Editor: Lovenoo1510
Buổi họp báo của Tập đoàn JK, cử hành rất long trọng. Lúc trước tập đoàn ở nước ngoài phát triển, trong tương lai gần Duật Phong Thị sẽ lập chi nhánh công ty, lần này làm quy mô lớn như vậy cũng coi như là tuyên truyền.
Buổi họp báo bắt đầu, tất cả các công ty hợp tác với tập đoàn JK cũng tới tham dự, trong đó có Sở Thị cùng Quý thị là sáng giá nhất. Bên ngoài đồn đại, hai nhà Sở Quý sắp kết thân, đến lúc đó hai công ty lớn sẽ chạy song song với nhau, tương lai trong giới thời trang sẽ đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi.
Trong đám người, Sở Nhạc Viện mặc một bộ dạ hội màu rượu sâm banh, khéo léo làm hài lòng cha, cùng với Quý Tư Phạm đứng sóng vai, hình ảnh cân xứng đẹp mắt kia, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Tiếng nói cười vui vẻ không ngừng của mọi người, lời trêu ghẹo nịnh nọt, càng không dứt bên tai.
“Chủ tịch Sở, con gái của ngày trang nhã lại khéo léo, gia giáo thật tốt.”
“Đúng vậy, hôm nay thế hệ nhỏ trẻ bọn họ, có thể giống Nhạc Viện, hiểu chuyện như Nhạc Viện, thật là rất ít.”
Thế đứng của Sở Hồng Sanh thẳng tắp, tuy mới vài năm, nhưng khí thế hiên ngang vẫn như cũ. Vẻ mặt ôn hoà của ông ta, khó có khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Mọi người quá khen, đứa nhỏ này hiếu thuận khéo léo, ngược lại lại làm cho tôi yên tâm.”
Quý Tư Phạm đứng ở bên cạnh ông ta, trong tay bưng ly rượu, ánh mắt thâm thuý nhiễm cười, nhìn về phía ánh mắt dịu dàng của Sở Nhạc Viện.
Hai người thỉnh thoảng nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt có vài tia sáng thoáng qua, nụ cười hạnh phúc này không thể che dấu được.
Tô Lê lôi kéo Sở Kiều đứng ra xa, nhưng hình ảnh bên này quá chói mắt, cho dù ở khoảng cách khá xa, nhưng tiếng cười vẫn có thể rơi vào trong tai, làm thần kinh con người đau đớn thật sâu.
Trên người Sở Kiều mặc váy màu đen dài xuống tận mắc cá chân, làm nổi bật lên vóc dáng cao gầy, một đôi giày cao gót màu bạc phát sáng.
“Kiều Kiều,” Tô Lê ôm cô, cười đặc biệt ngọt, “Nơi này không khí thật là ngột ngạt, chúng ta ở lại, thật nhàm chán.”
Sở Kiều tay cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Nhàm chán? Nhiều công ty lớn như vậy đều ở đây, không phải là bớt cho chúng ta chạy bao nhiêu đoạn đường oan uổng sao?”
Bị cô làm nghẹn, Tô Lê chột dạ cúi đầu, lầm bầm, “Là có không ít nha………., nhưng không có ai quan tâm chúng ta thôi!”
Tâm tư nhỏ của cô ấy, Sở Kiều tự nhiên là biết, cô thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Lê, trong con ngươi ảm đạm, cười nhạt, nói: “Tô Lê, mình không sao, không gạt cậu!”
Tô Lê cau mày thở dài, thấy sâu trong mắt cô ẩn chứa sự mất mác, mà đau lòng không thôi, sao những người này lại ầm ĩ như vậy đây?
Sở Hoành Sanh cùng Quý Tư Phạm đứng bên cạnh Sở Nhạc Viện, mọi việc với cô ta đều thuận lợi, một bộ khí thế đại tiểu thư nhà họ Sở. Loại chim khí bị người chiếm, cô nhìn còn không chịu nổi, Sở Kiều làm sao có thể không có việc gì?!
Mặc dù Sở Kiều chưa bao giờ nói, nhưng Tô Lê nhìn ra được, ở trong thế giới của cô, thật ra thì so với ai khác cô đều để ý tới cha mình! Từ nhỏ mất mẹ, tuy có bà ngoại thương yêu, nhưng cha của cô mới là người thân nhất. Những năm này, nhìn cô như quật cường phản nghịch, không phải là muốn làm cho ông ta chú ý tới sao, chỉ cần ông ta hơi có sắc mặt tốt một chút, nha đầu ngốc này sẽ vui vẻ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!
Hai cha con nhà này tính khí quá giống nhau, gặp mặt là ầm ĩ, ai cũng không chịu nhượng bộ. Dù sao Sở Hoành Sanh cũng là trưởng bối, tại sao có thể cầu khẩn nhiều lần xin con gái mình được? Sở Kiều ra khỏi nhà, xem ra thật sự là đã chọc tức cha Sở rồi!
Tô Lê là người ngoài, khuyên cũng không tiện, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc. Thỉnh thoảng nói Sở Kiều mấy câu, cô cũng không nghe lọt.
Bản lĩnh thoáng thất thần, Tô Lê nhìn lại người bên cạnh, lập tức nhức đầu. Nha đầu này, coi rượu đỏ là nước mà rót sao?
“Kiều Kiều!” Tô Lê kéo cô lại, dẫn cô đến một góc, “Sao cậu lại uống nhiều như vậy?”
“Nhiều sao?” Sở Kiều mở trừng hai mắt, không có cảm giác gì, chỉ là hai má dần dần nóng lên.
Ôi, bà trẻ của tôi!
Tô Lê mím môi đỡ lấy cô, nhỏ giọng nói: “Cậu nha, để cho mình nói cái gì mới phải!”
