Thực Hoan Giả Yêu

Chương 166-2: Tội ác năm xưa, báo ứng hôm nay 2




"Ưmh!"

Sở Nhạc Viện níu chặt cổ áo, cảm thấy dạ dày nôn nao. Cô cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, há to miệng thở gấp, trấn định lại tâm trạng sợ hãi.

"Cô chủ?" Dì Thái đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt.

Sở Nhạc Viện nhếch môi, từ từ bình phục lại tâm tình, "Chúng ta đi thôi."

Thấy cô chuyển biến tốt, dì Thái không hỏi nhiều, mang theo đồ cùng cô đi bệnh viện.

Sau khi tiêm thuốc an thai, bác sĩ kiểm tra như thường lệ, nói cho cô biết tình huống không tệ lắm, để cô thả lỏng tâm trạng.  

"Dì đi lấy thuốc cho tôi, tôi ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút." Sở Nhạc Viện ngồi trên ghế dài ở hành lang, cố ý giơ tay lau mồ hôi trên trán.   

Bây giờ cô đi lại không tiện, quả thật không nên đi lên đi xuống như vậy. Dì Thái cũng không nghi ngờ, đưa chai nước cho cô, nói: "Vậy cô ngồi ở đây, tôi đi lấy thuốc rồi qua đón cô."

"Được." Sở Nhạc Viện mỉm cười đồng ý, đưa mắt nhìn dì Thái đi xuống lầu dưới. 

Lát sau, Sở Nhạc Viện xách túi đứng dậy đi đến phòng xét nghiệm. Thuốc lần trước cô yêu cầu kiểm tra đã có kết quả, nhân viên xét nghiệm đưa tờ giấy kết quả cho cô. 

Có điều, nhìn tên thuốc và thành phần ghi trên giấy, Sở Nhạc Viện hoàn toàn không hiểu. 

"Bác sĩ, đây là thuốc gì? Là thuốc dùng để bệnh sao?" Sở Nhạc Viện hỏi.

Bác sĩ cúi đầu, trầm giọng nói: "Là thuốc trị bệnh thận."

"Bệnh thận?!" đôi mắt đen của Sở Nhạc Viện trầm xuống, sắc mặt trắng bệch. 

Dì Thái lấy thuốc xong, vừa xoay người liền gặp Sở Nhạc Viện từ trên lầu đi xuống. Bà để thuốc vào trong túi xách, vội vàng bước tới, "Sao co lại xuống đây?"

Sở Nhạc Viện cúi đầu, vẻ mặt chán nản. Cho đến khi dì Thái kéo tay cô thì cô mới hoàn hồn. 

"Đi thôi." Sở Nhạc Viện xoay tầm mắt, lộ ra vẻ mất mát. 

Dì Thái đỡ cô đi ra cổng bệnh viện, tài xế vẫn chờ ở bãi đỗ xe.

"Nhạc Viện!"

Sau lưng đột nhiên có người gọi, Sở Nhạc Viện nghe được giọng nói quay đầu nhìn, thấy Giang Văn Hải đang chán nản nhìn cô. 

Sở Nhạc Viện mím môi, kìm nén bực bội trong lòng, trước đó bác lại nói dối cô!

"Kiều Kiều ——"

Giang Văn Hải kéo cô lại, giọng nói cầu khẩn: "Kiều Kiều, đừng giận bác nữa!"

"Sao lại không giận được chứ?" Sở Nhạc Viện hất tay ông ta, "Đã đến nước này, bác còn dối gạt con hay sao?"

Giang Văn Hải mím môi, bất đắc dĩ nói: "Bác chỉ có mình tiểu Hổ là con trai, nó cũng là người hương khói duy nhất của nhà họ Giang, con không thể thấy chết mà không cứu! Kiều Kiều, nếu như mẹ con còn sống, bà ấy cũng không muốn thấy tiểu Hổ lâm vào đường chết!"

Nghe ông ta nhắc tới Giang Tuyết Nhân, khóe mắt Sở Nhạc Viện giật giật. Cô nhíu chặt chân mày, cho dù là vậy cũng không thể giúp gì được, "Nếu như quả thực là anh ấy giết người thì ai cũng không cứu được!"

