Editor: ngocdiemhepc
Đá vào - -
Quyền Yến Thác nhấc chân đá vào khay trà, lực độ rất mạnh, khiến cho góc bàn ma sát trên mặt đất, phát ra một âm thanh thật to. Ánh mắt thâm thúy của anh nheo lại rất nguy hiểm nhìn chăm chăm người bên cạnh, quát: “Sở Kiều, con mẹ nó, có chuyện xảy ra tại sao gạt tôi?”
Sở Kiều cuối đầu, hai tay nắm chặt buông xuôi bên người, nơi nào đó trong đáy lòng thắt chặc lại.
“Nói chuyện!”
Thấy cô không mở miệng, gân xanh trên trán Quyền Yến Thác nổi lên,lửa giận cuồn cuộn trong lòng, đáy mắt anh tối sầm lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
Mặt dù lần đầu tiên gặp mặt đã biết tính tình anh không tốt, nhưng Quyền Yến Thác hung ác như vậy, khiến cho Sở Kiều có chút rụt rè. Hai chân cô ngồi sếp bằng ở trên sô pha, con ngươi đen nhánh lóe lên, nói: “Anh kêu tôi nói gì?”.
Con mẹ nó.
Quyền Yến Thác thật sự muốn một tay bóp chết cô, bản lĩnh làm người khác tức giận của cô ngày càng cao, càng làm cho anh có thể dễ dàng nổi trận lôi đình.
Anh cuối người xuống, hai ngón tay siết chặt chiếc cằm thon gọn của cô, ép hỏi: “Thì Nhan xảy ra chuyện gì?”
Sở Kiều khẽ cắn môi, con ngươi sáng trong như lưu ly. Cô cũng không nói lời nào, mở to đôi mắt đen láy, nhìn anh chằm chằm, sóng mắt bình tĩnh.
Anh đang tức giận đầy mình, nhưng bị cô nhìn như vậy, trong lòng anh thế nhưng lại căng lên.
Lát sau, Quyền Yến Thác buông tay đang nắm cằm cô ra, xoay người ngồi xuống bên cô, môi mỏng mím chặt, “Nếu cô không nói, tôi sẽ có rất nhiều cách để trừng phạt cô.”
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của anh, trong lòng Sở Kiều liền sáng tỏ.
Sở Kiều cuộn hai chân lên, hai tay ôm lấy bả vai, mắt nhìn chằm chằm một điểm phía trước, nhỏ giọng nói: "Chiếc váy dạ hội cuối cùng của tôi ở đêm chung kết, do dùng vật liệu may mặc mà Lãng Tình mới nghiên cứu ra, nên bọn họ đã khởi tố, yêu cầu bồi thường năm trăm vạn."
"Vật liệu may mặc từ đâu mà có?" Quyền Yến Thác nhíu chặc mày kiếm, trầm giọng hỏi cô.
"Là Hứa Khả Nhi theo bạn bè đến nơi đó mua được." Sở Kiều cúi đầu, hình như sợ anh không hiểu, giải thích, "Trước kia chúng tôi cũng thường mua vật liệu thừa ở nhà xưởng xuất ra."
"Tại sao mua những thứ ấy?"
"Vì rẻ."
Quyền Yến Thác liếc mắt, giơ tay lên hung hăng chỉ chỉ vào đầu của cô, tức giận nói: "Loại tiền này có thể tiết kiệm sao?"
"Không tiết kiệm thì phải làm thế nào bây giờ?" Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, "Trong tay chúng tôi không có nhiều tiền như vậy?"
"Không có tiền sao không nói với tôi?"
“Tôi đã nợ anh rất nhiều tiền rồi.”
Lửa giận của Quyền Yến Thác mới vừa tiêu tán lại tăng lên, cô luôn muốn ngăn cách với mình bởi một tấm lá chắn vô hình. Luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của chính cô, hình như chỉ có như vậy, cô mới có cảm giác an toàn.
