Editor: Hepc
Sáng sớm, Sở Kiều không có đi tới công ty, mà đi đến đội giao thông tìm xe trước. Cô chạy mấy nơi, mới hỏi ra vị trí của chiếc xe Audi R8. Hầm hừ chạy tới sân tập kết xe, thì thấy được chiếc xe màu bạc sang trọng ớ phía xa kia, cùng các chiếc xe khác lăn lộn chung quanh, trí mạng nhất là cửa xe bên phải bị trầy một đường thật dài, mặt sơn bị phá hư.
"Sao lại thế này?" Sở Kiều tìm đến nhân viên công tác, tức giận chất vấn.
Nhân viên công tác khinh thường nói: "Cái gì, có chuyện gì xảy ra?"
"Trên xe tôi làm sao lại có một vết trầy?" Sở Kiều ngồi xổm người xuống, nhìn kỹ một chút, sắc mặt càng thêm thay đổi.
Mắt thấy giọng điệu cô không tốt, nhân viên công tác cũng không còn tức giận, nói: "Xe của cô là bởi vì vi phạm luật lệ, mới bị kéo đến nơi này! Chúng tôi cũng không phải là phụ trách trông xe, ai biết người nào trên xe làm ra vết rầy?!"
"Anh......" Sở Kiều tức giận, sắc mặt đỏ lên, lạnh lùng nói: "Cái gì vi phạm luật lệ, rõ ràng là ngoài cửa nhà tôi, làm sao lại vi phạm luật lệ rồi hả?"
Nghe vậy, nhân viên công tác châm chọc cười cười, nói: "Tiểu thư, con đường kia đã bị gạch chân, cấm dừng xe."
"Hả?" Sở Kiều kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên hồ nghi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy, làm sao tôi lại không biết?"
"Tối hôm qua." Nhân viên làm việc viết giấy phạt cho cô, giọng nói thay đổi, "Đi nộp tiền phạt đi, rồi có thể lái xe đi."
Tối hôm qua?!
Sắc mặt Sở Kiều tái xanh, lửa giận trong lòng từ từ vọt lên. Khẳng định là tên đàn ông khốn khiếp kia!
Nhìn giấy phạt trong tay, Sở Kiều cắn răng bỏ tiền nộp phạt, sau đó lái xe đi. Trước tiên cô lái xe đến tiệm sửa chữa xe hơi hỏi chi phí sửa xe để cho cô phải chắt lưỡi.
Mẹ nó, người đàn ông kia tại sao không đi chết đi!
Trái lo phải nghĩ, Sở Kiều cảm thấy chuyện này giấu diếm không được, dứt khoát muốn chính mình đi thừa nhận. Cô lái xe tới bên ngoài biệt thự của Hàn Thu Dương, có người giúp việc nhìn thấy cô, liền mở cửa ra.
Dừng xe ở trong sân, Sở Kiều đẩy cửa xuống, người giúp việc cười tiến lên đón, "Sở tiểu thư, cô đã tới."
Sở Kiều lễ phép gật đầu một cái, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, không hề thấy bóng dáng Hàn Thu Dương.
Người giúp việc tinh mắt, thấy cửa xe có dấu vết trầy, sắc mặt càng thay đổi.
Thấy ánh mắt người giúp việc kinh ngạc, Sở Kiều càng cảm thấy lúng túng, hỏi vội: "Hàn tổng đâu?"
"Thiếu gia ở sau nhà."
Phía sau biệt thự là một vườn hoa nhỏ, thấp thoáng cây xanh, quang cảnh tuyệt đẹp.
Thật ra Sở Kiều đã tới ngôi biệt thự này mấy lần, nhưng mỗi lần đều là vội vàng bàn bạc công việc. Cho nên người giúp việc trong nhà biết cô, đối với cô cũng đặc biệt khách khí.
Bên hành lang biệt thự, có một cái dù che nắng khổng lồ, dưới dù có mấy cái ghế dây mây. Lúc này Hàn Thu dương ngồi ở dưới dù, mà trước mặt của anh để một giá vẽ, đáng tiếc trên giấy trống không.
