Editor: Thư
Gần tối, nhà chính họ Quyền chìm vào một thoáng yên tĩnh.
Trong đình viện có trồng một cây đa hiện rõ vẻ thưa thớt điêu tàn, ý thu xào xạc.
Trên bàn ăn tối, mọi người đến đông đủ. Quyền Chính Nham bay chuyến bay trưa trở về, chạy không ngừng cho kịp về nhà ăn cơm với mẹ. Xưa nay ông vốn có hiếu, những năm này tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo, không hề có chút sai phạm.
Quyền Sơ Nhược khó có cơ hội được về nhà, bà cụ thấy cô ở đây, cũng không càu nhàu gì nhiều.
Mặc dù lớn tuổi nhưng bà cụ theo đuổi sự phát triển của thời đại tốt lắm, bà hiểu người trẻ tuổi coi trọng sự nghiệp, hơn nữa từ nhỏ, đứa cháu gái này của bà đã có tính cách mạnh mẽ không chịu thua một ai, cho nên bà thiên vị nó hơn một chút.
Phạm Bồi Nghi xới cơm cho tất cả mọi người, lại liếc mắt nhìn cô con gái mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị, thử dò xét hỏi cô: "Sơ Nhược à, cũng sắp đến cuối năm rồi, công việc rất bận sao?"
"Có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Quyền Sơ Nhược bình thản, bởi vì lý do nghề nghiệp, cách nói chuyện của cô khá ngắn gọn.
Phạm Bồi Nghi múc cho cô một chén canh xương thật đầy, cười nói: "Cảnh Hanh không có nói với con sao? Mẹ của nó thúc giục lắm rồi, nói là muôn ôm cháu nội."
"Đã nói rồi." Nhấp một hớp canh, Quyền Sơ Nhược nhìn về phía mẹ mình, "Sau đó thì sao?"
Phạm Bồi Nghi nhăn mày lại, thở dài nói: "Cái con bé này, còn hỏi mẹ thế nào nữa? Mẹ muốn hỏi các con tính lúc nào thì sanh con?"
Con gái kết hôn được hơn năm, tuổi nó lại không còn nhỏ, sắc mặt Quyền Chính Nham trầm xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cô. Từ nhỏ, đứa bé này đã không thích nói chuyện, tính tình có chút hướng nội, lập gia đình cũng không có chuyển biến tốt.
"Sơ Nhược, " Quyền Chính Nham lên tiếng, giọng nói nặng nề, "Chính con tính thế nào?"
Quyền Yến Thác cúi đầu ăn cơm, lòng hả hê. Khi còn bé, anh không ít lần bị bị chị gái tính toán, bây giờ là lúc báo thù!
Một cước hung hăng đá vào bắp chân anh, mặt Quyền Sơ Nhược không đổi sắc, trầm giọng nói: "Lục Cảnh Hanh sẽ an bài, mọi người không cần quan tâm."
Quyền Yến Thác suýt chút nữa cắn lưỡi, đau đến mức mở miệng rên rỉ một tiếng, vứt cả đũa xuống bàn. Nhờ có lần trước anh giúp chị nói chuyện, giờ muốn lấy oán báo ân sao?
Biết rõ cuộc hôn nhân này đụng phải sự chống đối của con gái, Quyền Chính Nham bất giác cảm thấy có lỗi. Tất cả các bậc cha mẹ trong thiên hạ cũng đều tính toán thay con cái, Lục gia và Quyền gia môn đăng hộ đối, có chỗ nào không tốt chứ?!
Liếc mắt nhìn con trai ngồi đối diện, sắc mặt Quyền Chính Nham lại trầm xuống, nói: "Chi nhánh công ty chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Tạm được." Đề tài chuyển đến trên người mình, Quyền Yến Thác thu lại ý cười trên khóe môi. Hôm nay anh trở về Quyền thị, phụ thân đặc biệt thông qua hai khu vực lớn là nhà đất và thời trang cho anh phụ trách.
Mày kiếm của Quyền Chính Nham nhíu chặt, hai mắt sắc bén chứa đầy sự nghiêm khắc, "Đây là chỗ để con đùa giỡn chơi bời này nọ hay sao? Những lời như tạm được không có tư cách nói trước mặt ba!"
Pằng ——
Cụ bà Quyền gia đập mạnh đũa xuống, vẻ mặt đầy tức giận, nói: "Còn để cho tôi ăn cơm không? Mấy người muốn dạy dỗ chúng nó, thì dẫn về nhà mình đi, chớ ra vẻ ta đây ở trước mặt tôi!"
Nghe vậy, Quyền Chính Nham thu lại sắc mặt giận dữ, lại không dám nói. Bà nội bao che cho con, có một số việc ngay cả ông cũng nói không được!
Quyền Yến Thác thấp giọng cười một tiếng, gắp một miếng thịt kho tàu thả vào chén của bà nội, cười trấn an bà. Ngày ngày cụ bà quen được dỗ dành như thế, chưa nói được mấy câu nói liền bị anh dụ cho vui vẻ.
Chị em hai người yên lặng trao đổi ánh mắt, có chỗ dựa là bà nội, mọi sự không lo.
Đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên, Quyền Yến Thác cầm lên nghe. Người ở đầu dây bên kia không phải là chủ nhân của số điện thoại, giọng nói hốt hoảng.
Cúp điện thoại, sắc mặt Quyền Yến Thác trầm xuống, kéo ghế muốn đi ra ngoài.