Đúng, cảm giác an toàn.
Đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác giật giật, trái tim chợt trầm xuống. Chẳng lẽ cô ở chung một chỗ với mình, lại không có cảm giác an toàn?!
"Cô cho rằng, chuyện này là ngẫu nhiên sao?" Anh nhăn mày, hai chân gác lên trên khay trà.
Ánh mắt Sở Kiều đờ đẫn co rút lại, khóe mắt thoáng qua cái gì, "Quả thực rất ngẫu nhiên nhưng chắc không phải là trùng hợp."
Coi như cô chưa có ngu ngốc.
Người đàn ông dựa nửa người vào trên sô pha, nhẹ nheo đôi mắt lại, "Chuyện này, tôi sẽ xử lý."
Ý của anh là, sẽ ra mặt giúp cô sao?
Sở Kiều mím đôi môi đỏ mọng lại, đáy lòng bình tĩnh lặng lẽ bị đánh vỡ. Ban đầu ở cùng với anh, cô quả thật muốn có một chỗ dựa, nhưng hôm nay cô muốn biết, anh nói là ra mặt giúp cô, có phải xuất phát từ tấm lòng?
"Tại sao anh giúp tôi xử lý?" cô nhịn không được, lên tiếng hỏi.
Tại sao?
Lời này ngược lại cũng chính là điều Quyền Yến Thác đang tự hỏi mình, anh chưa từng nghĩ tại sao? Cô gái của anh có chuyện, bụng làm dạ chịu nên anh phải ra mặt, tại sao còn cần phải có nguyên nhân?
"Phải có lý do sao?" Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn chằm chằm cô, cô hơi kinh ngạc. Phụ nữ thật là phiền phức, vấn đề này làm sao giải thích được!
Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của anh, lại nhìn không hiểu. Thật ra thì trong lòng cô muốn hỏi là: anh tốt với cô, có phải chỉ đối tốt với một mình cô hay không?
Đối với cô, là một người tốt.
Vào giờ phút này, Sở Kiều nhớ tới lần trước Đồng Niệm nói, khóe mắt ê ẩm khó chịu.
Cô không biết từ lúc nào, mình đã bắt đầu tham luyến (tham lam và lưu luyến) sự dịu dàng cùng cưng chiều của anh. Vốn cho là, chỉ cần anh đối tốt với mình, cô liền thỏa mãn, nhưng lần trước ở bể bơi nhìn thấy anh khẩn trương ôm Hạ Yên Nhiên rời đi, cô liền nhận ra rằng đáy lòng cô đã rung động.
Thanh mai trúc mã, hai người vô tư.
Nó có nghĩa là, anh đã từng đối đãi với cô rất tốt. Anh cũng giống như vậy, đối đãi tốt với một người phụ nữ khác.
Mà cô, cũng không phải là người duy nhất.
Có lẽ, người kia mới là duy nhất.
Sở Kiều bình tĩnh như nước hồ thu bị dảo loạn, cô chờ không được câu trả lời của anh, ánh mắt ảm đạm, "Quyền Yến Thác, ban đầu chúng ta kết hôn, là do anh chỉ muốn trút giận? Hay là...... anh còn có mục đích khác?"
Cho tới hôm nay, Sở Kiều cũng không có suy nghĩ ra, ngày đó anh đột nhiên mang theo cô đi làm chứng nhận kết hôn, đến tột cùng là vì cái gì?!
Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, gương mặt tuấn tú lộ rõ đường cong lạnh lùng. Môi anh nâng lên, năm ngón tay thon dài chậm rãi nắm chặt. Cô hỏi lời này, chỉ làm cho anh cảm thấy trái tim phát run, trong lòng bàn tay rỉ ra một tầng mồ hôi.
Thế nhưng anh lại khẩn trương.
Bởi vì cô hỏi mục đích kết hôn, thế nhưng anh lại khẩn trương đổ mồ hôi lạnh!
