Trong nhà vệ sinh, gạch men sứ La Mã màu bạc xuyên qua cả mặt vách tường, một chiếc đèn thủy tinh hình Hoa Ngọc Lan treo cao, tỏa ra ánh sáng màu vàng, đúng lúc dừng trên người phụ nữ đang nhíu chặt lông mày.
Bị hai bàn tay to lớn bóp ở cổ, sắc mặt Sở Kiều trở nên đỏ bừng, tiếng hít thở dồn dập nặng nề.
Người trước mắt, ngay cả bị anh đặt trong tay, vẻ mặt lại không chút hoảng loạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình tĩnh, đôi mặt đen nhánh không gợn sóng, nhìn không ra một chút cảm xúc.
“Có thể chịn sao?” Ánh mắt Quyền Yến thác trầm xuống, ngón tay thon dài cợt nhã, từng tấc dọc theo đường cong trên eo cô đi lên, gián tiếp đừng ở trước ngực của cô.
Đầu ngón tay dao động, lại không thâm nhập.
Cơ thể bị anh đè lại, Sở Kiều không có năng lực phản kháng, cô ghét nhất cảm giác bị người khác khống chế thế này, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đối diện, âm thanh vững vàng: “Anh muốn thế nào?”
Bởi vì lời của cô, Quyền Yến Thác khẽ cười một tiếng, ngón tay anh điểm ở trên ngực của cô, con ngươi đáy mắt lạnh lùng: “Nếu lời đều đã nói hết, tôi nhất định sẽ làm cho cô xem thử dài ngắn!”
Dài ngắn?
Sở Kiều nhớ tới lời nói của mình vừa rồi, sắc mặt khẽ thay đổi.
Sợ sệt trong nháy mắt, Quyền Yến Thác đã đưa tay lên đến hông của cô, trở tay bế cô lên. Phía sau lưng cứng rắn lạnh lẽo ma sát làm cho cô lấy lại tinh thần, hai chân cô kẹp ở hông anh.
“Quyền Yến Thác!” Hít sâu một hơi, Sở Kiều bị người đàn ông giữ chặt, hai tay giãy dụa bị trói chặt ở sau người, không thể động đậy.
Quyền Yến Thác cúi mặt xuống, nước trong đáy mắt mênh mông: “Đừng kêu vội, đợi lát nữa sẽ cho cô kêu!”
Bị lồng ngực vững chắc của người đàn ông áp sát, Sở Kiều mím môi, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, cô nén một hơi, lạnh lùng nói: “Có gan anh thả tôi xuống, có dám hay không?”
Lại còn dám cứng rắn?
Quyền Yến Thác không chịu thua, khóe miệng chứa đựng ý cười, hai mắt híp lại, đáy mắt tối lại làm cho toàn thân Sở Kiều phát run.
Người đàn ông trước mặt bỗng tiến tới gần, dây thắt lưng bằng kim loại bên hông anh lạnh như băng, làm cho da thịt cô lạnh lẽo theo, dường như lan ra đến mọi nơi. Thân thể ma sát, da thịt mịn màng ở bắp đùi vô tình bị trầy ra vết đỏ.
“Mạnh miệng đúng không?” Quyền Yến Thác cúi mặt xuống, môi mỏng tới gần bên tai của cô, cười nói: “Chỉ là, tôi thích cứng rắn.”
Khóe miệng hắn tràn đầy ý cười, càng nhìn Sở Kiều càng cảm thấy chói mắt, cô đè bờ vai của anh lại, dùng hết sức đẩy ra, nhưng không thể động đậy chút nào!
Nắm chiếc cằm thon của cô lại, mày kiếm Quyền Yến Thác cợt nhã, mỏng môi nhàn nhạt sát qua bờ môi của cô, giọng nói nhiễm cười: “Cô thích cứng rắn sao?”
“......” Sở Kiều dừng lại một hơi, cả khuôn mặt trở lên đỏ bừng.
Tên hỗn đản này, nói chuyện thật làm người ta buồn nôn!
Cửa lớn đang đóng chặt bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ đang đi tới, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang dây dưa ở góc tường đến choáng váng.
Người đàn ông hơi hé mắt, đáymắt hiện lên nóng nảy mãnh liệt: “Có muốn tới gần chút nữa cho thấy rõ hơn không?”
Váy nữa người dướicủa Sở Kiều trở nên lộn xộn, thuận theo che đậy của người đàn ông bên hông. Hai tay anh giữ chặt hông của Sở Kiều, dây lưng khấu trừ ma phá da thịt, cô bị đau nhíu mày, không tự giác lên tiếng: “Tê!”
Âm thanh kêu đau này, làm nổi bật tình cảnh lúc này, chỉ có thể làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Người phụ nữ đứng ở cửa sắc mặt phiếm hồng, vội cúi đầu, đi nhanh ra ngoài: “Thật xin lỗi.”
Của chính khép lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Trên bồn rửa mặt trưng bày Lục Trúc cao lớn, khí thế dồi dào.
Trước gương, Sở Kiều nhìn bộ dạng chật vật của mình, đáy lòng rất tức giận. Cô mím môi, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang chèn ép, cười lạnh lùng: “Quyền Yến Thác, anh chơi nổi sao?”
Phép khích tướng đối anh vô dụng, nhưng trong đáy mắt kia của cô có tia quật cường không phục ngược lại khiến cho anh vui vẻ.
“Có chơi hay không, là tôi quyết định.” Ngón tay Quyền Yến Thác nhẹ nhàng trên gò má của cô, mang theo lực. Anh lập tức buông tay, buông người đang bị kiềm chế ra.
