Cuối hành lang hiện ra một không gian mơ hồ, Sở Kiều cúi đầu, bước chân càng lúc càng nhanh.
Ánh đèn mờ mịt, xung quanh bóng dáng của cô là một tầng bóng tối. Đến lúc đó, bước chân của cô dừng lại.
"Sợ sao?" Người đàn ông ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, Sở Kiều quay đầu, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Quyền Yến Thác, "Đừng sợ, đứng sau lưng anh."
Sở Kiều hít sâu một hơi, bỏ bàn tay của mình vào trong bàn tay của anh, theo bước chân của anh đi về phía trước.
Tô Lê đến sớm hơn so với bọn anh, thi thể đã được vớt lên ba ngày, nhưng không có người tới nhận. Dựa theo manh mối được cung cấp, cảnh sát đã liên lạc với người nhà của Hứa Khả Nhi, nhưng ba mẹ cô cũng không ở nhà, em trai đang bị giam ở trong tù.
Trong lúc này rất khó liên lạc được với người nhà, cho nên Tô Lê tới nhận thi thể cùng với Sở Kiều.
Làm tốt thủ tục, Tô Lê trực tiếp sắp xếp nhân viên công tác của nhà tang chở thi thể đi. Lúc Sở Kiều đến, nhân viên công tác vừa mới tiếp nhận thi thể.
Sở Kiều nhíu mày đi qua xem, chỉ thấy viên công tác của nhà tang lễ đặt thi thể vào một cái túi nhựa màu đen, kéo khóa lại, rất nhanh đưa lên xe tang rời đi.
Những nhân viên công tác này cũng không sợ hãi, coi việc này là một loại công việc. Có lẽ là thấy quá nhiều, nên từ lâu đã không có cảm xúc.
"Kiều Kiều!"
Nhìn bọn anh lại đây, ánh mắt Tô Lê lại đỏ lên, nức nở nói: "Người nhà của cô ấy vẫn không liên lạc được."
Sở Kiều gật đầu, cũng đồng ý Tô Lê làm như vậy. Bất luận như thế nào, các cô không thể nhìn Hứa Khả Nhi sau khi chết mà không được chôn cất.
Người nhà cô ấy có lẽ không phải là không liên lạc được. Mà là bị người nào đó uy hiếp, không dám liên lạc!
"Thủ tục làm tốt rồi."
Loại tình huống này khiến vẻ mặt các cô không tốt. Quyền Yến Thác hỏi thăm chút tin tức rồi trở về dẫn các cô rời khỏi. Bản báo cáo kiểm tra thi thể đã có kết quả giám định, chứng minh khi còn sống người chết không có bị xâm hại tình dục, nhưng lại có vết thương khác.
Thoạt nhìn bên ngoài, đây là một vụ án chết đuối, cũng không có điểm gì đáng ngờ.
Kết luận cuối cùng mà cảnh sát đưa ra là bị chết đuối.
Nhưng Sở Kiều cùng Tô Lê đều nói Hứa Khả Nhi biết bơi.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Khả Nhi sống ở nông thôn, bên cạnh nhà cô đều có sông, trước đây còn thường xuyên xuống nghịch nước ở dưới sông. Cô ấy đã từng cười nhạo Sở Kiều là vịt trên cạn, không biết bơi.
Một người lớn đang sống tốt đẹp như vậy tự nhiên lại chết đuối, mà kỹ năng bơi của cô ấy lại cực kỳ tốt. Điều đó không có khả năng!
Theo như cục cảnh sát đưa ra, bên ngoài mặt trời gay gắt.
Thời tiết như vậy, thi thể không thể giữ được lâu, cần phải hỏa táng nhanh.
"Sáng ngày mai hoả táng sao?" Sở Kiều quay đầu, thấp giọng hỏi Tô Lê.
Tô Lê nắm chặt khăn tay, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Mình đã liên lạc được rồi, mộ địa cũng đã lựa chọn xong rồi."
Nếu tìm không thấy người nhà của cô ấy, những thứ hậu sự này, chỉ có thể để Sở Kiều ra mặt lo liệu cùng với Tô Lê.
