Thực Hoan Giả Yêu

Chương 66-1: Thanh mai trúc mã




editor: ngocdiemhepc

Trong phòng ngủ không có chút đèn.

Rèm cửa sổ sát đất mở ra, ánh trăng thuận thế rải rác chiếu vào, ánh sáng màu bạc bày ra đầy đất.

Trên giường lớn ở trong phòng ngủ kiểu cách Châu Âu, cô cuộn mình ngủ say thật an bình. Tóc cô dài đen như mực che kín nửa gương mặt, lông mi vểnh lên nhấp nháy hình dáng giống như cánh bướm, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, khóe miệng như hiện lên nụ cười.

Chỉ là tướng cô ngủ, vẫn như cũ hỏng bét, rối tinh rối mù.

Người đàn ông vén chăn lên, nghiêng người đè cô dưới thân. Anh giơ tay lên, tém tóc rơi trên trán cô, hai mắt thâm thúy rơi vào trên mặt trắng nõn của cô, thần sắc không hiểu.

Người đang ngủ, khó chịu giật giật thân thể. Giãy giụa chút cũng không buông lỏng ra được, Sở Kiều từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú để cho cô lấy lại tinh thần, cô đang muốn mở miệng, môi đã bị anh hôn.

"Ưmh......"

Sở Kiều nhỏ giọng hô, âm thanh còn chưa kịp khuếch tán, liền đều bị môi lưỡi của anh bao phủ mút thỏa thích.

Động tác trên môi vô ý dịu dàng, gần như gặm cắn. Lông mày Sở Kiều nhíu chặt, muốn đưa tay đẩy anh, nhưng hai cánh tay bị anh nắm được, đặt lên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Sở Kiều chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều bị anh cắn, đây là hôn à, căn bản là cắn! Cô cuộn chân muốn động, nhưng bàn tay anh cường thế phân ra, thoải mái kiềm chế cô.

Người đàn ông cơ thể vạm vỡ đè xuống, nhiệt độ nóng bỏng gắt gao chống đỡ ở trước ngực của cô. 

Cách quần ngủ đơn bạc, Sở Kiều có thể cảm thấy rõ ràng, anh cứng rắn, cô mềm mại.

Hai loại xúc cảm cực hạn này, khác nhau một trời một vực, rồi lại kỳ dị chặt chẽ tương liên.

Cằm bị anh nắm được, răng môi Sở Kiều mở ra, tràn đầy mùi vị của anh. Quấn quít nuốt tiếng lại, lượn lờ ở bên tai, cô không tự chủ run một cái, trong cơ thể có đốm lửa bốc cháy lên.

Xoẹt ——

Quần ngủ trên người cô nhẫn tâm bị xé rách ra, Quyền Yến Thác hôn cô, chưa từng buông môi cô ra. Anh đưa một cái tay đi xuống, nâng nội y của cô lên, trực tiếp cởi sạch sẽ ra.

Vẻ mặt anh có cái gì không đúng, Sở Kiều thấy rõ ràng, đáy lòng cô trầm xuống, toàn thân nhiệt độ dập tắt.

Đầu lưỡi đau nhói lan tràn, thể trọng người đàn ông lớn, khiến cho cô thở không nổi. Trán Sở Kiều dần dần rỉ ra một tầng tầng mồ hôi mịn, bất đắc dĩ cô không kêu được, tay chân cũng bị chế ngự, năng lực đánh trả không được.

Còn có thể làm cái gì?

Sở Kiều nhếch lên mày, một đôi mắt như lưu ly nhìn chằm chằm anh. Cô không nói được lời nào, không thể động đậy, điều có thể làm là nhìn anh chằm chằm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, biểu đạt trong lòng cô là không nguyện.

Thật ra thì trong lòng cô hoàn toàn không nắm chắc, không chút nào nắm bắt được tâm tính của anh.

Đối với chuyện chăn gối cô đã không bài xích, nhưng mà động tác anh thô bạo như thế, lại làm cho cô lòng tràn đầy ghét, hơn nữa cự tuyệt tiếp nhận.

Thân thể nằm ở dưới người anh, người thì nhỏ bé mỏng manh, muốn ngăn lại cô dễ như trở bàn tay. Quyền Yến Thác không tốn sức chút nào đè cô ở phía dưới, thậm chí cởi hết tất cả y phục cô ra, lúc này anh muốn làm chính là đoạt lấy.

Nhưng nhìn đến tròng mắt hàm chứa kháng cự của cô sáng ngời rõ ràng như thế, bài xích như thế, đột nhiên động tác kích thích của anh dừng lại. Dù là, anh đang nhiệt huyết sôi trào, tên đã lắp vào cung.

Lui ra chống đỡ mềm mại của cô, Quyền Yến Thác thở dốc một hơi, gương mặt tuấn tú khó nén vẻ ẩn nhẫn.

Hai cánh tay người đàn ông có lực, chống đỡ thân thể hai bên cô, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt thâm thúy thay đổi liên tục, gió nổi mây phun hình như tản đi, lúc này giống như sương mù khó phân biệt.

Mặc dù anh đã tắm rửa qua, nhưng trong miệng nhàn nhạt mùi rượu quanh quẩn không tiêu tan.

Sở Kiều hít sâu một hơi, mở miệng hỏi anh: "Anh uống rượu hả?"

"Ừ."

Đáy mắt cô thuần khiết trong trẻo, cuối cùng không nhìn ra trong lòng anh đang phát hỏa. Quyền Yến Thác nghiêng người sang, nhụt chí nằm ở bên người cô, đáy lòng một mảnh chán nản.

Sở Kiều quay đầu đi nhìn anh, chỉ thấy một tay anh khoác lên trán, đường cong gò má căng thẳng. Anh như vậy, thật kì lạ.

Nửa chống lên thân thể, Sở Kiều đưa tay kéo mu bàn tay anh xuống, nhẹ giọng hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"

Bình thường Sở Kiều cực ít hỏi như vậy, bởi vì cô cảm thấy lẫn nhau nên có không gian riêng, chuyện cô nên hỏi và chuyện không nên hỏi cô chưa từng lắm lời.