Thực Hồn Đồ

Chương 52: Thiên giới




Sầm Hỷ bị bác đoạt tiên tịch và bị nhốt vào súc sinh đạo* không được làm người mười kiếp. Mà công chúa Mai Linh bị nhốt ở Thiên giới vùng băng lạnh dốc lòng tu hành, ngàn năm không được thiện cách.

(Mèo: Súc sinh đạo là kiếp sau trở thành con vật như đời chó, mèo, chuột, lợn. Nếu làm kiếp chó mèo sướng rồi, được con người yêu thương. Chứ anh này làm nhiều điều xấu có khi bị biến thành kiếp con gián lắm.)

Dù sao cũng là con gái Thiên Đế, cho dù phạm vào trọng tội vẫn dễ dàng khoan dung.

Sau khi Thiên Đế tuyên bố chấm dứt, thiên tướng đem hai người mang đi.

Mai Linh rời đi, lúc nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đứng ở bảo điện, cô không nói một lời.

Sau khi Thiên Đế để mọi người lui đi thì chỉ lưu lại mình Hạ Hoằng Thâm, thở dài nói: “Mai Linh vốn tâm cao, đây là hại mình hại người.”

Sắc mặt Hạ Hoằng Thâm không chút thay đổi cũng không nói một lời sau khi nghe vậy.

Thiên Đế nhìn hắn, nói: “Trậm Liêu, chúng ta thực không còn lời nào để nói!”

Hạ Hoằng Thâm lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Nếu không phải Ngài khoanh tay đứng nhìn, Mai Linh cũng không đi tới nông nỗi bây giờ.”

Thiên Đế thở dài một hơi, nói: “Vạn vật đều có quy luật, ta không phải không quản, mà là không thể quản. Ta hiểu mọi việc làm của thiên hạ, hàng ngàn hàng vạn tánh mạng vô tội, ta không thể quản mọi thứ, cũng chỉ có thể không quản mà thôi.”

Hạ Hoằng Thâm hỏi hắn: “Nếu không phải ta bổ ra kết giới, Ngài thật sự sẽ để cho cả thành phố đó bị hủy diệt?”

Thiên Đế nói: “Có thể làm khác sao? Vạn vật thế gian đều có số mệnh, ta đã can thiệp quá nhiều rồi.”

Hạ Hoằng Thâm lẳng lặng nghe xong thì không hề tranh luận nữa.

Thiên Đế nói: “Ngươi nếu đã trở lại, sẽ không cần tiếp tục phải hạ giới, lưu lại đi.”

Hạ Hoằng Thâm đáp: “Đăng Thiên Nhân chưa tìm được đủ.”

Thiên Đế thở dài: “Không tìm cũng thế. Việc này vốn cũng không thể trách ngươi, khi đó là vì bận tâm Mai Linh. Hiện giờ các ngươi coi như có công trừ ma. Ta sẽ đặc xá không truy cứu lỗi của Tinh Quân và Nguyệt Nha”

Nhưng Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Đăng Thiên Nhân chưa tìm đầy đủ, ta sẽ không trở về.”

“Ngươi!” Thiên Đế hình như có oán khí, “Tùy ngươi đi! Không muốn trở về thì tiếp tục tìm đi. Tìm không thấy thì vĩnh viễn đừng trở lại!”

(Mèo: Đúng ý anh rồi Thiên Đế ơi)

Hạ Hoằng Thâm hành lễ với Thiên Đế và rời đi.

Lúc này, Long Tinh, Nguyệt Nha cùng Phượng lưu đi trị thương. Tinh Quân một mình quay trở về nơi ở Thiên giới ngày xưa của bọn họ.

Đó là một ngôi nhà trong một tiểu viện tử biệt lập, mỗi người đều có một gian phòng của riêng mình, trong viện tử còn có một hoa viên, những ngày đó Trậm Liêu rất thích nằm trên cỏ ngủ.

Tống Quân đưa tay đẩy phòng hắn ra. Nơi này ngàn năm như một ngày cũng không có thay đổi cho dù bọn họ đã rời đi, sẽ không có ai tới mà ngay cả một chút bụi cũng không có.

