Tháng chín chính thức khai giảng, nếu như có thể thay đổi, Tống Quân sẽ đến quản lý nhà trường xin chuyển tới khu ký túc xá nghiên cứu sinh. Nhưng hắn lại không có ý nghĩ này, trừ bỏ cách phòng thí nghiệm rất gần thì điều kiện của ký túc xá đều khiến hắn hài lòng, hơn nữa so với ký túc xá trường học còn tiện nghi hơn một ít, nên hắn có cảm giác mình không cần phải dọn ký túc xá.
Hơn nữa đối diện còn có Hạ sư huynh và Hành Huy hai người luôn chiếu cố hắn.
Chính thức nhập học thì đồng nghĩa với việc bắt đầu đi học, Tống Quân nghiên cứu lịch dạy học đều tập trung vào năm thứ nhất, lịch dạy học có môn sinh vật là phiền toái, nghe nói sinh viên bỏ học môn này rất cao, không ai giữ vững được tinh thần đọc sách môn này.
Bên phòng thí nghiệm cũng thả lỏng được một chút, Chu Hoa Phùng Xuân vẫn đang chờ công văn tăng chức, hắn thân là học viên duy nhất của Chu Hoa Phùng Xuân nên áp lực không thể nói là không lớn.
Hắn thường nghe nói học viên lớp trên thường đi thắp hương cầu Bồ tát phù hộ cho kết quả thực nghiệm được thuận lợi, nghe vậy Tống Quân thực dở khóc dở cười.
Nhưng hoàn hảo, Tống Quân bên này có Hạ Hoằng Thâm có thể giúp đỡ hắn.
Tống Quân nghe một đàn anh tiến sĩ sinh trong phòng thí nghiệm nói, trước kia Hạ Hoằng Thâm là người rất lợi hại, ba năm mà đã có SCI của năm bốn, thầy chủ nhiệm viện nghiên cứu sinh đã tìm hắn cho hắn tốt nghiệp sớm nhưng Hạ Hoằng Thâm còn muốn tiếp tục học nữa.
Kết quả học viện vì lưu hắn lại nên đồng ý cho hắn tiếp tục học cùng các sinh viên ở học viện nghiên cứu bệnh lý chuyên nghiệp.
Có Hạ Hoằng Thâm giúp đỡ, Tống Quân cảm thấy việc thực nghiệm thuận lợi hơn nhiều, mỗi khi có số liệu, Hạ Hoằng Thâm sẽ giúp hắn phân tích, thậm chí còn điều chỉnh điều kiện thực nghiệm, còn hữu hiệu hơn cả hướng dẫn của Chu Hoa Phùng Xuân.
Vào một buổi chiều, Hạ Hoằng Thâm giúp Tống Quân kiểm tra xứng quan hệ thống, khi đó có một người ở phòng giảng dạy tới tìm hắn liền vứt xuống một đồ vật.
Tống Quân ngồi trước bàn thực nghiệm nhìn lô hàng hệ thống thuốc thử, đột nhiên nghe được một nữ sinh cùng khối nói: “Anh Hạ đối với ngươi tốt ghê, bạn trai của mình cũng không tốt với mình như vậy đâu.”
Tống Quân nghe vậy lặng đi một chút, hắn cũng biết Hạ Hoằng Thâm đối với hắn tốt lắm, nhưng bị một người cô gái so sánh với người yêu thì không chưa từng nghĩ tới.
Nếu thật cẩn thận nghĩ lại, Hạ sư huynh có phải hay không ít nhiều có thích mình? Tống Quân nghĩ vậy, không phải cái thích bình thường mà là cái thích giữa những người đang yêu.
Rất kỳ quái đúng không? Hai người bọn họ đều là nam, Tống Quân sống hơn hai mươi năm cũng không có chơi với người bạn cùng giới hay khác giới (mèo: anh là người tự kỷ rồi), nhưng hắn cảm giác mơ hồ Hạ Hoằng Thâm đại chắc là thích hắn, giống như hắn cũng thích Hạ Hoằng Thâmnhư vậy.
Hình như hắn cũng giống như là thích Hạ Hoằng Thâm?!
Trong nháy mắt kia, Tống Quân cảm thấy lỗ tai mình đều đỏ bừng, may mắt là hắn đang cúi mặt trước bàn thực nghiệm nên không ai nhìn thấy hắn.
Hắn cảm thấy bối rối nhưng không hề kinh ngạc, hắn biết hắn đúng là thích Hạ Hoằng Thâm, không để ý đến thân phận và thái độ của Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân cảm thấy được tâm tình có chút phức tạp, giống như đã có điểm vui vẻ lại có điểm bất an.