Cô im lặng chờ đợi đáp án, nhưng chỉ thấy ánh mắt người đàn ông kiêng dè. Trong lòng Sở Kiều lay động, theo bản năng quay mặt đi, ánh mắt lạnh xuống, "Chuyện của Thì Nhan, là tôi gây ra, tự tôi xử lý."
Quẳng xuống những lời này, cô đứng dậy đi lên lầu, trở lại phòng ngủ.
Nhìn thái độ này của cô, đáy lòng Quyền Yến Thác lại bốc lửa, nhưng không có phát tác. Bởi vì ánh mắt của Sở Kiều trước khi xoay người, không hiểu vì sao lại khiến tim anh đập nhanh, ánh mắt lãnh ngạo (lạnh lùng và kiêu ngạo) cùng kiên quyết, khiến anh có chút chột dạ.
Chán nản thở dài, hai tay Quyền Yến Thác để ở phía sau, nửa người trên dựa vào sô pha. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, đáy mắt thâm thúy dâng lên từng đợt dao động.
Mục đích kết hôn.
Người đàn ông lạnh lùng quay mặt đi, tròng mắt bao phủ lớp sương mù tối tăm như biển sâu. Anh lấy ra một điếu thuốc, mở bật lửa, hiện lên ánh lửa có màu xanh lam.
Khói trắng lượn lờ, ngón giữa Quyền Yến Thác kẹp thuốc lá, môi mỏng chậm rãi hít vào thở ra. Đôi mắt kia giống như Hắc Diệu Thạch, cảm giác rất ảm đạm, hoàn toàn che giấu ánh sáng nơi đáy mắt.
Khi xảy ra chuyện vi phạm bản quyền, Thì Nhan phải chịu tất cả trách nhiệm. Chỉ là chuyện này lại liên quan đến tập đoàn JK, mà JK đã tỏ rõ lập trường, buộc Thì Nhan phải làm đúng theo mọi yêu cầu, thậm chí yêu cầu Thì Nhan công khai nói xin lỗi.
Công ty Lãng Tình yêu cầu bồi thường, khiến cho Thì Nhan không thể chống đỡ nổi. Vào lúc này tập đoàn JK lại nói lên loại yêu cầu này, rõ ràng là bỏ đá xuống giếng, muốn phá hủy uy tín của Thì Nhan.
Sở Kiều hiểu rất rõ, đừng nghĩ xã hội này có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, người bỏ đá xuống giếng, đương nhiên cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Sở Kiều thừa nhận mình đã dùng vật liệu may mặc của Lãng Tình, nhưng cũng không phải là cố ý, mặc dù đối phương cũng không thừa nhận cách nói của cô.
Nhưng đáy lòng Sở Kiều vẫn thản nhiên, cô không phải cố ý muốn đi lấy trộm sản phẩm mới của người ta.
Chỉ là công khai nói tiếng xin lỗi, Sở Kiều kiên quyết sẽ không đồng ý, cho dù liều chết kiện lên tới tòa án, cô cũng không thể công khai nói lời xin lỗi. Một khi cô lên tiếng xin lỗi, có nghĩa là Thì Nhan hoàn toàn để lại vết nhơ, như vậy thì tất cả những nổ lực và cố gắng của cô để gầy dựng công ty, đều phải buông trôi.
Mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày Sở Kiều đều đi đến công ty Lãng Tình, mặc dù thái độ của đối phương cứng rắn, nhưng cô luôn luôn cố gắng thuyết phục đối phương, giảm tiền bồi thường xuống thấp nhất có thể, ít nhất là nằm trong phạm vi mà bây giờ Thì Nhan có thể chịu đựng được.
Về phần tập đoàn JK yêu cầu xin lỗi, Sở Kiều trực tiếp bác bỏ.
Trước bàn làm việc, Hạ Yên Nhiên thấy thư bác bỏ của Sở Kiều gửi tới, vẻ mặt tươi cười thoáng chốc trầm xuống. Cô nhíu mày, khóe miệng dâng lên nụ cười nhạt, xé toang thư bác bỏ trong tay, ném vào thùng rác.