Giang Văn Hải cầm tay Sở Nhạc Viện cầu khẩn: "Lúc này là do nhà họ Quyền truy xét quá gắt gao, nếu bọn họ có thể dàn xếp thì anh trai con còn có hi vọng."

Sở Nhạc Viện nhếch môi, lắc đầu nói: "Nếu là nhà họ Quyền thì con không giúp được."

"Có thể, " Giang Văn Hải tràn ngập hi vọng nhìn cô chằm chằm, "Sở Kiều là chị gái con, chúng ta đi cầu xin nó!"

Nghe vậy, ánh mắt Sở Nhạc Viện trầm xuống, theo bản năng rút tay về. 

Thấy cô tỏ vẻ bài xích, Giang Văn Hải liền khóc lóc kể khổ, "Kiều Kiều, từ nhỏ bác rất thương con, tiểu Hổ cũng thật lòng yêu thương đứa em gái này, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn nó đi vào chỗ chết hay sao?"

Nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, trái tim Sở Nhạc Viện co thắt lại. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi gật đầu. 

Sau đó, Sở Nhạc Viện nói dì Thái đi về nhà trước, cô lên xe đi cùng Giang Văn Hải. 

Sau khi Qúy Tư Phạm tuyên bố mua lại Sở thị, Sở Kiều chủ động từ chức. Lúc này cô đang tập trung tinh thần cho việc kinh doanh của Thì Nhan, đồng thời ở nơi này chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch của cô. 

Quyền Yến Thác thay quần áo đi xuống, Sở Kiều đang nấu ăn trong phòng bếp, hương vị có chút lạ.  

"Cái này có thể ăn được không?" Quyền Yến Thác siết chặt eo cô, ôm vào trong ngực.

Sở Kiều giảm lửa, nói: "Dĩ nhiên có thể, ngày trước cô cô cũng ăn rồi đó."

Mùi vị của món này có vẻ không được ngon lắm, Quyền Yến Thác cau mày nói: "Vợ, thôi bỏ đi! Lỡ như sau khi ăn vào, đứa bé sinh ra bị  IQ thấp thì sao?"

Sở Kiều quay đầu lườm anh, ánh mắt bất mãn: "Anh thấy IQ của Trì Việt thấp lắm hả?"

Quyền Yến Thác bĩu môi, thừa nhận không cãi lại cô. Anh cúi mặt, hôn vào khóe miệng cô, nói: "Đừng ăn nhiều quá."

"Vâng." Lần này Sở Kiều không phản bác. Với mấy loại thuốc cổ truyền kiểu này thì cẩn thận một chút cũng tốt. 

Buổi sáng, Quyền Yến Thác còn có hội nghị thường kỳ, dính vào người cô một lúc rồi mới lưu luyến rời khỏi biệt thự. Sở Kiều ăn xong  cũng chuẩn bị đi Thì Nhan.

Mùi vị quả nhiên kỳ quái, Sở Kiều nắm lỗ mũi mà ăn, nếu thực sự có hiệu quả, cô tình nguyện thử.

Ăn xong thuốc, Sở Kiều cầm một viên ô mai cho vào trong miệng. Cô thu dọn phòng bếp, thay quần áo đi ra cửa.

Thì Nhan có hào quang của Mai Kiệt chiếu rọi, phát triển rất nhanh. Tô Lê có hai trợ lý vẫn bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, nhưng mỗi lần nhìn đến doanh thu lại há miệng cười to, cảm thấy dù khổ cực đến mấy cũng không mệt mỏi.  

Sở Kiều chế diễu cô là tiền nô, trong mắt chỉ có tiền. 

Thế nhưng chỉ là nói đùa. Kinh doanh Thì Nhan là giấc mơ của hai người, Tô Lê vui vẻ không phải vì tiền mà vì Thì Nhan ngày càng lớn mạnh, cách giấc mộng của hai người ngày càng gần. 