Sở Kiều thở dài, nói: "Được, sáng sớm này mai mình đến."
Sau đó Tô Lê lái xe quay lại phòng làm việc của Thời Nhan.
Quyền Yến Thác lo lắng cho Sở Kiều, tự mình lái xe đưa cô đến cửa công ty.
"Em không sao." Sở Kiều tháo giây an toàn, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh.
Xe vẫn chưa tắt máy, Quyền Yến Thác cúi mặt xuống, hôn cô, nói: "Không được suy nghĩ linh tinh, buổi tối về nhà sớm một chút."
"Dạ." Sở Kiều cười cười, mở cửa xe bước xuống, "Lái xe cẩn thận."
Giây lát, người đàn ông lái chiếc xe màu đen rời đi, Sở Kiều cũng xoay người đi vào công ty.
Trở lại văn phòng, bản thiết kế ở trên bàn vẫn chưa có xem xong. Sở Kiều cầm bút máy trong tay, tinh thần vẫn chưa có quay lại.
Ăn cơm trưa xong, Sở Kiều lấy lý do rời khỏi công ty. Tâm tình của cô không tốt, làm việc cũng không có hiệu suất.
Lái xe tới bệnh viện, Sở Kiều trực tiếp đi vào khu nội trú.
Y tá đang lau người cho Sở Hoành Sanh. Hiện tại thời tiết chuyển nóng, sáng tối mỗi ngày lau một lần.
"Tôi đến." Sở Kiều để túi xuống, vội vàng đưa tay nhận lấy.
Làm con gái vốn dĩ phải làm những việc này, nhưng thời gian của cô có hạn, số lần có thể làm cũng có hạn.
"Tôi đi đổi thau nước." Y tá đưa khăn mặt cho Sở Kiều, đi vào phòng tắm lấy một thau nước ấm, để ở bên cạnh.
"Sở tiểu thư, " Y tá đưa cho cô xem danh sách kiểm tra hôm nay, cười nói: "Hôm nay bác sĩ kiểm tra có nói, vị trí khối máu đã tan dần, ba của cô rất nhanh có thể tỉnh lại."
"Thật không?" Sở Kiều nhìn về phía giường bệnh, trên mặt khó nén được vui mừng.
Cô xem những từ ngữ chuyên môn kia không hiểu, sau khi rửa tây chân cho Sở Hoành Sanh xong, Sở Kiều cầm tờ giấy đi đến văn phòng của bác sĩ xác định lại một lần nữa.
Nghe bác sĩ nói, một lần nữa khiến cô cháy lên ngọn lửa hy vọng. Sở Kiều hết sức phấn khởi đi về phía phòng bệnh, nghiêng người, cô đi qua người kia.
"Sở Kiều."
Phía sau có người gọi, Sở Kiều quay đầu nhìn lại, thì ra là Hạ Yên Nhiên.
Sắc mặt Hạ Yên Nhiên không được tốt lắm, hiện ra vẻ tiều tụy. Sở Kiều nhìn thấy cô ấy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, lần trước cô ấy đi kiểm tra cơ thể cùng với mẹ, cô cũng biết được một chút.
"Không ngờ có thể gặp cô." Môi Hạ Yên Nhiên nhếch lên, nụ cười có chút cứng ngắc.
Sở Kiều nhếch môi, hỏi cô ấy: "Mẹ cô sao rồi?"
"Không tốt lắm." Hạ Yên Nhiên cúi đầu, giọng nói ảm đạm, "Bác sĩ nói là ác tính."
Tin tức này xác thực không được tốt lắm, nếu là ác tính, về cơ bản chỉ có một kết quả.
Sở Kiều chép miệng, cũng không biết an ủi cô ấy như thế nào. Đối với Hạ Yên Nhiên, trong lòng cô ấy từ đầu đến cuối không bỏ được những vướng mắc.
Có lẽ, đây là những điểm chung của tất cả phụ nữ, ích kỷ!
"Tôi sắp kết hôn."
Im lặng một lúc, Hạ Yên Nhiên bỗng nhiên mở miệng, giọng nói bình tĩnh, "Mẹ muốn nhìn thấy tôi lập gia đình."
