Hạ Hoằng Thâm lại đem mảnh nhỏ nắm trong bàn tay, nháy mắt che đi linh khí nó tiết ra bên ngoài.
Điền Hân dừng bước lại.
Hạ Hoằng Thâm không nói cái gì cả, xoay người rời khỏi.
“Đợi một chút!” Điền hân vội vàng ngăn hắn lại.
Hạ hoằng thâm dừng bước, nhìn Điền Hân.
Điền Hân hỏi hắn: “Tôi sẽ thế nào?”
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu liếc nhìn phong bế trong cầu thang một cái, nói: “Ngươi uổng mạng vứt bỏ, linh hồn bị trói trong tòa nhà này, không thể vãng sinh, hàng đêm chỉ biết lập đi lập lại việc nhảy lầu ngày ấy, khó có ngày kết thúc.”
Điền Hân kinh hãi lắc đầu.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Nếu là do ngươi lựa chọn làm ra, chính mình phải thừa nhận hậu quả.”
“Không cần!” Điền Hân la lớn, “Cầu ngươi cứu cứu ta.”
“Ta cứu không được ngươi”, Hạ Hoằng Thâm ngữ khí không có chút tình cảm nào.
Điền Hân đưa tay muốn lại giữ cánh tay Hạ Hoằng Thâm, lại phát hiện căn bản không thể đụng chạm được hắn, cô sợ hãi Hạ Hoằng Thâm rời đi, chỉ có thể vội vàng nói: “Ngươi không phải có thể ăn nữ quỷ kia sao?”
Hạ Hoằng Thâm nhìn nàng, “Ngươi có biết nếu bị ta ăn thịt tương đương với hồn phi phách tán, không còn ngày siêu sinh không?”
Điền Hân nói: “Vậy tôi bị vây tại chỗ này cũng có gì khác nhau chứ?”
Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Cái này cũng không hẳn, trời đất vạn vật đều có tuần tự biến hóa, cũng không phải là vĩnh hằng, ngươi cũng không cần tuyệt vọng như thế.”
Điền Hân thống khổ quỳ xuống, nghẹn ngào không dứt, “Tôi không muốn đợi, tôi sợ hãi, tôi không muốn một mình ở lại đây trong cái tòa nhà trống rỗng này, mỗi đêm lặp lại việc đã trải qua thống khổ nhất, tôi tình nguyện từ nơi này biến mất hoàn toàn trên cái thế giới này.”
Hạ Hoằng Thâm không hiểu nhìn cô thống khổ, những vẫn chậm rãi lắc lắc đầu, liền xoay người rời khỏi.
Điền Hân không hề cầu xin nữa, chỉ ngồi xuống, ôm mình không tiếng động khóc rống một hồi.
Sau khi Tống Quân tỉnh giấc, phát hiện mình lại đang ở trong phòng Hạ Hoằng Thâm, hơn nữa Hạ Hoằng Thâm đang đi vắng.
Ngồi ở trên giường, Tống Quân cảm thấy mơ hồ, đầu còn có chút đau, đưa tay đè xuống cái trán.
Bên ngoài vừa lúc có ánh mặt trời, có thể nghe được rõ ràng tiếng chim hót sáng sớm, thường thường còn có thanh âm người ta nói nói ở tầng dưới cùng động cơ rung động của ô tô chạy qua.
Nhưng hắn cái gì cũng không muốn làm, không muốn đi phòng thí nghiệm, không muốn về phòng của mình, thậm chí không muốn xuống khỏi cái giường nhỏ của Hạ Hoằng Thâm.
Giàu to rồi đã lâu ngai (không hiểu nghĩa của cụm từ này), Tống Quân nhìn trên bàn Hạ Hoằng Thâm có một hộp sữa cùng một bao túi. Hắn lặng đi một chút, ý thức được đó là điểm tâm lưu lại cho hắn, nhất thời cảm thấy được bụng đã đói đồng thời lại ngượng ngùng.
Tống Quân từ trên giường bước xuống, đi đến bên cạnh bàn học, một tay cầm mặt bao một tay giật lại bức màn, ánh nắng lập tức chiếu xạ trên khuôn mặt hắn, hắn không hỏi hé mắt.
Bên đường phố dưới tầng có nữ sinh đứng, đó là Thành Thụy Cảnh, ngày hôm nay cô mặc một cái váy ngắn màu lam xinh đẹp, lưng có một bao kiên quả trứng nhỏ màu xanh lá cây đang đứng ở đám người.
