Thực Hoan Giả Yêu

Chương 43: Đồng ý đính hôn




Editor: Rùa Lười

“Nhìn dáng vẻ của con này!” Sở Hoành Sanh kéo cô đến trước mặt, nhìn thấy quần áo cô không chỉnh tề, sắc mặt liền trầm xuống.

Chuyện quần áo không chỉnh tề, không thoát khỏi việc liên quan đến Quyền Yến Thác. Ông bĩu môi, muốn nói chuyện với vô, nhưng lại thấy Sở Kiều hất tay mình ra, giọng không kiên nhẫn: “Con chính là như vậy đấy, giờ ba mới biết sao?”

Bình thường cô chống đối, Sở Hoành Sanh cũng không quá so đo. Nhưng cô đã mất tích mấy ngày, giờ lại bày ra thái độ như vậy trước mặt Quyền Yến Thác, ánh mắt Sở Hoành Sanh lập tức lộ ra vẻ lo lắng.

Tiếng hét dưới lầu, làm cho những người ở bên trên đều giật mình.

Giang Tuyết Nhân chầm chậm chạy xuống, Sở Nhạc Viện đi theo sau xem kịch.

“Hoành Sanh, xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Tuyết Nhân thấy chồng tức giận, lại thấy Sở Kiều đang say khướt, lập tức đã hiểu rõ.

Sở Hoành Sanh vẻ mặt cau có, tức giận nói: “Hừ, còn không phải chuyện cô ta làm.”

Ông trừng mắt nhìn Sở Kiều, giọng điệu càng cứng rắn lạnh lùng: “Hôn sự này, chúng ta đã đồng ý rồi, cuối tháng đính hôn, sang năm sau thì chọn thời gian kết hôn.”

“Dựa vào cái gì?”

Sở Kiều tức giận, khuôn mặt trắng bệch.

“Dựa vào việc tôi là ba của cô!”

Hai cha con nhà này, lại ầm ĩ nữa.

Quyền Yến Thác nhíu mày, thầm nghĩ tính tình Sở Kiều xấu như vậy, hóa ra là giống cha!

Sở Hoành Sanh không kìm được tức giận, quát: “Cô là con gái mà lại uống đến nỗi say khướt, trốn nhà đi không về, làm trò cười cho người ngoài. Mặt mũi nhà họ Sở thật là bị cô làm mất hết rồi! Gia giáo của cô đâu hết rồi!”

“Gia giáo?” Sở Kiều cười, cười không kiêng nể gì. Cô liếc nhìn hai mẹ con đang đứng bên cạnh kia, ánh mắt dần lạnh xuống.

Ánh mắt cô đầy sự tức giận nhìn thẳng vào ba mình, gằn từng chữ: “Tôi là đứa trẻ không có mẹ? Gia giáo ở đâu ra?!”

“Cô ——”

Sắc mặt Sở Hoành Sanh trắng bệch, che ngực ngã về phía sau.

“Hoành Sanh!”

“Ba...”

Tiếng kêu sắc bén vang lên bên tai, Sở Kiều nhìn người ba ngã xuống, men say trong người cuối cùng cũng thanh tỉnh.

Hành lang bệnh viện rộng rãi, bác sĩ, y tá khoác áo trắng, cầm thiết bị cấp cứu đi tới đi lui. Trên ghế dài, Sở Kiều ngơ ngác ngồi đó, không hề nhúc nhích.

Quyền Yến Thác cất điện thoại, quay lại, sắp xếp cho chuyên gia đến đây. Anh quét mắt nhìn ai đó đang ngẩn người, bĩu bĩu môi.

Nhìn chút cô chẳng có chút triển vòng nào. Rõ ràng là lo lắng chết đi được, lại còn gây họa!

Sở Kiều nắm chặt hai tay, màu trắng ở trước mặt làm cô run sợ. Ngày xưa khi mẹ cô qua đời, cô mới chỉ có hai tuổi, nhưng cô lại có thể nhớ kĩ rằng chỉ có những người mặc áo trắng mới được đi vào, rồi mãi đến cuối cùng mới ra rồi nói cho người ta biết: Người bệnh không thể cứu được nữa rồi.

Trong nghĩa trang đã mai táng mẹ và bà ngoại, Sở Kiều cúi mắt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân. Nếu như còn có thêm một tấm bia nữa, vậy thì thế giới này, cô không còn người thân nữa rồi đúng không?

Đôi tay lạnh như băng được một đôi tay ấm áp bao lấy, Quyền Yến Thác nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Đừng tự hù dọa bản thân, anh đã gọi cho chuyên gia đến đây rồi.”

Sở Kiều cắn môi, ánh mắt trống rỗng.

