Thực Hoan Giả Yêu

Chương 60-2: Hiểu lầm (tt)




Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Cô ta híp mắt, ánh mắt rét run, “Từ nhỏ đến lớn, chuyện của em cũng mạnh hơn chuyện của cô ấy! Hiện tại ba già rồi, muốn chia ra chuyện của công ty chuyển cho em quản lí, nếu như Sở Kiều làm xáo trộn ra ngoài, vậy em đây sao nhiều năm khổ tâm, không phải đều uổng phí sao?!”

Quý Tư Phạm nhếch môi cười cười, xoa đầu của cô, hỏi “Không ngờ em như thế lại lấy lòng ba em, là vì Sở thị?”

“Vậy cũng không phải.” Sở Nhạc Viện thở dài, nụ cười lo lắng, “Chỉ là đến cuối cùng Sở thị truyền toàn bộ cho chúng ta, mà công ty chỉ có thể một người định đoạt!”

Tạm dừng, ánh mắt cô ta kiên định, trong mắt có loại tình thế bắt buộc tàn nhẫn, “Tóm lại, cái nhà này tất cả đều là của em! Em tuyệt đối sẽ không để Sở Kiều cướp đi, thứ thuộc về em!”

Quý Tư Phạm ôm lấy người trong ngực, trong hai mắt không nhìn ra tâm tình gì.

Thấy anh ta không nói lời nào, Sở Nhạc Viện bĩu môi, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, “Tư phạm, ba em không thích cô ấy!”

Nghe được lời của cô ta..., Quý Tư Phạm bình tĩnh hai mắt giật giật, nhếch môi hỏi cô ta, “Tại sao?”

“Cái này em cũng không biết.” Sở Nhạc Viện chán nản lắc đầu một cái, trong lòng có chút uể oải. Nhiều năm như vậy, cô ta thường hỏi mẹ, nhưng mỗi lần cũng không tìm được đáp án.

“Tốt lắm, “ Quý Tư Phạm ôm cô ta vào trong ngực, ôm cô ta cùng nhau nằm xuống, “Không nên suy nghĩ bậy bạ.”

“Em không có.” Cô ta cong môi, phản bác: “Mặc dù em không biết nguyên nhân, nhưng em đoán, khẳng định có liên quan đến mẹ của cô ấy.”

Quý Tư Phạm quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt của nàng, cau mày nói: “Em tính toán nghiên cứu cả đêm?”

Nghe vậy, Sở Nhạc Viện cười rộ lên, đôi tay vòng chắc cổ của anh ta, “Tư Phạm, anh còn quan tâm cô ấy sao?”

“Lại nữa rồi?” Quý Tư Phạm kéo tay của cô ta ra, gương mặt tuấn tú hơi giận.

Mắt thấy anh ta không vui, Sở Nhạc Viện đưa tay đang cầm mặt của anh ta, ép hỏi: “Anh đã không nói với em, ban đầu tại sao không chọn cô ấy, lại lựa chọn em?”

Người đàn ông nhíu mày nhìn chằm chằm người dưới, ngón tay điểm nhẹ ở trên môi của cô ta, “Bởi vì em yêu anh.”

“Quý Tư Phạm!”

Sở Nhạc Viện mất hứng, làm nũng nói: “Anh ăn vạ.”

Cúi đầu hôn khóe miệng cô ta một cái, ánh mắt Quý Tư Phạm xa xa, con ngươi đen như mực giống như đáy vực sâu, “Một ngày nào đó, em sẽ rõ.”

Ánh mắt của anh ta có chút thận trọng, trong lòng Sở Nhạc Viện máy động, muốn hỏi nữa, lại bị anh ta cúi đầu hôn. Tất cả nghi vấn của cô cũng bị bao phủ, nhiệt độ thân thể lăn lộn, lý trí của cô hoàn toàn phá hủy.

Quyền Yến Thác đẩy ra cửa phòng tắm đi vào, giương mắt liền nhìn đến người ngâm mình đến ngây ngẩn ở trong bồn tắm.

“Nghĩ gì thế?” Anh đi tới, nghiêng người ngồi ở bên bồn tắm.

Sở Kiều cười cười qua loa lấy lệ, đưa điện thoại di động để xuống, “Không có gì.”

Đưa tay thử nước ấm một chút, Quyền Yến Thác giơ tay lên khoác lên trên vai của cô, thúc giục: “Nước lạnh rồi, nhanh lên một chút ra ngoài.”

“Ừ.” Sở Kiều cũng cảm thấy có chút lạnh, nhưng anh ngồi ở bên cạnh, cô vô luận như thế nào cũng đứng lên không nổi.

Quyền Yến Thác khoanh tay trước ngực, cố ý đùa cô: “Muốn tôi ôm cô?”