Sở Kiều dựa vào tường để đứng vững, hai chân bị nhấc cao một lúc lâu, lúc này vừa chua xót lại mềm mại, nhịn không được phát run.
Lúc hơi thở của cô chưa ổn định, người đàn ông lại một lần nữa cúi đầu, cười như không cười nói: “Sở Kiều, cô là xử nữ sao?”
Quyền Yến Thác chưa cho cô cơ hội trả lời, đôi mắt màu đen khẽ híp lại, nụ cười lạnh lẽo: “Dùng cái kia phá thế nào, tự mình chọn? Nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết!”
Nói xong những lời này, anh xoay người rời đi, khóe miệng tươi cười hoàn toàn không có.
Lúc sau, Sở Kiều cất bước đi đến trước bệ rửa tay, giữa hai chân đau nhức khó chịu, cô vén váy lên nhìn, da thịt bị xước rỉ ra tơ máu.
Trở lại phòng, không khí vừa đúng. Mọi người tốp năm tốp ba đang uống rượu ca hát, cũng không ai phát hiện chuyện vừa rồi đã xảy ra. Sở Kiều bị bạn tốt kéo đi ca hát, rống xong một ca khúc, trong lòng tốt rất nhiều.
......
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều bị tiếng gõ cửa của người giúp việc làm cho tỉnh giấc: “ Mời đại tiểu thư xuống dùng bữa sáng.”
Đi đến phòng tắm tắm rửa, dòng nước ấm áp lướt qua, khiến cho bắp đùi đau đớn. cô cúi đầu xem xét, hình ảnh tối hôm qua lại một lần nữa tràn ngập trong đầu.
Sở Kiều lau khô thân thể, tìm được lọ thuốc nước xoa lên chỗ vết thương. Cô nhìn chằm chằm gương, nhớ tới khuôn mặt người đàn ông tối hôm qua, nhớ tới anh hết lần này đến lần khác khiêu khích cùng đùa giỡn, từ ánh mắt đến vẻ mặt lộ vẻ lo lắng.
Phòng ăn dưới nhà, bữa sáng đã được dọn xong. Món ăn Trung Tây kết hợp, hai loại khẩu vị.
Cả nhà mọi người đều ăn bữa sáng kiểu phương Tây, chỉ có cô ăn không quen, muốn ăn cháo trắng bữa sáng.
“Kiều Kiều mau tới đây, “ Người phụ nữ đang bận rộn trước bàn ăn thấy cô tới dịu dàng kêu: “Nấu cháo củ từ con thích đây, bảo dưỡng dạ dày.”
Sở Kiều kéo ghế ra ngồi xuống, quét mắt nhìn cha đang ngồi ngay ngắn, thấp giọng nói: “Cám ơn gì.”
Mở vung ra, mùi thơm cháo củ từ nóng hổi xông vào mũi, Giang Tuyết múc vào bát xong, đặt ở trước mặt Sở Kiều: “Nếm thử xem, có muốn thêm chút mật ong không?”
Sở Kiều cúi đầu, cầm thìa lên nhấp một hớp, trên mặt không có biểu cảm gì: “Không cần.”
“Hoành Sanh, ăn trước đi đã, nguội rồi.” Giang Tuyết lấy tờ báo trong tay chồng, đem sữa nóng đưa cho ông.
Tuy rằng cúi đầu, nhưng dư quang khóe mắt thấy rõ. Sở Kiều nắm chặt thìa, không bao giờ muốn động một ngụm nữa.
Trên bàn ăn không ai nói chuyện với ai, Sở Hoành Sanh không mở miệng, cũng không có chuyện gì để nói.
“Quyền phu nhân gọi điện thoại tới, muốn hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.” Sở Hoành Sanh ngẩng đầu, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Sở Kiều cúi đầu, chậm rãi quấy cháo trong bát.
Leng keng ——
Cửa chính mở ra, người giúp việc vui mừng nói: “Nhị tiểu thư!”
Giang Tuyết quay đầu, trước mắt đã nhào tới một bóng người: “Mẹ, con đã trở về.”
“Viện Viện ——” kéo con gái qua, vẻ mặt Giang Tuyết đầy ý cười, mắt hàm chứa cưng chìu.
Sở Nhạc Viện ôm cổ cha, vô cùng thân thiết làm nũng: “Ba ba, Kiều Kiều nhớ ngươi! Nhớ mẹ, nhớ chị!”
Đưa tay xoa đầu con gái nhỏ, vẻ mặt Sở Hoành Sanh nhiễm cười, giọng nói ôn hòa, cũng không có ý tứ trách cứ: “Tại sao trở về lại không nói trước cho chúng ta biết?”
“Con muốn dành cho mọi người sự bất ngờ nha!” Sở Nhạc Viện cọ xát ở trước ngực cha, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt màu đen tỏa sáng lấp lánh.
“Ăn cái gì chưa?” Giang Tuyết nhìn con gái, đem bữa sáng để trước mặt cho cô.
“Đi rửa tay trước đi.”
“Không cần đâu, đã đói bụng lắm rồi.”
“Đứa nhỏ này, ăn từ từ thôi.”
Mẹ con các cô mỗi người một câu, cha phối hợp cười dịu dàng. Bức họa trước mặt này, chỉ có Sở Kiều hoàn toàn xa lạ.
“Cha!” Sở Kiều ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt cha: “Thời gian gặp mặt các người sắp xếp, xác định xong nói cho con biết.”
Nghe được lời của cô, ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng ở trên người cô, hình như không nghĩ tới cô có thể dễ dàng đồng ý.
Sở Kiều cụp mắt, năm ngón tay nắm chặt. Chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh cô tồn tại sao?