Động tác trên tay ngừng lại, hắn nghĩ hắn là cô nhi cũng tốt, như vậy người hắn thích là nam nhân hay là nữ nhân cũng sẽ không có ai biết hắn có kết hôn hay không, có hài tử hay không. Nhưng Hạ sư huynh thì sao? Đúng rồi, Hạ sư huynh vốn không phải là người, anh ấy là thần tiên, anh ấy đang tìm vật gì đó ở nơi này, có lẽ sau khi tìm thấy sẽ lập tức rời đi, nhưng cũng không chắc chắn như vậy, hắn sẽ không lão, không chết, không có buồn chán sinh mệnh, nói không chừng khi hắn già chết, Hạ sư huynh vẫn không tìm được vật hắn cần tìm thì sao?
Nhưng cái này cũng không có gì đáng vui vẻ, khi đó mình đã là một lão đầu tử, mà Hạ sư huynh vẫn là Hạ sư huynh của hiện tại.
Tống Quân bỗng nhiên thương cảm, bắt đầu hâm mộ Phượng Tuấn Nguyên. Phượng Tuấn Nguyên không phải là binh khí của Hạ sư huynh sao? Hắn hẳn cũng sẽ không già, cũng sẽ không chết, ở trong những năm tháng buồn chán đều được làm bạn với Hạ sư huynh, hai người một mực cùng nhau…
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, trong một buổi chiều, Tống Quânkhông có được kết quả thực nghiệm.
Khi Hạ Hoằng Thâm tới, hắn thấyTống Quân ngồi ở trước bàn thực nghiệm ngẩn người, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Quân nhất thời có chút luống cuống tay chân, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Không có gì.”
Hạ Hoằng Thâm nhìn màn hình máy tính, nói: “Kết quả này phảicó từ hai giờ đi.”
Tống Quân có chút ngượng ngùng, hắn vì miên man suy nghĩ cả buổi chiều mà lãng phí thời gian, kết quả là số liệu thực nghiệm đềukhông có “Đi trước ăn cơm đi”, hắn nói.
Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Đợi một chút, ở chỗ này ăn đi.”
Tống Quân sửng sốt.
Loại chuyện này, Hạ Hoằng Thâmthời gian trước kia ở phòng giảng dạy vật chứng đọc luận văn thạc sĩ từng giữqua, trong tủ treo quần áo của hắn còn lưu cả nồi nấu bánh sủi cảo, dùng lò vi sóng của phòng thí nghiệm để nấu bánh sủi cảo đông lạnh vừa nhanh gọn.
Hai người ở trong phòng thực nghiệm nấu bánh sủi cảo ăn.
Tống Quân lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Bánh sủi cảo đông lạnh thật ra ăn không ngon, nó không có dấm chua và các loại gia vị khác, nhưng nấu đồ ăn ở trong phòng thí nghiệm có vẻ có một cảm giác mỹ vị. Hơn nữa còn cùng ăn với Hạ Hoằng Thâm.
Kỳ thật tốc đông lạnh bánh sủi cảo cũng không như thế nào ăn ngon, cũng không có dấm chua cùng mặt khác đồ gia vị có thể trám, chính là ở phòng thí nghiệm nấu đồ ăn chuyện này thân mình tựa hồ thì cho thực vật tăng thêm một tầng mỹ vị. Hơn nữa còn là có thể theoHạ Hoằng Thâm cùng nhau ăn.
Hạ Hoằng Thâm mặc áo trắng dài, một tay cắm ở trong túi, một tay cầm đũa nhẹ nhàng quấy trong nồi.
Tống Quân gom xong đồ quay qua hỏi: “Xong chưa?”
“Sắp xong”,Hạ Hoằng Thâm vừa nói vừa điều chỉnh lửa trong lò vi sóng thấp một chút.
Đợi cho bánh sủi cảo nấu xong, người thứ nhất hắn đưa ăn làTống Quân, “Cẩn thận cònnóng”.
Tống Quânăn một cái, đích xác còn có chút nóng, hắn mở miệng thổi bớt nóng rồi mới đem bánh chẻo nuốt vào.
“Được không?” Hạ Hoằng Thâm hỏi hắn.
Tống Quân gật gật đầu, “Tốt lắm, ăn thật ngon.”
Hạ Hoằng Thâm vì thế dùng đôi đũa của mình gắp một cái đưa vào miệng, sau đó gật gật đầu, “Tốt lắm.”
Tống Quân chú ý tới động tác của hắn, nhịn không được mỉm cười một chút, loại cảm giác này khiến lòng hắn cảm thấy thực thỏa mãn.
Đêm hôm đó, hai người cùng nhau ở phòng thí nghiệm ăn xong hết túi bánh sủi cảo đông lạnh. Kết quả buổi tối hôm đó, Tống Quân nằm ở trên giường dạ dày không thoải mái, lăn qua lộn lại rất lâu mới ngủ được.
Trước khi ngủ, Tống Quân còn đang suy nghĩ Hạ sư huynh thật tốt, hắn rất thích hắn.
Vào một ngày cuối tháng chín, xế chiều ngày đó Tống Quân không có lớp, trực tiếp ngủ trưa mới đi phòng thí nghiệm. Ở dưới tầng một tòa nhà pháp y, hắn gặp lại tiểu cảnh sát Long Tinh.