“Anh đi ra ngoài?” Sở Kiều cắn môi, sắc mặt đỏ lên.

Anh cười quay đầu đi, chế nhạo nói: “Đã trễ thế này, cô để cho tôi đi đâu?”

Đôi tay đỡ ở ven bồn tắm, trong lòng Sở Kiều nóng nảy, tức giận nói: “Vậy anh chớ nhìn tôi chằm chằm.”

Quyền Yến Thác một tay chống đỡ bên bồn tắm, nửa người trên hướng cô dựa đi tới, “Nơi này chỉ có cô và tôi, tôi không nhìn cô thì nhìn người nào?”

Ngón tay anh thon dài khêu nhẹ, rơi vào chóp mũi Sở Kiều, mập mờ nói, “Hơn nữa tôi xem vợ tôi tắm, có cái gì không được sao?!”

“Phi ——”

Sở Kiều giơ tay lên vỗ vào trên mặt của anh, chỉ lát nữa là phải nổi đóa.

Đã biết dáng vẻ cô nổi giận, Quyền Yến Thác không muốn ở không đi gây sự. Anh nhún nhún vai tránh ra, xoay người cười nói: “Cô chính là kiểu cách!”

Anh xoay người, bên cởi quần áo bên hướng tắm phòng đi ra. Sở kiều thấy trận thế này, lập tức từ trong nước đứng lên, lấy ra khăn tắm trùm lên, cúi đầu đi ra ngoài.

Cô đóng cửa phòng tắm, vội vàng đi đến phòng cho khách lót băng vệ sinh. Thay xong áo ngủ, Sở Kiều trở lại phòng ngủ chính.

Lúc này dì cả viếng thăm, nghĩ đến hai ngày nay quá mệt mỏi.

Sở Kiều sấy khô tóc, cửa phòng tắm mở ra, vừa đúng người đàn ông mặc đồ ngủ ra ngoài.

“Sấy cho tôi một chút.” Quyền Yến Thác vứt bỏ khăn lông trong tay, cười đùa lại gần.

Nhíu mày quét mắt nhìn chiều dài tóc của anh, Sở Kiều hừ một tiếng, ném máy sấy cho anh, “Tự mình thổi.”

Cô trầm mặt ném máy sấy qua, Quyền Yến Thác nhăn mày. Người phụ nữ này, có thể dịu dàng một chút hay không? Để cho cô sấy tóc, cô lại dám không để ý?

Sở Kiều ngã xuống giường, vẫn cảm thấy bắp đùi chua xót, bắp chân đau đớn, eo cũng rất giống muốn gảy đi. Dù sao toàn thân cao thấp, mỗi một chỗ tốt.

“Cô về sau phải rèn luyện nhiều.” Quyền Yến Thác vén chăn lên, nằm ở bên cạnh cô.

Nghe được hai chữ rèn luyện này, Sở Kiều phản xạ có điều kiện ngồi dậy, trừng mắt rống anh, “Về sau anh còn dám hành hạ tôi...tôi sẽ cùng anh liều mạng!”

“Liều mạng thế nào?” Quyền Yến Thác thú vị quan tâm nhìn chằm chằm, “Nói cho ông đây nghe một chút?”

Sở Kiều biết mình không chiếm ưu thế, cũng không tức, đáy mắt đột nhiên dâng lên ý cười, “Mao Mao——”

Con mẹ nó!

Quyền Yến Thác lật người đè cô xuống dưới thân, ánh mắt cực hung ác, “Sở Kiều, cô muốn chết!”

Sở Kiều mở trừng hai mắt, nụ cười bên môi thong dong, “Quyền gia, tôi không sợ chết! Chẳng qua trước khi tôi chết, khẳng định để cho mọi người cũng biết tên nhũ danh của anh là gì!”

“......”

Quyền Yến Thác chỉ cảm thấy, cái trán hai bên huyệt thái dương thình thịch trực nhảy, anh hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận muốn bóp chết cô.

Không có sợ hãi!

Hôm nay Sở Kiều, tuyệt đối là không có sợ hãi!

Hồi lâu, anh nhìn chằm chằm người dưới, giống như nghĩ đến cái gì, trầm giọng nói: “Có chuyện tôi muốn hỏi cô.”

“Hỏi!”

Thắng một ván nhỏ, tâm tình Sở Kiều rất tốt.

“Trước lễ đính hôn cô mất tích, đã chạy đi nơi nào?”

Hai tay Quyền Yến Thác chống ở hai bên thân thể của cô, ánh mắt nghiêm nghị, “Tôi cho người đi tìm cả đêm, thế nhưng không tìm được cô!”

“À?” Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, theo bản năng ánh mắt lảng tránh.

Hết chương 60.2