Bầu trời luôn tồn tại một dạng chỉ thuộc về chính hắn mà thôi.

Tống Quân ngồi ở bên giường một lát, sau đó thì đi ra sân. Ở nơi này là nơi hắn đã làm vỡ Thiên Đăng Nhân. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn bị Nguyệt Nha giật dây, nhưng chỉ có hắn biết là không phải vậy, ngược lại là hắn lơ đãng nói vài lời với Nguyệt Nha. Sau đó chính là hắn quăng chiếc đèn đổ, mặc kệ hắn sẽ bị phạt hay không. Hắn khẳng định hôn lễ của Trậm Liêu và Mai Linh sẽ bởi vậy mà bị hủy.

Hắn chính là người phản đối cuộc hôn nhân này, hắn là người hận Mai Linh nhất. Hắn trời sinh Hung Sát, quanh năm suốt tháng ma luyện khiến hắn có tính cách chết lặn. Hắn sẽ không thể thành người thiện lương, ở bên cạnh Trậm Liêu, hắn mới chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt.

Chỉ không nghĩ rằng, mất đi một hồn một phách lại khiến hắn thay đổi lớn như vậy thành một Tống Quân hoàn toàn khác.

Tống Quân nằm ở trên cỏ, xung quanh ngập tràn mùi cỏ xanh, hắn muốn biết cảm xúc của Trậm Liêu khi nằm ở nơi này. Toàn bộ thế giới sẽ không ai yêu Trậm Liêu như hắn. Nếu không bởi linh hồn Tinh Quân và Tống Quân bị chia cắt, tình cảm Tống Quân đối với Hạ Hoằng Thâm còn lâu mới đuổi kịp tình cảm của Tinh Quân với Trậm Liêu.

Mà hiện tại, toàn bộ cảm tình dung nhập với nhau.

Tống Quân muốn, hắn nhưng vì hắn có thể sẽ điên mất.

Hạ Hoằng Thâm đẩy cánh cửa tiểu viện ra, chỗ ở của hắn ở Thiên giới rất đơn giản. Kỳ thật nếu cho hắn lựa chọn, hắn muốn sinh sống ở Tùng Lâm hoặc ở trong rừng rậm chứ không phải bị nhốt ở một nơi nhỏ bé nhất phương Thiên địa này.

Sau đó hắn thấy được Tống Quân đang nằm ở trên cỏ, vì thế hắn đi qua và ghé vào trên người Tống Quân.

Tống Quân nhìn hắn, hỏi: “Anh cần lưu lại sao?”

Hạ Hoằng Thâm hỏi ngược lại: “Em nghĩ ta sẽ lưu lại?”

“Không muốn!” Tống Quân nói.

Hạ Hoằng Thâm đưa tay, vén một sợi tóc dài của Tống Quân.

Tống Quân nói với hắn: “Trí nhớ của em không có linh hồn trọn vẹn, trong lúc ở nhân gian luân hồi đã bị Sầm Hỷ nhốt lại trong tháp trấn hồn.”

“Ừ!” Hạ Hoằng Thâm nói, “Hiện giờ em đã tìm được linh hồn trở về.”

“Nếu em không tìm nhớ được thì sao?” Tống Quân có chút tò mò hỏi Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm lại đáp: “Anh sẽ tìm về cho em.”

Tống Quân không hỏi tiếp. Hắn thật ra có chút muốn hỏi Hạ Hoằng Thâm xem đối với hắn mình có trí nhớ hay không có trí nhớ rốt cuộc khác nhau không, nhưng hắn nghĩ không có ý nghĩa gì cả, vì vậy cũng không tiếp tục truy vấn.

Hạ Hoằng Thâm vẫn luôn níu một lọn tóc của Tống Quân để chơi đùa, một lát sau nói: “Chúng ta trở về đi.”

Tống Quân kinh ngạc nhìn hắn.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Chúng ta trở về còn phải tiếp tục tìm Đăng Thiên Nhân.”

“Đăng Thiên Nhân?”

