Editor: Ngọc Diễm Hepc.
Hai ngón tay Quyền Yến Thác đưa ra nắm được cằm của cô, trầm giọng ép hỏi: “Nhà họ Quyền cũng không tìm được người, cô rốt cuộc trốn ở nơi nào?”
“Ha ha......” Sở Kiều lộ vẻ tức giận cười, qua loa lấy lệ nói: “Bờ biển a, tôi đến bên bờ biển ngồi một đêm.”
“Bờ biển?” Mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu chặt, nghĩ thầm ra giao lộ thành phố anh đều bố trí trạm kiểm soát, cô là thế nào đi đến bờ biển?
Nhìn đáy mắt anh thâm trầm, trong lòng Sở Kiều chột dạ, đôi tay ôm cổ của anh, cười nói: “Cái đó, chúng ta ngủ đi, tôi mệt rồi.”
Ngủ đi hai chữ này, hình như cắt đứt suy tư của anh.
Quyền Yến Thác cúi đầu nhìn người dưới, nụ cười khóe miệng tà mị, “Ngủ? Cô nói!”
Mắt thấy anh nghiêng người áp xuống, tay vươn vào trong áo ngủ, Sở Kiều không nhanh không chậm đè tay của anh lại, gằn từng chữ: “Tôi tới cái ấy.”
“Cái nào?” Môi mỏng của người đàn ông hôn lên trên xương quai xanh của cô.
“Ngày dì cả!” Sở Kiều cũng không đẩy anh, tỉnh táo mở miệng.
Động tác người đàn ông trên người từ từ dừng lại, gương mặt tuấn tú dừng lại phía trên cô, tựa hồ đang xem kỹ trong lời nói của của cô có tính chân thật không.
Vẻ mặt cô tự nhiên đối mặt anh, một đôi mắt tràn đầy vô tội, “Tôi không lừa anh.”
Hai mắt người đàn ông sắc bén nhìn xuống, tay cũng đi theo đi xuống, cho đến đầu ngón tay chạm được thứ gì, anh mới trầm mặt té ở bên người cô, quát: “Mẹ nó! Mẹ nó tới thật đúng lúc!”
Sở Kiều xoay người, thoải mái nằm, nhắm mắt lại an tâm ngủ. Quả thật cô mệt chết đi, dính vào gối đầu rất nhanh ngủ.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được bên tai nặng nề tiếng người đàn ông thở dốc. Eo bị quấn chặt, giãy dụa không thoát, cô buông tha giãy giụa, hướng trong ngực anh ngang nhiên dựa qua, tìm được một chỗ thích hợp ngủ thật say.
Sáng sớm đám sương tản đi, ngựa xe như nước đường phố ồn ào náo nhiệt. Sở Kiều lái xe đến Lam Điều, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi vào.
Vị trí gần cửa sổ, tầm mắt cực tốt.
Trong tay Sở Nhạc Viện nắm cái muỗng, nhẹ nhàng quấy cà phê trong ly. Cô ta nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, cười nói: “Chị đã đến rồi?”
Kéo ghế ra ngồi xuống, lập tức có phục vụ đi tới. Sở Kiều không có chút hứng thú, vẻ mặt hờ hững.
“Cà phê nơi này không tệ.” Sở Nhạc Viện cười tủm tỉm giới thiệu.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô ta, cũng không nói chuyện, đôi con ngươi bắn thẳng xuyên qua.
Giây lát, bị từ chối Sở Nhạc Viện mắc cở thu hồi nụ cười, từ trong bao móc ra cái hộp nhung đẩy đi qua, “Ba đưa cho chị.”
Cái hộp trước mắt chói mắt, Sở Kiều giơ tay lên mở ra, chỉ nhìn thoáng qua không giữ quy tắc.
Sở Nhạc Viện cười cười, giọng nói hài lòng: “Sợi dây chuyền này, cùng cái kia của tôi giống nhau như đúc!”
Này ý ở ngoài lời, rõ ràng đang nói: Sở Kiều cho cô đó, đều bắt chước tôi!
Nếu là lúc trước, Sở Kiều có lẽ sẽ tức giận, nhưng hôm nay đáy lòng cô bình tĩnh, cũng không có để ở trong lòng.
Thất vọng qua nhiều lần lắm, đau lòng qua nhiều lần lắm, còn có cái gì có thể làm cho cô lại thất vọng, để cho cô thương tâm đây!