Miệng cô ấy hiện lên nụ cười chua sót, trong lòng Sở Kiều khẽ dao động, nói: "Chúc mừng cô."
Chúc mừng?
Hạ Yên Nhiên nhíu mày nhìn cô chăm chú, trong mắt hiện lên sự khó kiểu, "Cô có thể giúp tôi hỏi a Thác, tôi kết hôn... Anh ấy có thể tới không?"
Nghe được lời của cô ấy, Sở Kiều không khỏi nhíu mày, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Đã đến lúc này, tại sao vẫn chưa từ bỏ ý định?
Chẳng lẽ để cho Quyền Yến Thác nhìn thấy cô ấy lập gia đình, có thể thay đổi được gì sao?
Sở Kiều nhếch môi, trong lòng sinh ra mấy phần cảm khái. Không phải chưa từ bỏ ý định, mà là không cam chịu?!
Đôi khi, Sở Kiều cũng nghĩ, nếu những sự cố của Hạ Yên Nhiên xảy ra trên người cô, cô cũng có thể không cam chịu?
Nghĩ đến điều này, cô lắc đầu cười.
Cô làm sao có thể không cam chịu? Nếu cô yêu một người, nhận định một người, mặc kệ khó khăn hiểm trở, hoặc đi đến chân trời góc biển, bọn cô phải ở cùng nhau!
Cho nên cô sẽ không cam chịu, sẽ không cho mình một cơ hội không cam lòng!
Vào giờ phút này, Sở Kiều bỗng nhiên hiểu được, lúc trước tại sao đối mặt với Quý Tư Phạm, cô nhất quyết quay người rời khỏi. Bởi vì tình yêu đó vĩnh viễn khiến cô không có dũng khí, cũng không để cô không cam chịu!
Hóa ra là yêu không đủ sâu đậm.
Cho nên, quay người mới dễ dàng như vậy.
Về đến nhà là gần tối, Sở Kiều ăn xong cơm chiều trở về phòng ngủ. Quyền Yến Thác tắm sạch sẽ đi ra, thấy cô ngồi ở trước bàn sách, hai tay chống má ngẩn người.
"Nghĩ chuyện gì vậy?" Quyền Yến Thác ngồi sau lưng cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực.
Sở Kiều quay đầu, tựa đầu lên vai anh. Anh vừa mới tắm rửa xong, tóc ướt sũng, mặt cô dựa vào cổ anh, thoang thoảng có mùi thơm dịu của nước cạo râu.
"Hôm nay bác sĩ nói, ba rất nhanh có thể tỉnh lại." Đầu Sở Kiều cọ nhẹ, tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng anh.
Đương nhiên Quyền Yến Thác cũng biết điều này, bác sĩ đã gọi điện thông báo cho anh, "Cuối tuần còn có chuyên gia đến, em yên tâm."
Tình trạng của ba chuyển biến tốt đối với Sở Kiều mà nói là chuyện tốt.
Ánh mắt cô nhìn xung quanh dừng lại ở cái ống đựng bút trên bàn, đưa tay cầm đồng hồ lên, đặt ở lòng bàn tay, " Khả Nhi làm cái này rất khéo. Lúc trước vì muốn duy trì Thời Nhan, cô ấy thường xuyên bởi vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau với Tô Lê, nói chúng em tiêu tiền như nước, sinh hoạt không đủ sống..."
Giọng Sở Kiều dần dần hạ thấp xuống, hốc mắt đỏ lên.
Quyền Yến Thác đưa tay ôm eo cô, cằm cọ nhẹ trên mặt cô, "Đừng buồn."
"Cô ấy chết oan." Sở Kiều cắn môi, nước mắt rơi xuống. Tô Lê đã nói tất cả mọi chuyện cho bọn anh, nếu so ra thì hoàn toàn ngược nhau, mọi người cũng đều đoán được là xảy ra chuyện gì.
Chỉ là không có chứng cớ.
"Kiều Kiều!"
Quyền Yến Thác kéo cô vào trong ngực, đưa tay để dưới cằm của cô, "Em nghĩ nên làm thế nào?"