"Tổng giám đốc, có Quyền tiên sinh muốn gặp cô." Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.
Nghe vậy, khóe mắt Hạ Yên Nhiên lay động, trầm giọng nói: "Mời anh ta vào."
Từ ngoài cổng chính một người đàn ông đi tới, toàn thân ưu nhã, áo khoác lông cừu màu xanh dương, quần màu đen, làm nổi bật đôi mày kiếm. Gương mặt tuấn tú hình dáng rõ ràng, hơn nữa đôi mắt sáng ngời, trời sanh khí phách cường thế.
"Sao anh lại tới đây?" Hạ Yên Nhiên đứng lên, đi tới bên anh.
Quyền Yến Thác cười một tiếng thật thấp, đưa tay chỉ lên trên ghế sô pha, cười giỡn nói: "Có thể ngồi không?"
"Dĩ nhiên có thể." Kéo anh đến sô pha ngồi xuống, Hạ Yên Nhiên nói trợ lý đưa cà phê tới.
Cửa sổ phòng làm việc trong suốt, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào, càng thêm ấm áp.
"Tìm em có việc?" Hạ Yên Nhiên khuấy đều cà phê trong ly, nhẹ giọng hỏi anh.
Quyền Yến Thác tùy ý khoác tay lên trên đầu gối, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô, "Yên Nhiên, có thể giúp tôi một chuyện hay không?"
"Về chuyện của Thì Nhan?" môi Hạ Yên Nhiên nâng lên, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn khốc.
Gương mặt tuấn tú của anh trầm xuống, không muốn quanh co lòng vòng, anh nói thẳng: "Tôi tin tưởng Sở Kiều tuyệt đối không phải là cố ý lấy trộm, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, về phần JK yêu cầu Thì Nhan nói xin lỗi, cô có thể dàn xếp một chút hay không?"
Khóe miệng của Hạ Yên Nhiên vẫn còn ý cười, nhưng đáy mắt đã lạnh xuống. Cô siết chặt hai tay lại với nhau, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, chỉ là vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ, "Anh đã mở miệng, em có thể không nể mặt anh sao?"
"Cảm ơn." Chân mày Quyền Yến Thác nhíu chặt đã giãn ra.
Cảm ơn.
Hai chữ này, khiến đôi mắt Hạ Yên Nhiên hơi ngấn lệ, môi cắn chặt. Giữa anh và cô, từ lúc nào đã bắt đầu dùng giọng điệu này để nói chuyện?
"Chỉ là......" Đột nhiên Hạ Yên Nhiên mở miệng, giọng nói trầm xuống, "Chuyện này em còn phải xin phép ý kiến chủ tịch, nếu như ông ta không đồng ý, em cũng không còn cách nào."
“Được." Quyền Yến Thác gật đầu một cái, hoàn toàn hiểu được sự khó xử của cô, "Nếu như JK có yêu cầu gì, Quyền thị cũng có thể đáp ứng."
Nghe được anh nói, nụ cười trên khóe môi Hạ Yên Nhiên hoàn toàn cứng ngắc. Cô nắm chặc tay thành quả đấm, mặc cho đầu nhọn móng tay đâm vào trong thịt.
Từ tập đoàn JK đi ra, Quyền Yến Thác lái xe rời đi. Một tay anh cầm tay lái, đường cong gò má căng thẳng, hiển nhiên là đang tức giận. Nhớ tới thái độ hờ hững của Sở Kiều trước khi rời khỏi nhà vào sáng nay, anh thật sự muốn bóp chết cô!
Con mẹ nó, ông đây mặc kệ chuyện của cô, cho cô tự khắc phục hậu quả, còn phải xem thái độ của cô?!
Người phụ nữ này, quả nhiên muốn đối nghịch với anh!