“Tôi không cần.” Sở Kiều đơn giản sáng tỏ khạc ra ba chữ, đem cái hộp đẩy trở lại trước mặt cô ta.
Cô đứng lên, cũng không quay đầu lại đi xa, bóng lưng kiên quyết.
Đặt tay lên cái hộp, Sở Nhạc Viện nhẹ nhàng mở ra, trân châu bên trong to lớn, màu sắc chói mắt. Cô ta nhìn thấy người đi xa, môi đỏ mọng câu lên, nâng lên đường cong khinh thường.
Không cần?!
Ngón tay Sở Nhạc Viện cuộn lên, đáy mắt châm chọc rõ ràng. Tốt nhất vĩnh viễn đều không cần, những thứ kia thứ thuộc về cô ta, cô ta đều phải nắm giữ vững vàng trong lòng bàn tay, ai cũng không thể cướp đi được!
Thư phòng lầu hai, Sở Nhạc Viện từ bên trong đi ra, đóng cửa lại. Cô ta khẽ mỉm cười, xoay người vui vẻ xuống lầu.
Trước bàn đọc sách ở bên trong ghế xoay, hai tay Sở Hoành Sanh cầm hộp trang sức, ánh mắt không hiểu. Giây lát, ngón tay ông nhẹ chạm dây chuyền, nhưng không nghĩ, dây chuyền ngọc trai thoáng chốc chia năm xẻ bảy, từng viên trân châu rơi xuống, tán lạc đầy đất.
Cô không cần, cũng muốn hủy diệt hoàn toàn sao?
Sở Hoành Sanh giận tái mặt, “pắc” Một tiếng bỏ cái hộp qua, sắc mặt hoàn toàn tối tăm.
Rời Lam Điều, Sở Kiều không có về thẳng công ty. Cô lấy xe lái đến đường Hoài Tây, đầu đường hướng Đông nơi có biệt thự, hơn nhiều năm không có ai ở, lâu năm không sửa sang.
Căn nhà này, lúc đó là nhà cô. Cô sinh ra ở chỗ này, cuộc sống ở chỗ này là ngày sống hạnh phúc nhất.
Nhưng, cũng chỉ có hai năm.
Sở Kiều đi tới trước cổng biệt thự, giơ tay lên sờ sờ cánh cửa sắt loang lỗ. Trong sân nhà tràn đầy cỏ dại, cả vườn đã từng là màu trắng hoa hồng giờ đã sớm khô héo.
Cô loáng thoáng còn nhớ rõ, mẹ đã từng ôm cô, ngồi ở ghế mây bên trong vườn hoa, kiên nhẫn dạy cô như thế nào cầm bút vẽ.
Sau này, Sở Kiều bắt đầu hiểu chuyện, chỉ thích vẽ tranh. Cô không biết là bởi vì di truyền, hay là trong đầu luôn có hình ảnh có gì tác động cũng không ảnh hưởng đến cô.
Tóm lại, cô thích vẽ tranh.
Ở địa phương này, đã cách xa phố xá phồn hoa sầm uất. Chung quanh hàng xóm dọn đi rất nhiều, không tìm được quá nhiều kí ức lúc đó.
Mỗi một lần Sở Kiều trở lại, cũng chỉ là đứng ở ngoài cửa lớn, không có dũng khí đẩy cửa đi vào. Cô sợ, sợ trong ký ức hình ảnh hạnh phúc duy nhất kia sẽ bị thực tế tàn khốc chiếm đoạt.
Điện thoại trong túi da vang lên, Sở Kiều không muốn nhận, mắt lưu luyến quay vòng ở đây.
Nhưng là tiếng chuông không ngừng, cô thở dài, không thể không trở lại thực tế.
Điện thoại là Tô Lê gọi tới, Sở Kiều cầm điện thoại di động lên nghe: “Tô Lê, có chuyện gì sao?”
“Kiều Kiều, cô đang ở đâu?”
“Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Kiều nhăn mày, nhạy cảm phát giác có cái gì không đúng. Cô đang kẹp điện thoại di động đi ven đường, móc chìa khóa xe ra, mở cửa xe.
“Khả Nhi đã xảy ra chuyện!” Giọng nói Tô Lê rất gấp, lộ ra lửa giận: “Tại bệnh viện thành phố.”
“Tôi đến ngay.”
Cúp điện thoại, Sở Kiều vội vàng nổ máy, lái xe hướng bệnh viện thành phố.
Hết chương 60.3