Tống Quân biết Hạ Hoằng Thâm đã tìm được cây đèn và bấc đèn Đăng Thiên Nhân, nghĩ vậy thì chỉ còn thiếu mỗi đèn Đăng Thiên Nhân.

“Đèn giờ ở nơi nào?” Tống Quân hỏi.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Anh không biết.”

Tống Quân ngồi ở trên cỏ nhìn Hạ Hoằng Thâm đang nằm trên đùi hắn, chần chừ một lúc mới hỏi: “Đăng Thiên Nhân không phải do Nguyệt Nha giật dây em làm vỡ, là do em không muốn anh cưới công chúa Mai Linh.”

Tống Quân thật không ngờ ánh mắt Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nhìn hắn và nói: “Anh biết!”

Tống Quân ngẩn ra.

Hạ Hoằng Thâm cũng ngồi dậy, nói: “Chuyện của các ngươi, anh cũng biết.”

Tống Quân nói: “Em nghĩ anh sẽ tức giận.”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Vỡ thì cứ vỡ, không có gì phải tức giận.”

Tống Quân trầm mặc một lúc lâu.

Hai người bọn họ ngồi nhìn nhau, mặt đối mặt, Tống Quân đột nhiên nói: “Anh có biết ý nghĩa của hôn môi không?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Anh biết!”

“Không!” Tống Quân giúp hắn phủ nhận, “Anh không biết!”

Tống Quân nhìn môi Hạ Hoằng Thâm, chậm rãi tiến tới gần định hôn môi Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là hắn không có ý định tránh né, hắn cũng nhìn vào môi Tống Quân, hắn cảm thấy bờ môi đó thực mềm mại, có lẽ có thể cắn được một ngụm.

“Tống Quân!” Lúc này, Nguyệt Nha lớn tiếng hô tới bên này.

(Mèo: Chị lại sát phong cảnh của hai anh, cẩn thận bị anh Hạ bán đấy)

Tống Quân nhất thời dừng nguyên động tác, quay đầu tránh đi. Nếu là hắn trước kia, hắn sẽ không dễ dàng quản ánh mắt của người bên ngoài, nhưng hiện giờ là tính cách thẹn thùng của Tống Quân ảnh hưởng nên mặt hắn liền đỏ.

Hạ Hoằng Thâm thì có hờn giận, hắn muốn cắn môi Tống Quân.

Nguyệt Nha lại không hề phát hiện không khí vi diệu giữa bọn hắn, cô chạy bổ nhào vào ôm cổ Hạ Hoằng Thâm từ sau lưng hắn, nói: “Phượng lưu không có việc gì. Chúng ta trở về đi.” Cô ấy cũng một lòng muốn trở về nhân gian, hơn nữa cảm thấy đây là một chuyện đương nhiên.

Hạ Hoằng Thâm cầm lấy cánh tay của cô ấy ra khỏi cổ mình,  đứng lên nói: “Đi thôi.”

Sau nhiều ngày bị tàn phá, bệnh truyền nhiễm cuối cùng cũng được khống chế, các chuyên gia cứu nạn mới phát hiện ra dược vật gây bệnh là một loại siêu trùng, sau khi khống chế nó thì người bệnh cũng bắt đầu từ từ bình phục.

Ngã tư đường quạnh quẽ lâu nay cũng đã khôi phục nhân khí.

Các trung tâm kinh doanh tạm ngừng nay một lần nữa bắt đầu buôn bán trở lại.

Tống Quân không thời gian nghỉ ngơi, trở về liền nhận được điện thoại của giáo sư bảo hắn ngày hôm sau đi làm ở Trung tâm xét nghiệm.

Đi ven đường nhỏ bên trường học, Tống Quân nhìn thấy người chơi bóng rổ ở trong sân bóng, đợi qua một tháng nghỉ hè, hắn tin rằng sẽ thấy trường học lại náo nhiệt lên.

Hắn đứng ở bên ngoài sân bóng rổ, cách lưới sắt nhìn người bên trong chơi bóng. Lúc này, hắn chú ý tới một đứa bé ngồi ở trên kệ xem bóng rổ, đứa bé nhìn thấy Tống Quân thì phất tay với hắn.