Nhưng lần này Quyền gia đây không có bản lĩnh, không nhịn được nên cố tình vì cô khắc phục hậu quả, cho dù từ đầu tới cuối cô không có cầu xin anh giúp nửa câu.
Anh còn rất vui vẻ, bận trước bận sau, dùng hết tâm ý!
Quẹo qua chỗ rẽ đi về phía Tây của trung tâm thành phố, là một con đường nhỏ tĩnh lặng rợp bóng cây. Quyền Yến Thác ngừng xe ở ven đường, mang theo một số túi đồ mua ở siêu thị xuống xe, đi về phía ngôi nhà nhỏ trước mặt.
Ngôi nhà nhỏ chia làm hai tầng, tầng một được mở rộng, phân cắt thành khu làm việc. Nhân viên lễ tân nhìn thấy anh đi vào, vội vàng đứng dậy cung kính nói, "Quyền thiếu, ngài đã tới?"
"Chị tôi có ở đây không?" Quyền Yến Thác dừng bước lại, hỏi một câu.
Cô gái lễ tân cười tự nhiên, giọng điệu dịu dàng, nói: "Có."
Đáng tiếc ánh mắt người đàn ông quá lạnh, căn bản không thấy mỹ nhân, xách theo túi đồ đi thẳng lên lầu, quen thuộc đi tới cuối lầu hai, mở cửa phòng làm việc thứ nhất bên tay trái ra.
"Chị!"
Quyền Yến Thác mở cửa đi vào, môi nâng lên đường cong mê người.
Nghe được âm thanh của anh, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên, "Em tới làm gì?"
"Nhớ chị." Anh đặt đồ mua được lên bàn, cười nói: "Mua món sầu riêng chị thích nhất."
Mặc dù mua món này, thế nhưng anh lại không dám lấy tay đụng vào, cảm giác mùi vị thật buồn nôn.
Để bút trong tay xuống, Quyền Sơ Nhược cười nhạt, ánh mắt sắc bén làm lòng anh phát lạnh, "Có việc mới lấy lòng!"
Tạm dừng, cô khoanh tay trước ngực liếc nhìn em trai trước mặt, trầm giọng nói: "Chị đoán em...... Là vì Sở Kiều cùng Thì Nhan nên tới."
"Chậc chậc ——"
Quyền Yến Thác tiện tay kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô, môi mỏng nâng lên nụ cười tà mị, "Bây giờ em mới biết, tại sao lúc trước chị có thể “tiêu hóa” được những điều khoản pháp luật dày đặt ấy?! Chị à, chị quá thông minh!"
Rất ít khi thấy anh có thái độ này, Quyền Sơ Nhược mím môi cười khẽ, đáy mắt lặng lẽ thoáng qua vẻ kỳ lạ, "Nói đi, muốn chị làm cái gì?"
Người chị ăn nói sắc bén và mạnh mẽ này, luôn khiến Quyền Yến Thác bội phục. Anh tiện tay khoác lên vai của cô, hỏi: "Vụ kiện của Thì Nhan, có cách giải quyết không?"
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, nói sự thật: "Cách thì có! Chỉ là, chị chỉ có thể giúp giảm tiền bồi thường xuống, Thì Nhan muốn thắng vụ kiện này trước tòa, đó là chuyện không thể nào!"
Nghe cô nói như vậy, mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu lại, khóe miệng hơi trầm xuống.
Đứng dậy đi lấy một ly cà phê đưa cho anh, Quyền Sơ Nhược đứng ở bên cạnh anh, khuyên nhủ: "A Thác, vụ kiện này thật sự đã nháo đến trên tòa án, đối với Thì Nhan cùng Sở Kiều cũng không có chỗ tốt. Phương pháp tốt nhất là xử lý lạnh (ý nói là đi cửa sau), em hiểu không?"
"Hiểu." Tròng mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác chuyển động, tự nhiên hiểu lời nói của cô. Nếu cô nói như vậy, xem ra Thì Nhan gặp vận xui, không gánh cũng phải vác rồi.