Sở Kiều cầm chìa khóa xe ra ngoài, còn chưa kịp lên xe liền nhìn thấy có người đứng ngoài cổng.

Ánh mắt cô giật giật, mím môi đi tới.

"Kiều Kiều!"

Giang Văn Hải thấy cô bước lại gần, lập tức ra vẻ ân cần, "Bác có chuyện muốn nói với con."

Sở Kiều nhíu mày liếc qua Sở Nhạc Viện đang vuốt bụng đứng phía sau, cô cúi đầu, mắt nhìn chân.

Thò tay ấn chốt, Sở Kiều chỉ mở cửa nhỏ bên trá ra. 

"Thứ nhất, ông không phải là bác tôi." Sở Kiều chép miệng, trầm giọng nói: "Thứ hai, về chuyện của Giang Hổ đã có pháp luật quyết định!"

Giang Văn Hải thấy ánh mắt cô sắc bén, vội vàng kéo tay Sở Nhạc Viện đẩy tới trước mặt Sở Kiều.

Cho dù không muốn nhưng vì Giang Hổ, vì nhà họ Giang, Sở Nhạc Viện cúi đầu nói: "Chị có thể đừng từng bước chèn ép như vậy có được không."

"Từng bước chèn ép?" Sở Kiều nhếch môi, khóe mắt lạnh lẽo, "Chúng tôi chỉ giao ra toàn bộ chứng cứ, vậy mà cô nói là từng bước ép sát sao? Sở Nhạc Viện, cô cảm thấy rằng mạng của Khả Nhi hèn mọn, không đáng bao nhiêu tiền hay sao?"

"Hèn mọn?" Nghe Sở Kiều nói vậy, ánh mắt Sở Nhạc Viện như bị mây đen che phủ, chuyện cũ ào ào xuất hiện.  

"Sở Kiều, tại sao chị luôn dùng dáng vẻ cao cao tại thượng chất vấn tôi như vậy?" Sở Nhạc Viện quay đầu, mặt đối mặt nhìn cô, trong lòng cảm thấy khổ sở, "Rõ ràng từ nhỏ chị không vâng lời ba, suốt ngày đối nghịch với ba, nhưng ngược lại, tôi khổ cực cố gắng lâu như vậy nhưng người ba thương nhất vẫn là chị?!"

"Chị biết tên của tôi có nguồn gốc từ đâu hay không? Kiều Kiều? Mẹ tôi vì muốn ba nhìn đến tôi mà lấy nhũ danh này! Tôi hận nó, càng hận ý nghĩa của nó hơn. Khi còn nhỏ, chị sống ở nhà bà ngoại, mọi người đều cảm thấy tôi được sủng ái. Nhưng chị có biết rằng, ba để chị sống ở bên ngoài là vì ông cảm thấy không yên tâm về mẹ tôi, sợ mẹ đối với chị không tốt. Mỗi tối thứ bảy ba đều đến thăm chị, cùng chị ăn cơm rồi trở về nhà rất muộn. Nhưng nào ai biết, mỗi tuần ba chỉ rảnh rỗi một buổi này mà thôi, ba đi thăm chị, tôi chỉ có thể ngồi ở bậc thang trước cửa nhà ở, chờ đến tối ba còn chưa quay lại. Sau này, chị không muốn học kinh doanh, lén sửa lại nguyện vọng nhưng tôi dù không muốn vẫn phải học! Qua nhiều năm như thế, tôi chưa bao giờ làm trái ý ba, tôi cố gắng làm thật tốt mỗi việc ba giao cho, dù không thích cũng luôn vui vẻ, bắt buộc bản thân phải làm để ba được vừa ý. Hai mấy năm qua tôi chưa từng để ba phải thất vọng, nhưng vì sao, rốt cuộc trong mắt ba vẫn không có tôi?!" Sở Nhạc Viện cắn môi, nước mắt tràn mi.

Sở Kiều ngơ ngẩn vì lời nói của cô, đôi mắt hơi lóe. 