Tống Quân nhìn Thành Thụy Cảnh, nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng đưa tay đem bức màn kéo lại.
Một lát sau, Hành Huy chạy tới bên Thành Thụy Cảnh.
Thành Thụy Cảnh kéo tay Hành Huy, xắn bước nói: “Đi thôi!”
Hai người đi ra ngoài không xa, đột nhiên bị một người ngăn lại là Liễu Đạo Đường.
Người nọ là một hòa thượng trẻ tuổi, mặc tăng y màu xám, lưng có một túi khóa tà, mặc dù đã quy y, nhưng nhìn ngũ quan tuấn tú, dung mạo sáng sủa.
Hắn hiện tại bên trong giáo viên đại học có chút cao ngất, cũng không tính quá mức kỳ quái.
Thành Thụy Cảnh tưởng hắn muốn hỏi đường, nói: “Có chuyện gì không?”
Nhưng không ngờ hòa thượng kia đánh giá Thành Thụy Cảnh hồi lâu, nói: “Nữ thí chủ, nhìn cả người hắc khí bao phủ, hình như là có dấu hiệu điềm xấu.”
Thành Thụy Cảnh nghe vậy nhất thời không hờn giận, nhăn đầu lông mày nói: “Ngươi là ai?”
Hòa thượng còn chưa nói, Hành Huy đã truy vấn: “Như thế nào là điềm xấu?” Một đoạn thời gian trước, Thành Thụy Cảnh có chút hành vi quái dị, Hành Huy ít nhiều đã nhận ra, nhưng là còn chưa nói ra về sau như thế nào, hiện giờ nghe hòa thượng trước mặt kia nói, nhất thời có chú ý vài phần.
Hòa thượng nghe Hành Huy truy vấn, giảm thấp âm thanh xuống, nói: “Nhìn như bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy.”
Thành Thụy Cảnh càng thêm mất hứng, nói: “Nói hưu nói vượn cái gì vậy.”
Hành Huy không lý do hết hồn một trận, hỏi: “Cái gì là không sạch sẽ?”
Hòa thượng kia nhìn vòng quanh Thành Thụy Cảnh một vòng, đột nhiên “Tấm tắc” hai tiếng, nói: “Sợ là ác quỷ quấn thân”
Hành Huy biến sắc, không để ý Thành Thụy Cảnh ở bên cạnh kéo hắn, hỏi hòa thượng: “Đúng hay sai vậy? Nên làm cái gì bây giờ?”
Hòa thượng đứng lại, lúc này cũng cười cười, đưa tay lấy từ trong tay áo một lá bùa hình dạng củ ấu bị gãy, nói với Hành Huy: “Lá bùa này trừ tà tránh hung, quỷ thần chớ gần. Chúng ta coi như là có duyên, hai trăm đồng tiền bắt nó mời về đi thôi.”
Thành Thụy Cảnh rốt cục không nể mặt, mắng: “Bệnh thần kinh!” Đồng thời lôi kéo Hành Huy đi lên phía trước, “Rõ ràng là một tên lừa gạt, ngươi nói với hắn làm gì!”
Hành Huy nghe hòa thượng nói hai trăm đồng tiền, vẻ mặt cũng thay đổi, bị Thành Thụy Cảnh lôi kéo rời đi, không còn tiếp tục phản ứng với Hòa thượng kia.
Hòa thượng nhìn bọn hắn rời đi, lắc lắc đầu cười, tay nắm tờ giấy củ ấu hướng không trung vứt, ngón tay bỗng nhiên bắn ra, hướng trên người Thành Thụy Cảnh ném.
Thành Thụy Cảnh chỉ cảm thấy sau lưng bị cái gì đó đập một cái, quay đầu lại nhưng không thấy người, trên mặt đất cũng không có thứ gì, lại tiếp tục lôi kéo Hành Huy vội vàng rời đi.
Hòa thượng trẻ tuổi một người chậm rãi đi về phía trước, đi tới tòa nhà viện dược học, lập tức đi vào.
Quản lý viên tòa nhà theo cử
a sổ liếc nhìn thăm dò hắn một cái, cũng không có ngăn trở, không nói đến bên trong đại học C vốn có ngành tôn giáo chuyên nghiệp (*), người đến người đi tòa nhà bình thường này, chỉ cần không phải là phần tử khủng bố, cũng không cần ngạc nhiên.