Tống Quân còn nhớ rõ nó, nó chính là đứa bé mà Tống Quân đã gặp ở trong tháp trấn hồn.

Sau một giây, đứa bé cười tươi đứng trước mặt Tống Quân.

Tống Quân ngồi xổm xuống, hỏi nó: “Làm sao em lại ở trong này?”

Đứa bé nói: “Em tới tìm anh ạ.”

“Tìm anh?” Tống Quân nói, “Em không phải đã đi đầu thai sao?”

Đứa bé nghiêng đầu nghĩ một chút, “Hay là không đi nhé, ba em luôn đánh mẹ em, mẹ em ở nhà khóc, khóc đủ rồi thì đánh em, có một lần em bị mẹ dùng gói đầu bịt mặt mà chết.”

Tống Quân nhìn nó, trong lòng có chút khổ sở, “Không phải toàn bộ cha mẹ đều như vậy. Nói không chừng em sẽ gặp được một đôi vợ chồng tốt, bọn họ sẽ thương yêu em, mua cho em quần áo đẹp, còn mang em đi chơi ở công viên trò chơi.”

Đứa bé nhìn mặt hắn.

Tống Quân nói với hắn: “Em đi theo anh đi.”

Đứa bé gật đầu.

Tống Quân dẫn hắn đi tìm Vân Phách. Vân Phách hiện giờ chưa rời khỏi thành phố này, bọn họ vẫn đang tìm kiếm các góc tối để tìm xem còn sót lại ma khí hay không.

Nghe Tống Quân lại có việc cho hắn làm, Vân Phách có chút nóng nảy: “Các người cả nhà có hết hay không? Ta thiếu gì các ngươi?”

Tống Quân vội vàng khuyên hắn: “Người xuất gia không cần vội vàng nóng nảy như vậy.”

Vân Phách nói: “Ngươi lăn đi.”

Tống Quân vì thế lại nhỏ giọng nói: “Người xuất gia sao có thể mắng lời thô tục.”

Vân Phách nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đi theo Hạ Hoằng Thâm lâu như vậy, đều trở nên xấu xa.”

Tống Quân nghe vậy cũng chỉ mỉm cười. Hắn biết Vân Phách chỉ cãi bướng nhưng mềm lòng, vì thế nói với đứa bé bên người hắn: “Em đi theo Vân Phách đại sư sẽ được đầu thai sang một kiếp tốt.”

Đứa bé nghe lời nói của Tống Quân bèn đi đến bên người Vân Phách, giữ chặt vạt áo của hắn.

Cái trán Vân Phách nhảy lên.

Tống Quân thành tâm nói: “Vân Phách đại sư, đứa nhỏ này có vận mệnh bơ vơ, nhờ ngươi.”

Vân Phách chung quy không có cự tuyệt, chỉ phất tay nói với Tống Quân: “Tạm biệt không tiễn.”

Buổi tối, Tống Quân trở về ký túc xá, phát hiện Hạ Hoằng Thâm ở trong phòng. Hắn đứng ở trước cửa phòng do dự một lúc rồi gõ cửa phòng.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Vào đi!”

Tống Quân đưa tay đẩy cửa mới biết cửa phòng không có khóa.

Hạ Hoằng Thâm ngồi ở trước bàn, trong tay đang cầm một thứ gì phát ra ánh sáng không rõ.

Tống Quân vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, “Đăng Thiên Nhân?”

Trong tay Hạ Hoằng Thâm đúng là Đăng Thiên Nhân hoàn chỉnh, cây đèn bấc đèn cũng đã đầy đủ. Hắn thi triển một phong ấn nho nhỏ đem linh lực Đăng Thiên Nhân hoàn toàn che dấu đi.

“Anh đã sớm tìm được đèn?” Tống Quân kinh ngạc hỏi.

Thần sắc Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh, “Đăng Thiên Nhân một mực vẫn ở trong tay anh.” Hắn đã tìm kiếm được đầy đủ Đăng Thiên Nhân, nhưng hắn không muốn trở về Thiên giới, chỉ khi nào hắn nguyện ý trở về Thiên giới.