Một lát sau, anh đứng lên rời đi, "Vậy em đi trước."
"A Thác!"
Cô đột nhiên mở miệng gọi anh, Quyền Yến Thác quay người lại, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Em đối với Sở Kiều là nghiêm túc?" Quyền Sơ Nhược nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, như có điều muốn nói.
Người em trai này của cô, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng cương quyết, nhưng thật ra thì bên trong anh, cũng có một mặt tinh tế
Đôi mắt của Quyền Yến Thác nhìn sâu xa, không thấy chút gợn sóng nào. Anh cụp mắt, trầm giọng nói: "Người nhà họ Quyền, sao có thể tùy tiện để cho người ta khi dễ? Còn là vợ của em, muốn mặt của em để ở chỗ nào!"
Quyền Sơ Nhược nhún vai, nhìn anh bằng một ánh mắt bí hiểm, không hỏi nhiều nữa.
Ánh mắt cô sắc bén, làm vẻ mặt Quyền Yến Thác không được tự nhiên, anh mím môi xoay người, cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Quyền Sơ Nhược nâng môi cười, đôi mắt thoáng qua một vẻ dịu dàng. Cô chỉ có một người em trai này, đương nhiên hi vọng anh hạnh phúc, ban đầu vì chuyện của nhà họ Hạ, gây ra nhiều ồn ào, cô chỉ hi vọng sự xuất hiện của Sở Kiều sẽ mang lại chuyển biến tốt.
Gần tối mới về đến nhà, Sở Kiều đã bày thức ăn lên bàn, chờ anh trở lại cùng ăn.
Quyền Yến Thác lên lầu thay xong quần áo đi xuống, kéo ghế ra ngồi, sắc mặt nhìn qua cũng không tệ lắm. Anh bưng chén cơm lên, liếc nhìn người bên cạnh, hỏi: "Lãng Tình yêu cầu tiền bồi thường, cô chuẩn bị xong chưa?"
"Chưa."Sở Kiều không hề giấu giếm, nói sự thật, "Thì Nhan chỉ có thể chi trả hai trăm vạn."
"Tiền còn lại, tôi cho cô." Người đàn ông bưng chén cơm, sắc mặt bình tĩnh. Anh không nhìn thấy được nét mặt biến hóa của Sở Kiều, cúi đầu ăn tiếp một miếng cơm.
Ban đầu cùng anh kết hôn, hoàn toàn là bất đắc dĩ. Trong khoảng thời gian này, anh đã giúp không ít việc, Sở Kiều đều ghi nhớ trong lòng, nhưng nếu nợ quá nhiều tiền, sẽ làm cô có cảm giác không thở nổi.
Có lẽ người ngoài sẽ nói, giữa vợ chồng có cái gì để tính toán đây?
Không sai, anh và cô đã là vợ chồng, nhưng Sở Kiều vẫn nhìn không ra, giữa bọn họ đến tột cùng là vợ chồng, hay còn có mục đích riêng.
Nếu như là vợ chồng, tại sao cô không có cảm giác an toàn, vì cái gì lại cảm thấy giữa bọn họ giống như có khoảng cách.
Nếu như có mục đích riêng, tại sao cô lại lưu luyến sự dịu dàng, và chìm đắm trong sự cưng chiều của anh.
"Tôi không thể lấy tiền của anh nữa." Sở Kiều để chén cơm xuống, kinh ngạc nhìn anh, "Số tiền lúc trước còn chưa có cách trả hết, tôi không muốn thiếu nợ anh cả đời!"
Cả đời.
Quyền Yến Thác khẽ nhếch môi, không hiểu vì sao trong lòng lại lay động, anh nâng môi lên, ngược lại không nổi giận, "Ai cần em trả chứ? Là em tự mình suy diễn mà thôi!"
Cô suy diễn sao?