"Dẫn người trở về đây cho ta." Bà cụ lên tiếng, rõ ràng cho thấy đây là mệnh lệnh.
Giọng nói đinh tai kia của Tô Lê sợ rằng mọi người đang ngồi xung quanh cũng có thể nghe được, lỗ tai cụ bà không điếc, đương nhiên nghe rõ ràng.
"Cần tôi ra mặt không?" Quyền Sơ Nhược ăn no buông chén xuống, nhíu mày nhìn về phía em trai.
Quyền Yến Thác nắm chìa khóa xe, trêu ghẹo nói: "Thôi đi, phí bảo kê của chộ quá đắt."
Cười giỡn một chút, anh sải bước vọt ra cửa, lái xe rời đi.
Nhìn bóng lưng con trai đi xa, sắc mặt Phạm Bồi Nghi có vẻ không tốt. Lần trước ăn cơm, nghe Sở Kiều nói chuyện, lòng bà có ngăn cách. Cuộc hôn nhân này bà không còn thấy nó tốt đẹp chỗ nào nữa. Thế nào cụ bà cũng chú ý đến?!
Tô Lê đứng ở đại sảnh nhìn quanh, gặp được anh như thấy cứu tinh, "Quyền thiếu, anh đã đến rồi."
Quyền Yến Thác gật đầu một cái, hỏi cô: "Người đâu?"
Đưa ngón tay chỉ vào phòng thẩm vấn ở tận bên trong, Tô Lê bĩu môi nói: "Ở bên trong, đã mấy giờ đồng hồ rồi."
Nghe được mấy chữ "phòng thẩm vấn", sắc mặt Quyền Yến Thác lại trầm xuống hơn nữa. Chuyện lớn nhỏ thế nào mà còn bắt người đến đây nữa?!
Người đàn ông mới vừa đi vào, lập tức có người tiến lên nịnh bợ, Tô Lê bực mình căm tức nhìn, đây là thể loại gì đây, cô kiên trì ngồi mấy giờ, cũng không có một ai thèm quan tâm đến cô!
Có người đến dẫn Quyền Yến Thác đi, giống như đi hỏi thăm tình huống cụ thể. Tô Lê không tiện đi theo, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên ngoài đợi. Chuyện lần này, cô vẫn chưa gọi điện thoại cho Quý Tư Phạm, người bị thương là Sở Nhạc Viện, cô không thể xác định thái độ của đối phương là gì, quả quyết nhờ sự giúp đỡ từ Quyền Yến Thác.
Tô Lê cũng có lòng riêng, cô hi vọng Sở Kiều có thể sống thật tốt! Đó là gương vỡ khó lành, Quý Tư Phạm đã ở chung với Sở Nhạc Viện, Sở Kiều quyết sẽ không quay đầu lại!
Đi vào làm thủ tục, chỉ là chuyện trong vòng vài. Quyền Yến Thác mang Sở Kiều ra ngoài, phía sau còn người đi theo tiễn ra đến ngoài, giọng nói cung kính nói: "Quyền thiếu, bên kia không có tin tức, mấy ngày nay Sở tiểu thư lúc nào cũng có thể được mời đến đây."
Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, cũng không thể làm khó người ta, đành đuổi đi, rồi kéo người bên cạnh rời đi.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời đen như mực lấp lành ngàn ánh sao. Sở Kiều hít sâu một hơi, sắc mặt hơi hòa hoãn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần cô có chuyện, người đàn ông này luôn luôn xuất hiện.
"Lại làm phiền anh nữa." Sở Kiều mím môi, trầm giọng nói.
Tô Lê đi theo bên cạnh, thấy sắc mặt cô không được tốt, muốn cùng cô về nhà.
Quyền Yến Thác liếc cô một cái, lấy lái xe tới đây, "Lên xe."
Giày vò hơn nửa ngày, Sở Kiều mệt chết đi, cô nhăn lại mày, bất giác hỏi "Đi nơi nào?"
"Bớt nói nhảm." Giọng điệu của Quyền Yến Thác đầy sự không kiên nhẫn, mở cửa xe, "Nhanh lên một chút, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Thật là hết cách với tính tình của ông lớn này, Sở Kiều nhắm mắt ngồi lên xe, trông thấy ánh mắt lo lắng của Tô Lê thì cười cười, hai người ý bảo dùng di động liên lạc.
Hummer màu đen chạy với vận tốc mười phần, lái xe thẳng vào đường cấm, đáy lòng Sở Kiều khẽ động, cô biết con đường này, quả nhiên lái xe trở về nhà chính của họ Quyền.
Lúc đó, nhà hàng Lam Điệu.
Vị trí gần cửa sổ nhìn lên, một người đàn ông mặt mày tuấn tú, vẻ mặt lo lắng, xa xa nhìn thôi cũng thấy lộ ra khí lạnh cả người.
Phục vụ nhà hàng đi tới, xin chỉ thị: "Trì thiếu, bữa ăn của ngài...?"
"Cút ——"
Trì Viẹte dập tắt điếu thuốc trong tay, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng thưởng tặng cho viên phục vụ một chữ.
Phục vụ vội câm miệng, thức thời né tránh.
Đưa tay đeo đồng hồ lên nhìn đồng hồ, Trì Việt nheo con ngươi lại, đáy mắt bắn ra ánh lạnh khắp bốn phía. Được lắm, lại dám thả để anh leo cây, mẹ nó, người phụ nữ này chán sống rồi!