Sở Kiều đứng ở sau lưng anh, không dám tùy tiện tiến lên. Cô nhíu mày nhìn sang, có thể thấy được tay phải anh đang nắm bút, chậm chạp không thấy vẽ gì.
Một năm này cô chưa từng nhìn thấy Hàn Thu dương vẽ qua cái gì. Đầu tiên cô cho là vì nguyên nhân công việc, quá mức bận rộn không có thời gian, sau cô lại dần dần phát giác có cái gì không đúng.
Nghĩ đến bậc thầy Mai Kiệt, vẽ vời luôn đừng đầu, thế nào lại không thấy được anh vẽ đây?
Nhiều lần cô đều rất muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy đây là riêng tư của người ta, cô không nên nhiều chuyện, chỉ là áp chế lòng hiếu kỳ, vẫn rất khó chịu.
"Sao em lại tới đây?" Hình như nghe được sau lưng có động tĩnh, Hàn Thu Dương xoay người đi tới bên cô.
Sở Kiều thu hồi lại sự hiếu kì, chột dạ nói: "Cái đó, có chút việc nói cho anh biết."
"Cái gì?" Ánh mắt người đàn ông ôn hòa, luôn là làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Nhìn ánh mắt của anh, trong lòng Sở Kiều thấp thỏm từ từ an định lại. Mỗi lần chỉ cần nhìn ánh mắt anh, cô đều có loại cảm giác phạm sai lầm sẽ không bị trừng phạt, sự thật chứng minh, quả thật cô phạm qua không ít lỗi, cũng quả thật không có bị anh trừng phạt.
Bằng tâm mà nói, có thể gặp được ông chủ như vậy, thật lòng Sở Kiều cảm thấy hạnh phúc.
Theo anh đi tới trước nhà, Sở Kiều chỉ vết rầy trên thân xe cho anh, giọng nói ủ rũ, "Xe này...... Là em không cẩn thận làm trầy."
Do dự một chút, Sở Kiều làm biến chất chân tướng sự thật. Theo bản năng, cô không muốn làm cho anh biết quá khứ của mình.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Hàn Thu Dương nhìn chằm chằm dấu vết trên thân xe, cười thật thấp nói.
Ánh mắt anh tìm tòi nghiên cứu, khiến Sở Kiều khẩn trương. Cô mím môi, cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh, "Dạ, là không cẩn thận."
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, Hàn Thu Dương không hề để ở trong lòng. Anh giơ tay xoa xoa đầu của cô, cười nói: "Được rồi, anh sẽ không để cho em bồi thường tiền, anh sẽ cho người đưa đến cửa hàng 4s sửa chữa."
Anh cho là Sở Kiều mất hứng, là bởi vì vấn đề sửa xe.
Nghe được anh nói, Sở Kiều vui mừng ngẩng đầu lên, "Thật không để cho em bồi thường?"
"Thật." Hàn Thu Dương dâng lên nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Anh không giống một số người nhỏ mọn như vậy!"
Lúc này, không để ý tới trong lời nói so đo đùa cợt của anh. Sở Kiều vui vẻ gật đầu một cái, tức thời nịnh hót, "Hàn tổng, anh đối với nhân viên thật tốt!"
Nghe vậy, hai mắt Hàn Thu Dương lóe sáng, giọng nói trầm xuống, "Không phải là sớm nói với em, thời gian nghỉ ngơi gọi anh là Thu Dương! Em luôn gọi anh là Hàn tổng, anh có già như vậy không?"
"Không có!" Sở Kiều vội vàng khoát tay, giải thích: "Là thói quen của em."
"Cái thói quen này phải đổi!" Hàn Thu Dương nhếch môi, nghiêm mặt hiếm thấy.
Thấy mặt anh biến sắc, Sở Kiều cũng không thể cải cọ, vẻ mặt hơi lộ ra lúng túng gật đầu một cái.
Sắc mặt cô không tự nhiên, Hàn Thu Dương thu hết vào mắt. Biết cô lâu như vậy, ở trên công việc bọn họ luôn phối hợp ăn ý, chỉ là âm thầm tiếp xúc, bộ dáng Sở Kiều luôn chống cự.
Rõ ràng giữa bọn họ nói chuyện rất hợp ý, nhưng ở bên cạnh cô, cô luôn luôn bảo hộ mình, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần một bước.