(*) Ở Đại học Việt Nam cũng có môn tôn giáo học nhưng chủ yếu chỉ dạy trong các trường đại học khoa học xã hội nhưng cũng chỉ có một số khoa giảng dạy cũng không quá phổ biến, còn có trường dạy tôn giáo chính quy, như trường Phật giáo ở Sóc Sơn (Hà Nội), Công giáo thì chưa có (thấy báo chí bảo năm nay sẽ có mà chưa thấy gì), tuy nhiên các nhà thờ lớn cũng thường xuyên đào tạo lớp trẻ mục sư như ở Hải Phòng. Có thể thấy đại học C trong tác phẩm là một trường đại học lớn với nhiều ngành học.
Hòa thượng đi đến thang máy, cùng vài sinh viên trẻ tuổi cùng nhau đi vào thang máy, nhờ người ta bấm giúp tầng mười bốn.
Thang máy từ từ đi lên, bên trong có vài người nhìn trộm hắn, thế nhưng hắn lại cúi đầu nhíu mi, trong lòng than thầm một hơi, nghĩ lúc này lại là một cái sinh ý lỗ vốn.
Tống Quân ăn hết điểm tâm, ngồi sững sờ bên cạnh bàn, hắn còn đang thật sự lo lắng chuyện thôi học, thừa dịp hiện tại vẫn còn sớm, dù sao cũng chưa chính thức nhập học, một lần nữa chuẩn bị thi, nhất định không học ở viện y học, có thể nói, cách thành thị này đều rất xa.
Rất nhanh đến buổi trưa, Hạ Hoằng Thâm từ bên ngoài mở cửa phòng.
Tống Quân quay đầu nhìn hắn, tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn tính toán tiếp tục ở lại nơi này của Hạ Hoằng Thâm, hắn hô một tiếng: “Hạ sư huynh.”
Hạ Hoằng Thâm đi tới, nói: “Thu thập một chút rồi đi ra ngoài ăn cơm trưa, buổi chiều ta cùng ngươi đi phòng thí nghiệm.”
“Ân?” Tống Quân có chút kinh ngạc.
Hạ Hoằng Thâm cũng không nói thêm cái gì nữa, đứng ở cạnh cửa, làm ra một bộ tư thế chờ đợi.
Tống Quân làm sao hoàn hảo ý tứ cự tuyệt, hắn chỉ có thể nói: “Chờ, em rất nhanh là tốt rồi.”
Xế chiều trên đường đi phòng thí nghiệm, Tống Quân đột nhiên cảm giác mình thực không có khí khái, rõ ràng là muốn thôi học, nhưng Hạ Hoằng Thâm không cho hắn thương thuyết một câu, hắn cũng không có biện pháp cự tuyệt, vẫn là đi theo.
Đi vào tòa nhà pháp y, cả người Tống Quân rất nhanh căng cứng, nói chuyện lớn tiếng với hắn đều có thể hù đến hắn.
Hạ Hoằng Thâm biết rõ hắn là bị kinh sợ. Kỳ thật nữ quỷ kia sẽ không còn tái hiện gây rối hắn, hắn căn bản không cần lo lắng như vậy, nhưng Hạ Hoằng Thâm không có tính toán nói cho hắn biết, theo thời gian chậm rãi đi qua, hắn sẽ dần dần bình phục lại.
Buổi chiều phòng thí nghiệm không ít người, Tống Quân vừa mới bắt đầu cẩn thận chậm rãi bình thường trở lại.
Cùng gian nhỏ thực nghiệm cũng có những người khác đang làm thí nghiệm, Hạ Hoằng Thâm bồi tiếp hắn trong chốc lát, khi tiếp điện thoại mới rời đi.
“Anh đi à?” Tống Quân đuổi tới giữa cửa thang máy, hỏi Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Có chút việc, có việc gọi điện thoại cho ta.”
Hạ Hoằng Thâm đã muốn đi, Tống Quân yêu cầu hắn luôn luôn ở tại nơi này đương nhiên ngượng ngùng, chỉ có thể gật gật đầu.
Chờ Hạ Hoằng Thâm đi rồi, Tống Quân tiếp tục trở về thực nghiệm của hắn, vốn buổi sáng đều đã bỏ quên, nhưng hiện tại sắp tới kỳ hạn thật nghiệm nên có chút nhịn không được mà khẩn trương.