"Không phải tôi suy diễn!" Sâu trong mắt Sở Kiều lướt qua vẻ mất mát, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời tràn đầy bi thương nồng đậm, "Từ nhỏ đến lớn, người có khả năng làm chỗ dựa cho tôi đều bỏ rơi tôi. Sau đó tôi hiểu được, ở trên đời này người sẽ không bỏ rơi tôi, chỉ có chính tôi!"
Quyền Yến Thác nhăn mày, bởi vì lời của cô..., đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp. Anh nhớ tới lần trước khi Sở Kiều ở trước mặt cha cô nói những lời đó, sau này khi nhìn tất cả mọi việc thì càng hiểu rõ cô hơn, làm môi anh không tự chủ mím chặt.
Trở lại phòng ngủ trên lầu, cảm xúc dao động của Sở Kiều dần dịu xuống. Thật ra thì cô không muốn ở trước mặt anh biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, cô cố gắng che giấu đi sự mềm yếu của mình, chính là muốn cho cô kiên cường hơn.
Mấy năm nay có thể kiên trì đi tiếp, Sở Kiều chính là dựa vào khẩu khí này, nếu cô cởi bỏ khẩu khí này, thì con đường tương lai sắp tới phải đi tiếp như thế nào đây, cô cảm thấy sợ, và mờ mịt.
Nếu như hai người cùng yêu nhau, cô tự nguyện rút đi lớp vỏ bảo vệ. Nhưng trong lòng cô sớm rất hiểu, Quyền Yến Thác không yêu cô, bọn họ kết hôn là có mục đích, không phải là tình yêu.
Không phải vì tình yêu, vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Suy nghĩ thật lâu nghi vấn lại lần nữa hiện lên trong lòng. Sở Kiều dựa người vào phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ánh sao đang lóe sáng phía xa xa, cảm giác nơi nào đó trong lòng cô đang trống rỗng, hình như đánh mất đi cái gì, mà cô cũng không biết được.
Cô, đến tột cùng đã đánh mất cái gì?
Hết giờ làm từ phòng làm việc ra ngoài, giọng nói căng thẳng của Hứa Khả Nhi mới buông ra. Không biết là bởi vì ảnh hưởng tâm lý hay là nguyên nhân gì khác, cô cảm giác ánh mắt của Sở Kiều nhìn mình, là lạ.
Theo lý mà nói, Sở Kiều không thể nào phát hiện ra được gì.
Hứa Khả Nhi lắc đầu, không ở đây suy nghĩ lung tung, kể từ khi Thì Nhan gặp chuyện không may, cả người cô cũng trở nên đa nghi.
Cầm túi xách đi tới ven đường, Hứa Khả Nhi vẫy một chiếc xe taxi, muốn về nhà. Đột nhiên, có hai ngưởi đàn ông xa lạ đi tới, trầm giọng nói: "Hứa tiểu thư, xin đi theo chúng tôi một chuyến."
Sắc mặt Hứa Khả Nhi biến hóa, lui về phía sau hai bước, "Các người là ai?"
"Quyền thiếu muốn gặp cô."
Nghe vậy, đáy lòng Hứa Khả Nhi thắt chặc, khuôn mặt trắng bệch.
Ngay sau đó, Hứa Khả Nhi bị đưa đến một quán cà phê, bên trong không có khách, chỉ có một người đàn ông ngồi bên cửa sổ, nhàn nhã uống cà phê.
Hứa Khả Nhi nắm chặt túi xách, kiên trì đi tới.
"Ngồi."
Thấy cô đến, Quyền Yến Thác quay đầu, khóe môi nở nụ cười khó lường.
Trước kia khi nhìn thấy anh, anh phần lớn đều là một bộ dáng nói cười vô tư, lúc này ý cười nơi khóe miệng anh nhợt nhạt, càng làm cho lòng Hứa Khả Nhi đầy bất an.
Giọng điệu của cô chậm chạp, cố ra vẻ bình tỉnh nói: "Quyền thiếu muốn tìm tôi, tại sao không đến Thì Nhan?"
