Thực Hoan Giả Yêu

Chương 165-2: Ân oán đổi thay 2




"Tất cả mọi mọi người đều ở đây à."

Ngoài cửa lớn đi tới một bóng dáng cao gầy, Quyền Sơ Nhược để cặp tài liệu màu đen xuống, nói: "Đói quá."

"Sao con vẫn chưa ăn cơm hả?" Phạm Bồi Nghi cau mày, kêu người giúp việc đi lấy bát đũa. 

"Buổi chiều có phiên tòa nên trưa không kịp ăn." Quyền Sơ Nhược kéo ghế ngồi xuống, ăn như hổ đói.

"Con bé này, " Phạm Bồi Nghi vội vàng đưa thêm chén canh cho cô: "Ăn từ từ thôi."

"Cảnh Hanh đâu?" Phạm Bồi Nghi liếc nhìn cửa chính, hỏi: "Sao nó không về cùng con?"

Quyền Sơ Nhược nhét đồ ăn vào trong miệng, không trả lời câu hỏi của bà: "Cô cô, món chân thỏ này là cô làm phải không?"

"Đặc biệt làm cho con ăn." Quyền Chính Nghi vội vàng gắp cho cô một miếng, nói: "Nhìn con gầy quá, công việc có bận rộn thì cũng phải chú ý sức khỏe chứ."

"Vâng." Quyền Sơ Nhược chỉ quan tâm đến việc ăn cơm, không để ý tới câu hỏi của Phạm Bồi Nghi. 

Dùng xong bữa tối, mọi người tụ tập nói chuyện phiếm ở phòng khách. Sở Kiều không hợp với những câu chuyện kiểu này, Trì Việt vừa mới tới, lôi kéo Quyền Yến Thác trở về phòng, không biết hai người đang bàn chuyện gì.  

Cô có chút buồn chán, đứng dậy ra ngoài đình viện hóng gió. 

"Rất nhàm chán?" Quyền Sơ Nhược đang cầm Ipad đứng trong vườn hoa kiểm tra tài liệu. 

Sở Kiều cất bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh, "Có một chút."

"Mỗi khi mẹ và cô cô gặp nhau luôn luôn có việc để nói không dứt. Cái gì mà con trai, con dâu rồi cháu trai, nói liên tục không hết." Quyền Sơ Nhược cúi đầu, nhìn chằm chằm vào website.

"Chị Quyền, " Sở Kiều tò mò quay đầu sang, do dự hỏi: "Mẹ có  thúc giục chị sinh em bé không?"

"Có chứ!" Quyền Sơ Nhược nhún vai, nhíu mày nói: "Có giục cũng chẳng làm được gì."

Lời này ngược lại không sai, chuyện sinh con có thúc thì cũng không làm gì được, nghĩ đến bản thân mình, sắc mặt Sở Kiều u ám.  

"Đôi lúc mẹ hành động hơi quá nhưng tâm không xấu, em đừng đề bụng." Quyền Sơ Nhược tắt website, nói với cô một cách rất nghiêm túc.

Sở Kiều khoát tay giải thích: "Em không để bụng đâu, em biết, người mẹ nào cũng yêu thương con mình hết mực."

Ánh mắt cô trầm thấp, Quyền Sơ Nhược khoác tay lên vai cô, cười nói: "Đừng lo lắng, ở trong nhà, bà nội là người quyết định. Em cứ nịnh bà cho tốt, không cần phải sợ mẹ!"

Sở Kiều ngạc nhiên, sau đó mỉm cười gật đầu. 

"Chị Quyền, nếu em không sinh được con trai thì phải làm sao?" Sở Kiều mím môi, lo lắng nhìn cô.

Quyền Sơ Nhược trợn mắt nhìn, có vẻ rất nghiêm túc suy tư vấn đè này. Lát sau, cô chép miệng nói: "Vậy thì đừng sinh nữa."

"Phì ——"

Sở Kiều không nhịn được phì cười, trong mắt hàm chứa sự vui vẻ.

Giây phút này, Sở Kiều cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. 

Rời nhà Tổ, Quyền Yến Thác lái xe quay lại biệt thự. Trên đường trở về, khóe miệng Sở Kiều vẫn mỉm cười. Người trong nhà đối với cô tốt như vậy, những gì cô có thể làm được chính là tiếp tục cố gắng!

Xe đến trước cổng, Quyền Yến Thác đạp thắng xe. Một chiếc xe quen thuộc đậu trước biệt thự, Sở Kiều nhìn một cái liền nhận ra người phía trước, "Tô Lê?"

"Rốt cuộc cậu cũng về rồi."

Vẻ mặt Tô Lê lo lắng chạy tới hỏi: "Gọi điện mà cậu không bắt máy làm mình lo chết đi được!"

Buổi tối ăn cơm ở nhà nên Sở Kiều đặt điện thoại ở chế độ im lặng, "Có chuyện gì sao?"

Quyền Yến Thác bấm còi, ý bảo họ đi vào trong rồi nói. 