Ý tứ trong lời nói của anh, Sở Kiều nghe hiểu. Cái chết của Hứa Khả Nhi hết sức kỳ lạ, nếu điều tra việc này có liên quan đến Giang Hổ nhà họ Giang, thì đây là một vụ án lớn.
Trong lúc này liên lạc với Sở Nhạc Viện làm ầm ĩ chuyện này lên thì cũng phải là chuyện nhỏ nữa.
Mạng người quan trọng nhất.
"Em muốn lại công bằng cho Hứa Khả Nhi!" Môi Sở Kiều nhếch nhẹ, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Quyền Yến Thác gật đầu, lần nữa kéo cô vào trong lòng, nói: "Được, anh hiểu rồi."
"Vợ, em có phải có chuyện gì?" Quyền Yến Thác thấy mặt cô rầu rĩ không vui, nhíu mày nói.
Sở Kiều bĩu môi, ngón tay vỗ nhẹ cằm của anh, "Hôm nay ở bệnh viện, em nhìn thấy Hạ Yên Nhiên."
Chân mày người đàn ông trầm xuống, môi mỏng mím chặt.
"Cô ấy nói cô ấy sắp phải kết hôn rồi." Sở Kiều cúi đầu, nhíu mày nhìn anh, "Cô ấy nhờ em hỏi anh, có thể đi dự hôn lễ của cô ấy được không?"
"Vợ!"
Quyền Yến Thác kích động, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Anh không phải cố ý gạt em! Ngày hôm qua Triển Bằng mới đưa thiệp mời cho anh, vẫn chưa kịp nói với em."
"Anh cũng biết mình sai sao?" Đôi mắt Sở Kiều híp lại, giọng nói trầm xuống.
Lông mày Quyền Yến Thác cau nhẹ, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn nhu, "Sai rồi, anh hoàn toàn sai rồi."
Thái độ nhận sai giống như không sai!
Hai tay mở ra ôm lấy eo của anh, Sở Kiều kề sát mặt trong ngực anh, nói: "Quyền Yến Thác, em mặc kệ trước kia trong lòng anh có thanh mai trúc mã là ai, từ nay về sau, trong lòng anh chỉ có thể có một mình em!"
Đầu tiên Quyền Yến Thác sửng sốt, sau đó mím môi cười rộ lên. Thì ra là vợ anh đang ghen!
Ngón tay thon dài của anh giơ lên, để ở trước mặt cô, nói: "Trái tim của chồng em như vậy, sao có thể chứa nhiều người như vậy? Hơn nữa gặp em nó còn loạn nhịp, có một mình em là đủ rồi!"
"Dẻo miệng!"
Sở Kiều chép miệng, vươn ngón út đến trước mặt của anh. Quyền Yến Thác nhún vai, chủ động ngoắc lấy ngón út của cô.
"Một trăm năm không thay đổi."
Sở Kiều nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, ánh mắt đen nhánh hiện lên ý cười.
"Một trăm năm sau cũng không thay đổi!"
Quyền Yến Thác mất hứng bĩu môi, nghĩ thầm đừng hòng lừa được anh. Không ngờ cô đã nghĩ tới một trăm năm sao? Không có cửa đâu!
Bởi vì những lời này, trong lòng Sở Kiều không hiểu. Cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, chủ động hôn lên môi anh.
Một trăm năm sau cũng không được thay đổi!
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Quyền Yến Thác đưa Sở Kiều đi tới nghĩa trang.
Hứa Khả Nhi ở thành phố Duật Phong này không có người thân, cũng không có bạn bè. Hơn nữa sau khi cô ấy ngồi tù, những bạn học đó cũng không có liên lạc với cô ấy.
Vào phút này, đứng ở đây để đưa cô ấy đoạn đường cuối cùng, chỉ có Sở Kiều với Tô Lê.
Trong tay Tô Lê đang cầm một cái lọ đựng tro cốt màu đen, nước mắt rơi xuống. Cô cúi người, bỏ cái lọ vào giữa bia mộ, sau đó góp sức với Sở Kiều đóng tấm bia mộ lại.