Khi Hạ Hoằng Thâm trở lại ký tức xá, có người cũng đã đến.
Hòa thượng trẻ tuổi hai tay tạo thành chữ thập, nói: “A di đà Phật, Hạ thí chủ, bần tăng là tới thu phí.”
Hạ Hoằng Thâm mở cửa phòng ra, nói với hắn: “Tiến vào nói sau.”
Hòa thượng theo Hạ Hoằng Thâm tiến vào phòng, trực tiếp ngồi lên mặt ghế trước bàn đọc, nói: “Đừng quỵt nợ a, siêu độ cho nữ quỷ nhảy lầu, còn tiện đường giúp bạn ngươi trừ uế, đáng ra là năm trăm, nhưng vì mọi người đều quen biết nhau, coi như bát triết*cho ngươi, thu bốn trăm là được.”
* Bát triết = chiết khấu
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta không có tiền.”
Hòa thượng nghe vậy nói: “Vô nghĩa.”
Hạ Hoằng Thâm nhìn hắn, “Ngươi là người xuất gia.”
Hòa thượng nói: “Người xuất gia thì làm sao? Ngươi xuất gia không thể mắng người vô nghĩa sao?
Hạ Hoằng Thâm lắc lắc đầu, nói: “Vân Phách, ngươi để Điền Hân đi đầu thai sao?”
Sắc mặt hòa thượng trẻ tuổi pháp danh Vân Phách đứng đắn vài phần, hắn nói: “Đã đi, nhưng nữ quỷ kia chính là oán khí quá nặng, ít nhiều đã ảnh hưởng một chút đến nàng.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Nữ quỷ kia sớm đã không có hình thể, sau khi mê hoặc Điền Hân nhảy lầu, mới hóa thành bộ dạng của cô bò lên người khác.”
Vân Phách một tay chống đầu, nhăn đầu lông mày không biết suy nghĩ cái gì.
Hạ Hoằng thâm còn nói thêm: “Nhờ.”
Vân Phác mí mắt một phen, “Hãy bớt sàm ngôn đi, đưa tiền đây.”
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, “Ta không có tiền”
(Mèo: Hai anh thật đáng yêu mà, haha, các anh rất nghèo nên bắt chẹt mấy bác nhà giàu:D)
Mắt thấy đề tài đã tới nguyên điểm, Vân Phách đột nhiên đứng dậy, đi tới bên ngoài cửa sổ nhìn xuống.
Hạ Hoằng Thâm theo tầm mắt của hắn mà nhìn thì thấy Tống Quân làm xong thực nghiệm đang đi ở trên đường, đại khái là trở về ký túc xá.
Tinh thần của Tống Quân không tốt nên bộ dáng cũng không tốt, cước bộ có vẻ vô lực, hắn đi trên đường, đột nhiên dừng lại, nhìn phía trước mặt.
Đứng ở phía trước không xa, một thanh niên đang xem cột quảng cáo ở ven đường, không ngờ là Phượng Tuấn Nguyên.
Tống Quân từng nhớ Phượng Tuấn Nguyên từng nói qua dấu hiệu, trực giác hắn cho hắn biết hắn gần đây gặp sự tình quái dị là có quan hệ, vì thế tiến lên hai bước, hô: “Phượng Tuấn Nguyên!”
Phượng Tuấn Nguyên nghe thấy có người gọi hắn, lông mi hơi hơi rụng động, lại không hề xoay đầu lại.
Tống Quân lại hô tiếp một tiếng: “Phượng Tuấn Nguyên”, liền muốn đuổi theo.
Lại không nghĩ rằng Phượng Tuấn Nguyên thế nhưng xoay người muốn rời đi.
Trong lòng Tống Quân quýnh lên, chạy tới phương hướng của hắn, nhưng Phượng Tuấn Nguyên đáng lẽ đã rời đi lại đột nhiên dừng bước.
Phượng Tuấn Nguyên xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai tòa nhà bên cạnh đường.
Theo ánh mắt của hắn, Tống Quân phát hiện nơi đó là cửa phòng của Hạ Hoằng Thâm, lúc này Hạ Hoằng Thâm đứng ở trước mặt cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống, nhưng không có dừng trên người Tống Quân mà là nhìn Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên mấp máy đôi môi xinh đẹp, hình như có chút không vui xoay người rời đi.
Tống Quân đứng tại chỗ, chợt thấy có chút mờ mịt.