Người đàn ông nhíu mày nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, đùa cợt nói: "Vẫn còn muốn tìm lá chắn?"
Đôi mắt Hứa Khả Nhi trầm xuống, đang muốn nói chuyện, thì điện thoại di động trong túi xách vang lên.
"Nghe điện thoại trước đi."
Quyền Yến Thác chỉ vào điện thoại di động của cô, giọng nói tự nhiên.
Đôi mắt anh thoáng ý cười làm cho người ta sợ hãi, Hứa Khả Nhi run tay nghe điện thoại, còn chưa mở miệng, chợt nghe được tiếng khóc của mẹ truyền đến: "Khả Nhi à, em trai con mới vừa rồi lại bị cảnh sát bắt đi......"
Câu nói tiếp theo, Hứa Khả Nhi cũng không nghe vào, trong đầu chấn động.
"Căn hộ ở trung tâm thành phố, là cô mua?" Quyền Yến Thác dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng, "Chẳng qua tôi thấy khó hiểu, tiền lương mỗi tháng của cô là ba ngàn tệ, có thể mua được căn hộ trị giá hơn 3 trăm vạn ư? Nghe nói cả nhà cô đang ở căn hộ mới, thế nào, mới trúng thưởng sao?!"
"Đây là chuyện của tôi." Hứa Khả Nhi siết chặt hai tay lại, nhỏ giọng nói.
Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của cô, nói: "Em trai cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, ngồi tù rất đáng tiếc!"
Hai tay xuôi bên người ra sức nắm chặt, Hứa Khả Nhi cắn môi, nhìn anh hỏi: "Anh muốn như thế nào?"
Nét mặt của cô phút chốc dãn ra, đôi môi Quyền Yến Thác mím nhẹ, giọng nói không tự chủ hạ thấp xuống, "Sự việc của Thì Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô hiểu rõ, mau nói ra sự thật đi!"
Nói hay không?
Trán Hứa Khả Nhi rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay, trong đầu cô đã từng dự đoán qua. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi thật sự xảy ra, vẫn làm cho người ta trở tay không kịp.
"Quyền thiếu, tôi không hiểu rõ lời của anh." Ổn định đáy lòng đang hoảng loạn, Hứa Khả Nhi bắt buộc mình phải tỉnh táo.
Chuyện hôm nay đã phát triển tới bước này, cô không thể thất bại trong gang tấc.
"Không hiểu?" Quyền Yến Thác giận tái mặt, ánh mắt sắc bén có thể xuyên thấu lòng người, "Hứa Khả Nhi, cô còn dám giả bộ ngớ ngẩn với tôi!"
Lúc này, trong đầu Hứa Khả Nhi đang nhanh chóng tìm một cái cớ. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng, nếu hôm nay nói ra sự thật, Quyền Yến Thác cũng không thể bỏ qua cho em trai cô, mà như vậy còn có thể đắc tội với bọn Giang Hổ, cô càng mất nhiều hơn là được.
Nếu như chỉ có thể bảo toàn một trong hai, Hứa Khả Nhi yên lặng nhắm mắt lại, quyết đoán hạ quyết tâm.
"Quyền thiếu, tôi thật sự là không hiểu."
Hứa Khả Nhi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, "Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước."
Cô xoay người, lúc bước đi thì bị hai người đàn ông cản đường.
Quyền Yến Thác cười lạnh, dường như không nghĩ tới, người phụ nữ này thà chết cũng không nhận! Giây lát, anh phất tay, ý bảo để cho cô rời đi.
Hứa Khả Nhi cúi đầu, đi nhanh ra khỏi quán cà phê, cô cắn môi, khóe mắt thoáng qua giọt lệ.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quyền Yến Thác khẽ nhắm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chỉ là mùi vị của rượu phạt này, tuyệt đối không dễ chịu hơn!
Hết chương 70.