Người chết cũng chỉ như vậy, một lọ tro cốt, để xuống một tấc đất nhỏ.
Bất kể khi còn sống cô ấy như thế nào, dù sao người cũng đã mất.
Tô Lê cắn môi, cuối cùng nước mắt rơi như mưa. Lúc trước ba người các cô ở cùng một chỗ, có lúc vui đùa có lúc tranh cãi ầm ĩ, có tranh chấp có ghen tỵ, nhưng không ngờ, kết cục của Hứa Khả Nhi lại thê thảm như vậy!
"Kiều Kiều..."
Khóe mắt Tô Lê rưng rưng ôm lấy Sở Kiều, khóc không thành tiếng ở trong ngực cô. Nước mắt rơi rất nhiều nhưng cũng không thể thay đổi được.
Trong lúc này, Quyền Yến Thác cũng không nói thêm gì. Anh đứng ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú im lặng.
Cảm xúc của Tô lê, vui buồn đau khổ đều không dấu ở trong lòng. Hiện tại cô ấy rất đau khổ, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Đúng vậy, một người đang tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhưng lại có một kết thúc bi thảm như vậy, ai nhìn thấy cũng đều rơi nước mắt!
Sở Kiều lấy khăn tay lau khô nước mắt cho cô ấy, thấp giọng an ủi cô ấy vài câu. Tô Lê thút tha thút thít, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh.
Chốc lát, Sở Kiều cầm một bó hoa tươi đi đến trước bia mộ.
Cô chậm rãi ngồi xuống, đặt bó hoa ở trước bia mộ, nói: "Khả Nhi, chúng ta chỉ có thể đưa cô đến đây."
"Ngày đó cô hỏi tôi, nếu được chọn lại một lần nữa, chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè không?" Sở Kiều nhếch môi, ánh mắt hiện lên ý cười, "Ngày đó tôi không trả lời cô, cô hẳn rất đau lòng."
Sở Kiều giơ tay lên, đầu ngón tay dừng lại ở tấm ảnh trước bia mộ, nói: "Khả Nhi, nếu thật sự có thể được chọn lại một lần nữa, cô nhất định phải biết... Chúng ta mãi mãi là bạn bè."
Người ở trong tấm ảnh trước bia mộ, mặt mũi điềm đạm, khóe miệng hiện lên nụ cười tự nhiên. Có lẽ cô ấy đã hiểu nhưng tiếc là sai một bước, sai cả đời, nói chung là không thể quay đầu lại được.
Trang phục của Sở thị trong cuộc thi trang phục thiết kế giành được giải lớn, giá cổ phiếu trong một đêm tăng hai lần.
Khoảng thời gian trước dự án thu mua bị bắt bỏ lại, bây giờ Qúy Tư Phạm có thể lấy cớ đưa dự thảo hội nghị ra trước hội đồng quả trị.
"Ba, cuối tuần mở cuộc họp hội đồng quản trị, con sẽ tuyên bố thu mua Sở thị."
Quý Tư Phạm đứng ở trước bàn sách, giọng nói trầm thấp.
Quý Uẩn cười mãn nguyện, đưa một phần văn kiện cho anh, nói: "Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Qúy thị, ba đã ký, chỉ chờ luật sư đi công chứng."
Ông đứng dậy, đi đến trước mặt Qúy Tư Phạm, "Tư Phạm, ba mang con từ cô nhi viện về đây đã bao nhiêu năm rồi?"
"17 năm." Môi Qúy Tư Phạm nhếch nhẹ.
Nghe vậy, Quý Uẩn gật đầu, khóe mắt hiện lên ý cười, nói: "Vẫn là con có trí nhớ tốt, ba đã già rồi."
Quý Uẩn xoay người, ánh mắt u ám nhìn về phía bức ảnh đặt trên bàn, môi nhếch nhẹ, "Vẫn là câu nói kia của ba, con giao Sở thị cho ba, Qúy thị sẽ là của con."
Lông mày Qúy Tư Phạm hạ xuống, hai tay nắm chặt từ từ thả lỏng