Sở Kiều cười sáng chói, rút cánh tay về, hai má ửng đỏ quyến rũ, “Mình đi toilet.”
Tô Lê yêu cầu đi với cô, lại bị cô khẽ đẩy ra.
Đưa tay ném túi xách cho cô ấy, ánh mắt Sở Kiều sáng trong, không nhìn ra chút vẻ say nào, “Tự mình có thể, cậu chờ mình.”
Mắt thấy cô đi xa, Tô Lê cũng không có đuổi theo. Có lẽ cô ấy cần ở một chỗ ngồi trong chốc lát, không thể đè ép cô ấy quá gấp được.
Tìm được một chiếc ghế salon yên tĩnh, Tô Lê ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi. Trong túi xách rung không ngừng, cô móc điện thoại của Sở Kiều ra, nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị, ngón tay cô run lên, trong nháy mắt ấn kết nối.
Bệ rửa tay trước phòng vệ sinh, Sở Kiều vốc nước lạnh rửa mặt, đầu không tỉnh táo, ngược lại càng ngày càng u ám. Xong đời rồi, lần này thật sự uống quá nhiều, hy vọng không luống cuống mới tốt!
Sở Kiều mở cửa đi ra ngoài, bước chân không vững. Cô không có để ý, bị vấp vào thảm một cái, cả người lung la lung lay, sắp ngã xuống.
Bên hông có một đôi tay có lực quấn lấy, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, vững vàng đem người cô ôm vào trong ngực.
Hỏi thở đến gần có vẻ quen thuộc, Sở Kiều từ từ xoay người, đáy mắt chiếu vào một khuôn mặt, quả nhiên không tính là xa lạ.
“Cẩn thận một chút.” Quý Tư Phạm vịn cô, sau khi xác nhận cô đứng vững, mới buông tay ra.
Ngón tay của anh ta khô ráo ấm áp, Sở Kiều nâng gót giầy nhìn một chút, cười si ngốc nói: “Đều là do nó….., Thật đáng ghét.”
Nghe được giọng nói của cô, Quý Tư Phạm cũng biết cô uống say rồi, mỗi lần cô uống nhiều giọng nói đều mềm mại như vậy, mang theo mùi vị nũng nịu, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, mày kiếm của Quý Tư Phạm nhíu chặt, “Dạ dày cô không tốt mà không biết sao?”
Sở Kiều nghiêng người dựa vào vách tường, mắt không hề nhìn anh ta, cô cúi thấp đầu, hồi lâu mới nói ra tiếng, hỏi: “Quý Tư Phạm, tại sao anh chọn cô ta?”
Gương mặt Quý Tư Phạm tuấn tú lạnh lùng, nhìn không ra nửa điểm phập phồng, “Bởi vì cô ấy, thích hợp với tôi hơn so với cô.”
Vấn đề khốn nhiễu rất lâu, rốt cuộc đã có đáp án. Giờ khắc này, trong lòng Sở Kiều bình tĩnh dị thường.
Tô Lệ không thấy người, không yên lòng đi tìm, thấy bọn họ mặt đối mặt, nên bước nhanh về phía trước.
“Kiều Kiều.” Kéo người vào trong ngực, Tô Lê vịn hông của cô, nhìn về phía Quý Tư Phạm với ánh mắt phức tạp.
Nụ cười ưu nhã của Quý Tư Phạm chưa hề thay đổi, nhìn thấy có người đón cô, lập tức rút người trở lại. Anh ta cười lễ phép, xoay người rời đi.
Bữa tiệc trong phòng, Sở Nhạc Viện nhìn thấy ở hành lang phát sinh màn hình ảnh này, khoé mắt lặng lẽ thoáng qua tia lạnh.
Tô Lê dẫn người ra bên ngoài nhà hàng, nhiệt độ có chút thấp, cô sợ Sở Kiều bị cảm, nên lo lắng nhìn xung quanh.
Giây lát, có một chiếc Hummer màu đen chạy nhanh đến. Quyền Yến Thác xuống xe, nhìn thấy người tựa vào bả vai Tô Lê, sắc mặt chìm xuống.
Anh kịp thời chạy tới, Tô Lê như trút được gánh nặng người giao, giải thích: “Tối nay rất cao hứng, Kiều Kiều hơi say một chút.”
Khi đang nói chuyện, Sở Kiều thấy người đàn ông trước mắt, cất bước đi về phía anh, “Anh đã đến rồi à.”
Bước chân của cô như không, hụt chân, trực tiếp đụng vào ngực người đàn ông.
Như vậy mà cũng gọi là hơi say? Ánh mắt Quyền Yến Thác sắc bén, thấy Tô Lê cúi đầu, âm thầm đổ mồ hôi.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người rối rít rời sân. Tay trái Sở Nhạc Viện vịn vào cha, tay phải dắt Quý Tư Phạm, vừa nói vừa cười, mọi người không hẹn mà gặp.
Tô Lê nâng trán than thở, ngàn tránh vạn tránh, cũng không tránh thoát.
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, sắc mặt Sở Hoành Sanh tái xanh. Thỉnh thoảng có người đi qua, khó tránh khỏi quăng tới ánh mắt khác thường.
Sở Kiều cụp mắt, mí mắt cũng không nâng, dựa thật chặt vào người đàn ông bên cạnh, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta về nhà thôi.”
Đã sớm ngửi thấy không khí có mùi không đúng, Quyền Yến Thác không biến sắc, nhíu mày quét mắt qua người trong ngực, sau đó hướng về phía Sở Hoành Sanh lễ phép gật đầu, nhưng không tiến lên nói thêm cái gì.
Vẻ mặt Quyền Yến Thác như thường, đưa tay ôm sát người trong ngực, dẫn cô lên xe, đi mất.