Có lẽ vì gần đây có một vụ án mới nên dưới nhà pháp y có hai xe cảnh sát đỗ.
Long Tinh mặc T-shirt quần bò ngồi xổm ven đường chơi di động, trông có điểm giống học sinh trung học.
Tống Quânđi qua chủ động chào hỏiLong Tinh.
Long Tinh ngẩng đầu lên, trong ánh nắng buổi trưa chiếu xạ hơi hơi híp ánh mắt, lập tức hắn liền nhận ra Tống Quân, cười lên nói: “Tống giảng viên”.
Cảnh sát nhiều khi không phân biệt giữa học viên và giảng viên ở nơi này, cho nên đều gọi chung một chữ giảng viên.
Tống Quân cảm thấy ngượng ngùng, hắn nói với Long Tinh: “Đừng gọi ta là giảng viên, cảnh sát Long, gọi ta Tống Quân đi.”
Long Tinh vì thế lập tức sửa lại lời nói, “Tống Quân, vậy ngươi cũng gọi là ta Long Tinhlà được.”
Biết Long Tinhcòn nhỏ tuổi hơn mình, Tống Quân cũng không cảm thấy gọi tên hắn thì có cái gì không tốt, hắn hỏi: “Các ngươi lại có vụ án?”
Long Tinh gật gật đầu, “Lại muốn phiền toái Hạ giảng viên”.
“Hạ sư huynh?” Tống Quân quay đầu nhìn trước cửa tòa nhà pháp y có người đi ra đi vào, hỏi: “Hắn đã tới chưa?”
Long Tinh lắc đầu, “Còn chưa có tới, thi thể sáng sớm đã chở tới đây, hiện tại đang mở phòng phẫu thuật, có hai người nữa nói chờ Hạ giảng viên tới.”
Tống Quân “à” một tiếng, “Ta đây đi trước”.
Long Tinhxua tay với hắn, “Chào”.
Tống Quân đi lên phía trước, Long Tinh lại ngồi xổm xuống chơi trò chơi trong điện thoại di động của hắn.
Đột nhiên, Tống Quân nghe được Long Tinhkêu một tiếng “Ai nha”, hắn quay đầu trở lại, không ngờ nhìn thấy là Hạ Hoằng Thâm đã tới, Hạ Hoằng Thâm cầm trong tay quyển sách, đứng bên ngườiLong Tinh, dùng sách gõ lên đầu Long Tinh một chút.
Long Tinhnhìn thấyHạ Hoằng Thâm thật cao hứng, lập tức đứng lên, “Hạ giảng viên, ngươi rốt cuộc đã tới”.
Hạ Hoằng Thâmbiểu cảm trên mặt không thay đổi, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động của hắn, “Còn không có qua được?”
Long Tinh có vẻ có chút buồn rầu, “Cửa ải này ta đánh một tuần cũng không đánh qua, đánh không lại sẽ không có biện pháp qua được một cửa”.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay, “Đưa ta.”
Long Tinh vội vàng lấy điện thoại đưa cho hắn, sau đó nhận lấy sách của hắn, đứng sát vào nhìnHạ Hoằng Thâm chơi game.
Hạ Hoằng Thâm gục đầu xuống, ngón tay ở trên màn hình điện thoại của Long Tinhbấm liên tục, vẻ mặtLong Tinh cũng khẩn trương biểu tình.
Một lát sau, Tống Quân nhìn Long Tinh vui vẻ cười rộ lên, la lớn: “Qua màn rồi!”
Hạ Hoằng Thâm trả điện thoại lại cho hắn.
Long Tinh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của mình, mặt tươi cười, “Ta làm sao lại không qua được, quả nhiên vẫn là Hạ giảng viên lợi hại hơn!”
Hạ Hoằng Thâm không nói gì thêm, cầm lại sách của mình, đi vào tòa nhà pháp y.
Tống Quân đang nhìn Hạ Hoằng Thâmđưa điện thoại trả lại cho Long Tinhthì xoay người rời đi, chờ khi Hạ Hoằng Thâm tiến vào tòa nhà thì hắn đã đi vào thang máy.
Lưu lại Long Tinh một người ở bên ngoài, còn đắm chìm trong hưng phấn đã qua màn trò chơi.
Một lát sau, đồng nghiệp của Long Tinh lại đây đạp hắn một cước, “Gọi ngươi đi theongười nhà nạn nhân giải thích sự tình, ngươi đã đi nói chưa?”
Long Tinh nắm vững điện thoại di động, nói: “Bọn họ kích động khóc lớn như vậy, không ai chịu nghe ta nói…”
“Không ai nghe ngươi nói là ngươi có thể nói sao? Ngươi có phải hay không cũng không muốn bắt tội phạm hả?”
Long Tinh rời mắt, bĩu môi.
“Còn không đi vào! Giải phẫu bắt đầu rồi đấy!”
Long Tinh gật gật đầu, “Tôi vào đây.”