"Cho đến khi mẹ tôi qua đời, tôi mới hiểu được rằng, trong cuộc đời này, dù tôi cố gắng như thế nào, tranh giành như thế nào cũng không thắng nổi chị, không thể thắng được chị. Bởi vì mẹ và tôi phải sống dưới cái bóng của mẹ con chị!" Sở Nhạc Viện khóc nhưng khóe miệng lại mỉm cười. 

"Tất nhiên là các người phải sống dưới cái bóng của mẹ con tôi bởi vốn dĩ những thứ này không thuộc về các người." Sở Kiều quay đầu nhìn chằm chằm Sở Nhạc Viện đang rưng rưng, gằn từng chữ: "Sở Nhạc Viện, cô cảm thấy uất ức sao? Tôi nói cho cô biết, cô không có tư cách đó, bởi vì những gì đến với cô ngày hôm nay đều là do lựa chọn của chính cô, từ trước tới nay không có ai ép buộc cô, là cô tự ép mình!"

Trái tim Sở Nhạc Viện thắt lại, ánh mắt dần dần trống rỗng. Cho tới nay, đều là cô tự ép buộc chính mình sao?

Tất cả mọi chuyện, đều cần có một kết thúc, Giang Văn Hải cúi thấp đầu, nước mắt như mưa, "Kiều Kiều, người có tội là bác, ngày mẹ con tự sát, ta và Tuyết Nhân cùng đi qua biệt thự. Khi đó, thấy khói trong phòng bốc lên, Tuyết Nhân muốn đi cứu người, là ta ngăn cản nó,  hơn nữa......"

Giang Văn Hải tái mặt, run rẩy mở miệng, "Hơn nữa ta còn khóa trái cửa lại, không cho Tuyết Nhân đi tìm chìa khóa!"

"Là do lòng tham của ta, muốn Tuyết Nhân gả cho Sở Hoành Sanh để nhà họ Giang có cuộc sống tốt hơn!"

"Là ta có tội! Ta nên bị báo ứng!"

Giang Văn Hải than thở khóc lóc, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống trước mặt Sở Kiều: "Người có tội là ta, chỉ cần bỏ qua cho con trai ta, ta sẽ đi tự thú, nguyện ý chuộc tội!"

Sở Kiều trừng mắt, trong lòng ngập tràn khiếp sợ. Cô cho là Giang Tuyết Nhân chỉ ngụy tạo di thư, lại không nghĩ rằng anh em nhà họ Giang có thể làm những chuyện ghê tởm như vậy!

"Bác, bác vừa nói gì?" Khuôn mặt Sở Nhạc Viện trắng bệch, đôi môi không có một tia huyết sắc. 

Giang Văn Hải tuyệt vọng nhìn cô, nói: "Là lỗi của bác, không liên quan gì đến mẹ con."

"Không đúng! Làm sao có thể như vậy?"

Sở Nhạc Viện lắc đầu, bước nhanh về phía trước, níu lấy cổ áo Giang Văn Hải, cười lạnh: "Bác điên rồi sao? Nực cười, đây quả là một chuyện nực cười!"

"Nhạc Viện......"

Giang Văn Hải quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tràn đầy nước mắt ngẩng lên. Ông ta cầm tay Sở Nhạc Viện lại bị cô hất ra.  

"Đừng chạm vào tôi ——"

Đôi mắt Sở Nhạc Viện đỏ ngầu, chỉ vào ông ta quát lên: "Đi chết đi, tất cả các người chết hết đi!"

Chân tay cô hoàn toàn lạnh lẽo, gian nan ngồi lên xe. 

"Nhạc Viện!"

Giang Văn Hải đứng dậy đuổi theo,vỗ tay vào cửa xe kêu lên: "Nhạc Viện, con đừng hận mẹ con, đều là lỗi của bác, con hãy nghe bác giải thích......"

"Lái xe đi!"

Sở Nhạc Viện ngồi sau xe, hoàn toàn không nhìn đến người đang đuổi phía sau. 

Tài xế nổ máy, cả người Giang Văn Hải bị tách ra xa khỏi chiếc xe. 

"Nhạc Viện ——"

Giang Văn Hải quỳ rạp trên mặt đất nhìn xe chạy ngày càng xa.