Cơ thể cô run nhẹ, Quyền Yến Thác thấy được sự sợ hãi chôn sâu trong đáy mắt cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Bên ngoài phòng cấp cứu, rất nhanh liền có không ít người đến, cúi đầu chào Quyền Yến Thác, rồi cùng bước vào, cánh cửa lớn lại một lần nữa khép lại.

Đỡ mẹ ngồi xuống ghế, Sở Nhạc Viện bước tới, ánh mắt nhìn Sở Kiều sắc bén như cây đao: “Sở Kiều, nếu như ba có chuyện gì, tôi sẽ không để cho cô yên đâu!”

Người ở trong ngực còn chưa hoàn hồn, Quyền Yến Thác thở dài, nhíu mày nhìn Sở Lạc Viện, cười lạnh nói: “Vậy thì cô nói cho tôi nghe một chút, không để yên là như thế nào, giúp tôi mở mang chút kiến thức nào!”

“Tôi...”

Sở Nhạc Viện nghẹn lời, cho dù đáy lòng hận đến chết rồi, cũng không dám khóc lóc om sòm với anh.

Giang Tuyết Nhân kéo con gái đi, vẻ mặt lạnh lùng.

Lát sau, bác sĩ mặc áo trắng đi ra: “Quyền thiếu, người bệnh đã cứu chữa thành công, nhưng còn phải ở lại viện quan sát thêm mấy ngày nữa.”

Quyền Yến Thác gật gật đầu, sau đó có người tự động đi sắp xếp.

Sau khi người bệnh được đưa vào phòng bệnh, hộ sĩ ra ngoài thông báo: “Bệnh nhân muốn được một mình gặp Sở Kiều.”

Ánh mắt Giang Tuyết Nhân tối lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường.

Quyền Yến Thác kéo người đang đang ngồi ngây ngốc bên cạnh, đẩy cô đến trước cửa phòng bênh: “Đi vào đi.”

Cô chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn thấy ba mình nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Tiếng máy theo dõi nhịp tim “tít tít” vang lên, Sở Kiều ngồi ở bên giường, lòng bàn tay lạnh như băng.

Sở Hoành Sanh mở mắt ra, mũi vẫn cắm ống dưỡng khí, ông giơ tay lên, trên mu bàn tay có cắm kim truyền dịch, Sở Kiều ngạc nhiên, hỏi ông: “Ông muốn cái gì?”

Sở Hoành Sanh thu tay về, chậm rãi nói: “Con thật sự muốn làm ba tức chết?”

Sở Kiều một lời cũng không nói.

“Con không muốn kết hôn, là vì ba?”

Sở Hoành Sanh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ba bảo con làm chuyện gì, con liền làm ngược lại?”

Cô cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ. Đối nghịch? Có lẽ là vậy!

“Haiz...” Sở Hoành Sanh lắc đầu, ánh mắt lộ ra mấy phần mất mát: “Những năm này con đi đến đâu cũng đối nghịch với ba, ba bảo hướng đông, con sẽ đi hướng tây! Nhưng kết hôn là chuyện đại sự, con còn muốn giận dỗi?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào gương mặt tái nhợt của ba mình, một nơi nào đó tận sâu trong đáy lòng nhói lên.

“Ba vẫn luôn bận chuyện của công ty, không có nhiều thời gian chăm sóc con. Tuy Tuyết Nhân không phải là mẹ đẻ của con, nhưng bà ấy cũng coi như là làm tròn trách nhiệm với con rồi. Ba chỉ mong hai người con gái, con và em gái con, cả hai đều có thể sống tốt.” Giọng nói của Sở Hoành Sanh rất thấp, nghe được tiếng khàn khàn.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên, Sở Kiều bình tâm tĩnh khí nói chuyện với cha. Không có cãi nhau, không có mặt đỏ tía tai, cô im lặng nghe lời ông nói.

Cũng là lần đầu tiên, cô nghe thấy ông nói, hy vọng cô sống tốt.

Trái tim, có chút chua xót.

“Ba!” Sở Kiều hơi động khóe miệng: “Ba thật sự muốn con sống tốt?”

Ánh mắt Sở Hoành Sanh rất thâm sâu, ông nhìn thẳng vào đôi mắt của con gái, gật đầu.

Cánh cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, Giang Tuyết Nhân muốn đi vào, nhưng bị hộ sĩ ngăn lại, không cho phép người nhà vào thăm.

Ngọn đèn ngoài hành lang lờ mờ, Sở Kiều đứng dựa lưng vào cánh cửa, bất ngờ lên tiếng: “Quyền Yến Thác, chúng ta đính hôn đi!”

Nghe vậy, Quyền Yến Thác kinh ngạc quay sang, đã thấy cô cúi đầu xuống, che giấu mọi tâm tình rồi.

Giật mình không phải chỉ một mình anh, Sở Nhạc Viện và Giang Tuyết Nhân hai mẹ con nhìn nhau, rõ ràng là không ngờ đến.