Hàn Thu Dương khẽ thở dài một cái, khóe mắt thoáng qua vẻ mất mác. Hai tay anh nắm trong túi, khôi phục vẻ mặt như thường, nói: "Sắp đến trưa rồi, ở lại ăn cơm đi."
Giọng điệu của anh khẳng định, Sở Kiều bĩu môi, khóe mắt đảo qua chiếc xe đáng thương kia, chỉ có thể xách theo ví da đuổi theo anh vào nhà.
Hàn Thu Dương có một thói quen sinh hoạt, chủ nhật nào cũng sẽ tự mình xuống bếp. Trước kia Sở Kiều ăn một lần rồi, cảm thấy tài nghệ của anh so với mình, thì cô chỉ có thể vứt bỏ mà thôi.
Một năm này, mặc dù cô học nấu cơm, chỉ là mùi vị vẫn như cũ không được tốt lắm! So với anh đúng là gặp cao thủ, Sở Kiều chỉ có thể lệ rơi đầy mặt.
Đều là người như nhau, hơn nữa người ta còn là đàn ông, thế nào tài nấu nướng liền còn mạnh hơn cô?!
Kế bên phòng khách có phòng bếp nhỏ, kiểu thiết kế cởi mở chung với phòng ăn, là chuyên môn của Hàn Thu Dương. Sở Kiều để ví da xuống, thú vị quan tâm ngồi trên ghế phòng bếp giãn chân ra tính toán học trộm mấy chiêu.
Sau khi Hàn Thu Dương chọn tư liệu xong trở vào, thấy đôi tay cô chống cằm, cười híp mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không khỏi ôn nhu lại, "Muốn ăn cái gì?"
"Ăn cái gì cũng được." Sở Kiều khéo léo trả lời, thật ra thì trong lòng cô cười trộm, ông chủ làm cái gì đều ăn ngon. Cho nên căn bản cô không cần kén chọn.
Ánh mắt cô lóe lên sự giảo hoạt nhìn không sót một cái gì, Hàn Thu Dương cũng không còn nhiều lời, bỏ rau dưa vào trong chậu rửa sạch, động tác nhanh nhẹn.
Không thể không nói, thưởng thức mỹ nam nấu cơm, là chuyện cực kỳ thích thú. Ánh mắt Sở Kiều ngây ngốc, theo dõi động tác trong tay anh, đôi mắt giống như dính vào trên người của anh, chuyển động theo động tác của anh.
Rửa sạch cá, đặt lên tấm thớt, thủ pháp của Hàn Thu Dương thông thạo cắt từng miếng thịt cá. Thân đao lướt qua thịt, lát cắt chỉnh tề gọn gàng, Sở Kiều còn chưa xem anh cắt như thế nào thì anh đã cắt xong hết.
"Hàn......" Sở Kiều muốn mở miệng, lập tức thấy đôi mắt người đàn ông sắc bén, đáy lòng cô run lên, thức thời đổi lời nói: "Thu Dương, anh có thể dạy em nấu ăn một chút hay không?"
"Em muốn học?" Hàn Thu Dương nhíu mày hỏi cô.
Sở Kiều gật đầu, thái độ thành khẩn.
Người đàn ông cười ngẩng đầu lên, muốn sờ sờ đầu của cô, có thể tưởng tượng tay mới vừa chạm qua cá lại không thể không thu hồi lại.
"Đứa ngốc, " Mắt Hàn Thu Dương sáng như đuốc, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô cười nói: "Cái gì cũng không biết mới là hạnh phúc."
Sở Kiều nhẹ chau mày lại, hình như không có hiểu rõ lời của anh. Ánh mắt của cô theo dõi tay phải anh vận động linh hoạt, đáy lòng nghi ngờ xông lên đầu, "Tay phải của anh, không có vấn đề gì!"
Cô nói rất khẳng định, lòng tràn đầy nghi ngờ, "Vậy tại sao không thể vẽ tranh?"
Hàn Thu Dương từ từ bỏ dao trong tay xuống, cắt xong cá, anh đặt tay ở dưới vòi nước rửa, nhấn ra số lượng xa bông vừa phải rửa tay, động tác hết sức cẩn thận, "Em ở đây theo dõi sự riêng tư của anh."