Đèn thủy tinh trong phòng khách sáng trưng, Tô Lê lấy chuyển phát nhanh mới nhận được đưa cho Sở Kiều: "Trước khi tan làm mình nhận được cái này, không thấy đề tên người gửi nhưng nét chữ này là của Khả Nhi đấy!"

Sở Kiều biết nét chữ này, cúi đầu nhìn, không tránh khỏi kinh ngạc. Tại sao gói đồ này phải đợi đến khi cô ấy qua đời mới được gửi tới?

"Là cái gì vậy?" Sở Kiều mím môi hỏi một câu.

Tô Lê lắc đầu, sau khi nhận được chuyển phát nhanh liền chạy tới đây, còn chưa kịp mở ra. 

Bỗng dưng xuất hiện đồ vật này khiến cho tâm tình mọi người rất phức tạp.

Quyền Yến Thác cầm lấy bưu kiện, tìm chiếc dao rọc giấy để mở.

"Ông xã." Sở Kiều theo bản năng ngăn lại.

"Không có việc gì." Ngón tay Quyền Yến Thác lần theo mép bưu kiện kiểm tra, không thấy có gì khác thường. Tay phải anh cầm dao, nhanh chóng mở bưu kiện.  

Rút đồ vật bên trong ra nhìn, hai mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác híp lại, bất chợt mỉm cười: "Trướng bạc."

Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, nhất thời trong lòng sáng tỏ. Những thứ này là chứng cứ do Khả Nhi thu thập được về Giang Hổ, vì đề phòng nên sau khi cô mất mới được gửi chuyển phát nhanh tới Thì Nhan. 

Tô Lê đỏ mắt cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần. Thật may là cuối cùng Khả Nhi cũng lựa chọn tin tưởng bọn họ!

Ở bệnh viện một tuần lễ, rốt cuộc Sở Nhạc Viện cũng có thể xuất viện. Bác sĩ dặn dò cô cứ cách ba ngày phải tới bệnh viện để kiểm tra cho đến khi đứa bé ra đời. 

Tính đến hôm nay, cô đã mang thai năm tháng, mặc dù thai kỳ còn dài, nhưng mà vì Bảo Bảo nên cô cũng không than vãn tiếng nào. 

Từ sáng sớm, dì Thái và tài xế đã tới đón cô về nhà. Qúy Tư Phạm không xuất hiện, mặc dù Sở Nhạc Viện có chút thất vọng nhưng thái độ của anh ta cũng không khiến cô bận tâm. 

"Trong nhà thật lộn xộn."

Sở Nhạc Viện đỡ eo ngồi lên sô pha, thấy quần áo vứt lung tung lên đó liền cau mày nói.  

Dì Thái phải ở lại bệnh viện để chăm sóc cô, trong nhà chỉ còn lại một minhf  Qúy Tư Phạm, chắc chắn anh ta sẽ không dọn dẹp rồi. 

"Cô chủ, cô ngồi nghỉ để tôi đi dọn dẹp." Dì Thái vén tay áo, lấy cây lau nhà chuẩn bị lau chùi. 

Sở Nhạc Viện mở ti vi, tiện tay gon quần áo vứt tán loạn vào một chỗ. Trong tay cô nắm chặt một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, một bình thuốc màu trắng rơi ra ngoài. 

Bình thuốc không có nhãn, phía trên một chữ cũng không có.

Sở Nhạc Viện từng nhìn thấy chai thuốc này, mỗi đêm trước khi đi ngủ Qúy Tư Phạm đều uống, mặc dù anh ta nói là để bồi bổ thân thể nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. 

Dì Thái đang lau chùi, Sở Nhạc Viện bỏ bình thuốc vào trong túi, sau đó tiếp tục thu dọn quần áo. 

Trên tivi đang phát bản tin buổi sáng. Sở Nhạc Viện nghe thấy Sở thị bị Qúy Tư Phạm mua lại, đáy mắt trở nên ảm đạm. Cô mím môi, xoay tầm mắt ra ngoài cửa sổ. 

Buổi sáng ba ngày sau, dì Thái và Sở Nhạc Viện tới bệnh viện kiểm tra. 

Tiêm xong, Sở Nhạc Viện tìm lý do để dì Thái đi khỏi.  

"Bác sĩ, xin hỏi đây là thuốc gì?" Sở Nhạc Viện lấy bình thuốc trong túi ra.

Bác sĩ mở nắp bình ngửi, lại không thấy có bất kỳ ký hiệu gì bên ngoài, lắc đầu nói: "Cô mang xuống phòng xét nghiệm kiểm tra xem."

Sở Nhạc Viện cau mày, cầm bình thuốc đi đến phòng xét nghiệm. Nhưng mà kết quả xét nghiệm cũng không làm nhanh được, ít nhất phải cuối tuần mới có kết quả. 

Dì Thái mang theo thuốc quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Sở Nhạc Việt vuốt bụng, từ trên lầu đi xuống. 

"Chúng ta đi thôi." vẻ mặt Sở Nhạc Viện vẫn bình thản, lôi kéo dì Thái đi ra ngoài. 