Anh nói nhẹ nhàng một câu, lại làm cho sắc mặt Sở Kiều đại biến.
Sở Kiều phồng má, vẻ mặt áy náy, thấp giọng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, em không nên hỏi nhiều."
Giây lát, người đàn ông lau khô đôi tay, hai mắt thâm thúy nhìn về phía cô, nói: "Biết là riêng tư của anh, em muốn chịu trách nhiệm đối với anh hay không?"
"À?" Sở Kiều lờ mờ phát giác ra, sợ sệt nhưng chốc lát chỉ thấy được ý cười trên khóe môi người đàn ông.
Cô mấp máy môi, nheo mắt lại, "Hàn Thu Dương, anh đùa bỡn em!"
"Ha ha......" Người đàn ông cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của cô, ánh mắt ôn hòa lại, "Tay phải của anh không có bất cứ vấn đề gì, tất cả mọi chuyện khác đều có thể làm, chỉ ngoại trừ cầm bút lên vẽ."
"Tại sao?" Sở Kiều hỏi tới, lại thấy ánh mắt anh tránh né. Tim cô căng thẳng, lên tiếng nói: "Bởi vì người sao?"
Hàn Thu Dương hơi gục đầu xuống, nắm năm ngón tay phải lại. Anh không có trả lời, hồi lâu mới gật đầu một cái.
Hiển nhiên anh không muốn nói tới, Sở Kiều cũng ý thức được mình luống cuống. Khuôn mặt cô tươi cười, trêu ghẹo nói: "Bụng em thật đói, còn bao lâu nữa mới có thể ăn cơm?"
Đợi đến Hàn Thu Dương ngẩng đầu lên, đáy mắt anh đã sớm bình phục cảm xúc. Lúc cơm trưa bưng lên bàn, Sở Kiều đã chuẩn bị xong bát đũa, nhìn chằm chằm những thứ thức ăn sắc hương đầy đủ, rất động lòng.
Trong bàn ăn có canh cá xắt lát, hấp dẫn ánh mắt Sở Kiều nhất. Bởi vì bao tử không tốt, cô đã sớm rất ít ăn cay, ở La Mã một năm cũng không có ăn món ăn như vậy, lúc này thấy tham là không được.
"Ăn trước thức ăn chay." Hàn Thu Dương đè lại mu bàn tay cô, đẩy rau dưa trước mặt cho cô, nói: "Không cần trực tiếp ăn thức ăn cay, rất dễ dàng kích thích dạ dày."
"Ồ!" Sở Kiều chỉ có thể thu hồi chiếc đũa, cúi đầu ăn chút thức trước ăn, hòa hoãn năng lực chịu đựng dạ dày một chút.
Thật vất vả có thể ăn cá chần nước sôi, nhưng không ăn hết sức, Hàn Thu Dương bưng món ăn đi, không cho cô ăn nữa, giọng điệu không cho cự tuyệt: "Muốn ăn lần sau sẽ làm cho em, hôm nay em ăn đã nhiều."
Sở Kiều phẫn hận trừng mắt liếc anh một cái, cúi đầu bới cơm. Người này thật đáng ghét, không để cho ăn nhiều mà làm món ăn mê người như thế, đây không phải là giày vò sao?
"Hàn Thu Dương!" Sở Kiều cắn chiếc đũa, sắc mặt không vui, "Em có ý kiến với anh."
"Nói một chút coi." Hàn Thu Dương đưa đũa gắp lên một chút rau dưa, để tới dĩa nhỏ trước mặt cô, vẻ mặt không nhìn ra chút nào tức giận.
Cá chần nước sôi còn phiêu tán mùi hương ở trong không khí, Sở Kiều nhăn mày, giọng căm hận nói: "Cái người này luôn luôn nghiêm trang, thật là không thú vị!"
"Để cho em tùy tiện ăn thì có thú vị sao?" Hàn Thu Dương cười cười, ánh mắt sắc bén, "Kiều, phép khích tướng đối với anh vô dụng."
Được rồi, Sở Kiều thừa nhận lời nói này vô ích. Người ngoài đều nói Hàn Thu Dương phong độ nhẹ nhàng, trơn bóng như ngọc, nhưng tiếp xúc đã lâu cô mới phát giác, suy nghĩ của người đàn ông này phúc hắc lắm! Bằng không sao người ta có thể làm ông chủ, muốn đấu thắng anh rất khó khăn!
Ăn uống no đủ, Sở Kiều cảm giác mình không lý do tiếp tục nương nhờ nhà người ta. Cô khách khí mấy câu, liền xách theo ví da rời đi.
Hàn Thu Dương cũng không ở lại lâu, đứng dậy tiễn cô ra ngoài, ý cười trên khóe môi không giảm, "Về sau chủ nhật nào cũng cho phép em tới ăn chực."
"Hả?" Sở Kiều dừng bước, vui mừng hỏi "Đây coi như là phúc lợi cho nhân viên sao?"
"Xem như thế đi." Hàn Thu Dương lắc đầu cười khẽ, nhìn ánh mắt cô sáng ngời, đầu quả tim nắm thật chặt, kinh ngạc mất hồn.
Chủ nhật có thể tới nhà ông chủ ăn chực, tự đáy lòng Sở Kiều cảm thán, có ông chủ thân thiết như vậy đi đâu mà tìm ra? Sau này bất kể như thế nào, cô tuyệt đối sẽ đối trung thành và tận tâm với Mộ Luyến, người đàn ông này quá biết lôi kéo lòng người rồi!
Khóe mắt liếc thấy chiếc xe bị rầy, nụ cười nơi khóe miệng Sở Kiều đột nhiên thu lại, lửa giận trong lòng cô cuồn cuộn.
Hàn Thu Dương thấy cô nhìn chằm chằm chiếc xe ngẩn người, lập tức hiểu ý nói: "Anh sẽ kêu người sắp xếp cho em một chiếc xe."
"Đừng!" Sắc mặt Sở Kiều chuyển biến, vội vàng cự tuyệt. Lần nữa kêu một chiếc xe, chắc khiến tên khốn kia lần nữa xử trí nó mất, cô không kham nổi phí sửa chữa.
Vẻ mặt cô khác thường, Hàn Thu Dương cho là bởi vì cô làm rầy xe, cũng không có cưỡng cầu cô.
Đi ra biệt thự, Hàn Thu dương giúp cô gọi một chiếc xe taxi, hơn nữa kiên nhẫn dặn dò đường lối cho tài xế lộ mới để cho Sở Kiều lên xe.
Sở Kiều ngồi ở sau xe, nhìn chằm chằm bóng người phí sau khuất xa, môi đỏ mọng không tự chủ mà nở nụ cười. Hiện nay, người đàn ông hoàn mỹ như như Hàn Thu Dương thật hiếm thấy, nhưng mà đến nay anh còn độc thân, có phải hay không giá thị trường quá tốt, cho nên chọn lựa đến hoa mắt!
Mím môi cười trộm, cảm giác mình ở sau lưng oán thầm ông chủ có chút nhiều chuyện. Cô thở phào một cái thật dài, đáy lòng buồn bực cùng phiền não, lúc này đều đã vơi đi.
Sở Kiều đã từng cho là, cô phải đoạn tuyệt mơ ước thiết kế của mình, có thể gặp Hàn Thu Dương, cô mới biết mình đi bao nhiêu đường quanh co. Thật may là thời khắc thê thảm nhất trong đời cô, có thể có được anh khen ngợi cùng dìu dắt, đời này, cô vĩnh viễn sẽ không sẽ quên.
Ngồi taxi về đến nhà, Sở Kiều đưa tiền rồi xuống xe. Cô xoay người, liếc mắt liền thấy người đàn ông tựa vào trước cửa nhà.
"Sao giờ mới trở về?" Trì Việt vứt bỏ thuốc lá trong tay, gương mặt tuấn tú không nhịn được, "Tôi đợi em nhiều giờ rồi."
Thấy Sở Kiều cau mày, sắc mặt cũng trầm xuống. Sáng nay cô mới bị Quyền yến Thác làm tức gần chết, vào lúc này lại gặp được anh, cô càng thêm không muốn chào đón!