Mới vừa đi tới cửa bệnh viện, điện thoại đang để trong túi vang lên. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, run rẩy nhấc điện thoại lên nghe. 

"Nhạc Viện!"

Giọng nói Giang Văn Hải có vẻ hoảng hốt, khóc lóc nói: "Tiểu Hổ bị cảnh sát bắt đi rồi?"

"Cái gì?!"

Hai chân Sở Nhạc Viện mềm nhũn, may mà có dì Thái kịp thời đỡ lấy. 

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng làm việc trên tầng cao nhất của Qúy thị, thư ký đang ngăn một người lại: "Chủ tịch, ngài không thể đi vào!"

"Tại sao không thể?" Quý Uẩn trầm mặt, tức giận nói.

Đây là công ty của ông ta, tại sao lại không thể đi vào? Đúng là nực cười!

"Cho ông ấy vào."

Điện thoại nội bộ vang lên, giọng nói Qúy Tư Phạm trầm thấp. 

Thư ký nghe anh ta nói như vậy, lập tức mở cửa, Qúy Uẩn trầm mặt bước vào. 

"Con đang làm cái trò gì vậy hả?" Vừa thấy anh ta, Qúy Uẩn liền phát giận, "Tại sao cổ phần của Sở thị vẫn chưa đổi sang tên của cha?"

Quý Tư Phạm ngồi trong ghế xoay màu đen, nhíu mày nhìn ông ta, cười nói: "Gấp gáp gì chứ, ba ngồi xuống rồi từ từ nói."

"Quý Tư Phạm!"

Trên trán Qúy Uẩn nổi đầy gân xanh.

"Con không phải họ Quý!"

Người đàn ông đứng lên, tươi cười đi tới trước mặt Qúy Uẩn, "Chẳng lẽ ba đã quên mất rồi sao, con họ Đào."

Kể từ khi dẫn nó về nhà, đứa con trai này vẫn luôn hiểu chuyện, rất nghe lời, Qúy Uẩn chưa bao giờ thấy con trai nói chuyện kiểu đó.

"Cổ phần của Qúy thị ta đã cho con, vậy còn Sở thị thì sao?" Quý Uẩn trầm mặt, nhíu mày nhìn anh ta.

Quý Tư Phạm xoay người đi tới trước tủ rượu, rót một ly rượu đỏ, nhếch miệng, "Đưa Sở thị cho ba, ba định làm gì? Hủy diệt nó?!"

"Không có liên quan gì đến con." Quý Uẩn nhếch môi, giọng nói lạnh lùng. 

"Sao lại không liên quan?" Quý Tư Phạm cất bước đi tới bên cạnh ông ta, ánh mắt bình thản, "Ba muốn con chiếm Sở thị không phải là vì muốn hủy diệt nó, trả thù cho Kiều Uyển hay sao?"

"Mà con thì không có ý đó." Quý Tư Phạm cúi mặt, cười khẽ, "Dùng Qúy thị đổi lấy Sở thị, đây quả là một việc mua bán lỗ vốn!"

"Khốn kiếp ——"

Quý Uẩn hung hăng vỗ xuống mặt bàn: "Quý thị là của ta, ta nghĩ muốn như thế nào đều được."

"Là của ba?" Quý Tư Phạm nhún vai chỉ ghế xoay, nói: "Ba, xem ra ba già thật rồi, hiện tại chủ nhân của Qúy thị là con, quyền sinh quyền sát nằm trong tay con, không liên quan gì đến ba!"

"Mày......"

Quý Uẩn nhíu mày nhìn anh ta, bất giác phát hiện ra điều gì đó, "Mày muốn chiếm cả Qúy thị và Sở thị?"

"Không phải là chiếm, đây là cái mà tôi đáng có được!"

Ngửa đầu uống rượu, Qúy Tư Phạm mím môi, khóe mắt lộ vẻ tàn nhẫn, "Quý Uẩn, ông muốn diệt Sở thị, tôi lại càng muốn Sở thị phát dương quang đại trong tay tôi!"

Sắc mặt Qúy Uẩn trầm xuống, "Tại sao?"

"Tao khổ tâm nuôi dưỡng mày nhiều năm, tại sao mày lại hành động như vậy? Chẳng lẽ một cái Qúy thị cũng không thể thỏa mãn dã tâm của mày?" QuýUẩn tái mặt..

Dù thế nào thì Qúy Uẩn cũng không nghĩ đến, đứa con trai ngoan ngoãn bên cạnh nhiều năm như vậy, đảo mắt lại cắn ông ta một ngụm?

"Tại sao?"

Quý Tư Phạm cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, "Bởi vì đây là do ông nợ tôi."

Ngừng một lúc, anh ta kéo ngăn kéo, lấy ra tấm hình một gia đình ba người nhét vào tay Qúy Uần mà chất vấn: "Tai nạn xe của ba mẹ tôi có liên quan đến ông đúng không?"

Nghe vậy, hai mắt Qúy Uẩn co rút, ông ta không dám tin nhìn Qúy Tư Phạm, sự bình tĩnh trong mắt dần dần biến mất.