"Ăn cơm chưa?" Trì Việt không hề để ý tới khôn mặt lạnh của cô, chủ động hỏi cô.
Sở Kiều mím môi, giọng điệu không thân thiện, "Ăn rồi."
Khuôn mặt Trì Việt tươi cười, Sở Kiều chợt cảm thấy chói mắt. Trước kia cô cảm thấy có một số việc nên lạnh nhạt, để anh ta có thể thấy rõ tim của mình. Cho nên luôn tồn tại một phần cẩn thận với anh ta, cũng không muốn nói chuyện quá tuyệt tình, hoặc là làm chuyện gì quá cự tuyệt.
Dù sao, trong lòng cô luôn xem Trì Việt là bạn bè. Hơn nữa anh ta đã từng giúp cô.
Nhưng hôm nay xem ra anh ta, không hề tỉnh táo chút nào. Trải qua một năm xa cách, ngược lại Trì Việt có khuynh hướng tệ hại hơn.
Trì Việt như vậy, chỉ khiến Sở Kiều cảm thấy ghét!
"Trì Việt!"
Sở kiều trầm mặt, âm thanh hàm chứa tức giận, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Trì Việt cười nhún vai, gương mặt tuấn tú dịu dàng, "Tôi không muốn thế nào, chính là muốn nhìn em một chút."
Sắc mặt của anh ta ôn hòa, giọng nói cưng chiều, thì ngược lại có vẻ sở kiều cảm thấy không hợp tình hợp lý. Cô thở dài, từ chối nói: "Nếu như cậu lấy thân phận bạn bè đến thăm tôi, vậy tôi rất hoan nghênh. Nếu như cậu không phải, vậy chúng ta không cần thiết gặp mặt!"
"Tại sao chứ?" đôi mắt hẹp dài đào hoa của Trì Việt híp một cái, đáy tối tăm, "Sở Kiều, một năm này tôi đã rất nỗ lực thay đổi mình, chẳng lẽ em không muốn nhìn một chút sao?"
Người đàn ông ở trước mắt, căn bản là có tính trẻ con. Sở Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Làm sao cậu còn chưa có lớn lên?"
"Ông đây thế nào không có lớn lên?" Trì Việt nổi giận, trợn thật lớn con mắt.
Sở Kiều không nhịn được cười khẽ, thật không nên tức giận, mà không sinh tức cũng không được. Đứa nhỏ này quả nhiên là bị làm hư rồi, căn bản cũng không biết mình đang làm cái gì?
Một lát sau, Trì Việt bước lên, đứng ở trước mặt của Sở Kiều, nói: "Tôi còn chưa ăn cơm, em theo tôi cùng đi ăn đi."
Vốn là muốn muốn trực tiếp cự tuyệt anh ta, nhưng dây dưa với anh ta cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Sở Kiều miễn cưỡng gật đầu một cái, đi theo anh ta ngồi lên xe rời đi, lần này cô muốn giải quyết triệt để!
Đối diện đường cái trong chiếc xe màu đen, hai chân người đàn ông ngồi ở sau xe khoác lên nhau. Mắt thấy Trì Việt dẫn Sở Kiều rời đi, vẻ mặt anh coi như bình tĩnh, chỉ là cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch trong nháy mắt nheo lại.
Quyền Yến Thác cụp mắt, giọng nói trầm ổn, "Lần trước cho cậu đi tra người, tra được chưa?"
"Tra được rồi." Trợ Lý nâng tinh thần lên, không dám mơ hồ: "Phùng Thiên Chân tiểu thư, tuần này sẽ trở về nước."
Nghe vậy, ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác khẽ chạm gối, gương mặt tuấn tú núp ở trong bóng tối, không phân biệt được cảm xúc trên mặt anh.
"Lái xe."
Xe hơi màu đen chậm rãi khởi động, Quyền Yến Thác quay đầu đi, hai mắt sắc bén hướng về căn nhà đối diện kia, môi mỏng nâng lên đường cong lẫm liệt. Đối với Trì Việt, anh cũng không muốn ra tay độc ác, nhưng mà tiểu tử này một năm cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, đó chính là tự chuốc lấy phiền nhiễu!