Thực Hoan Giả Yêu

Chương 161: Thói quen chụp ảnh tệ hại 1




Quyền Yến Thác lái xe trở lại biệt thự chỉ mất mười lăm phút. Bình thường cần đến bốn mươi phút, có thể thấy được tốc độ nhanh như thế nào, dọc đường vượt vô số đèn đỏ nhưng khi nhìn đến biển số xe thì không ai dám cản lại

Chiếc xe nghênh ngang dừng trong sân, Sở Kiều còn chưa kịp lấy lại tinh thần, người đàn ông đã kéo tay cô xuống xe ôm vào trong nhà. 

Tích tích ——

Sau khi chiếc khóa bằng vân tay kêu lên hai tiếng, cửa tự động mở ra. 

Trước mặt Sở Kiều tối sầm lại, gương mặt tuấn tú của người đàn ông cúi xuống đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi cô. 

Lưng dựa lên cửa kính cách một lớp váy mỏng mát lạnh. Sở Kiều rụt vai, cánh môi bị anh cắn một cái, cô hơi dịch người một chút thì lại càng bị ép chặt.

Bốp

Quyền Yến Thác phát vào mông cô, ngang tàng nói: "Không được nhúc nhích."

Không được nhúc nhích?

Sở Kiều nhíu chặt lông mày, lúc này cô đang bị áp lên cửa. Mơí vừa rồi đi vào trong quên trong đóng cửa biệt thự, nếu có người đi qua chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng bên trong.  

Choáng váng!

Có cần phải vội vàng như vậy không hả?!

"Ưmh!"

Sở Kiều giãy dụa không thoát, miễn cưỡng đưa ra một cái tay muốn đóng cửa, nhưng ngón tay chỉ chạm tới chốt cửa, không thể với tới phím bấm. 

Người đàn ông đang đè ép cô hết hôn lại gặm, cuối cùng cùng phát hiển ra ý đồ của cô. Anh vui vẻ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm năm ngón tay đang vươn ra của cô, khóe miệng nhêch lên cười, "Cấu xin anh đi."

Loại chuyện như vậy cũng phải cầu xin?

Sở Kiều mím môi, nụ cười âm trầm.

Cô chép miệng không nói một lời, Quyền Yến Thác hiểu, cô sẽ không mở miệng cầu xin.

"Không làm?"

Quyền Yến Thác cười tủm tỉm,  thác cười tủm tỉm đưa tay, khơi lên trên người nàng quần dài một bên điếu đái, mập mờ vuốt ve.

"Thật sự không muốn làm?" Người đàn ông cúi xuống phun khí nóng bên tai cô. 

Gương mặt Sở Kiều phiếm hồng, trong lòng có chút dao động. Nhưng nếu bây giờ mà mở miệng cầu xin thì sau này nhất định sẽ bị anh chèn ép gắt gao mất!

Vì địa vị ngày sau, cô chường ra bộ mặt lạnh lùng, tỏ vẻ không chịu khuất phục. 

Nhưng mà đôi mắt long lanh đang phẫn nộ kia thực sự rất quyến rũ.!

Quyền Yến Thác đột nhiên tách hai chân cô sang bên hông khiến cô dán sát lên eo anh tạo thành hình ảnh vô cùng kích thích. 

Ngón tay hơi lạnh của người đàn ông theo làn váy tiến vào bên trong, khóe miệng nở nụ cười tà mị.

Đáy mắt anh lóe sáng, Sở Kiều nhìn thấy có chút hoảng sợ. 

Tình cảnh lúc này, kèm theo vẻ mặt kia của anh khiến cô nghĩ đến một màn giằng co khi họ gặp nhau lần đầu.

"Người bên ngoài đều nói tôi dùng ngón tay này khiến cô mọi nơi rách nát có đúng không?"

"Của anh ngắn lắm hay sao mà phải dùng đến ngón tay?!"

Đây chính là những lời đầu tiên mà họ nói với nhau, cô vì tranh đấu, anh vì hiếu thắng nên mới tạo thành cuộc hôn nhân này. 

Phì ——

Sở Kiều không nhịn được cười phì một cái, nhớ đến khuôn mặt tuấn tú đen xì của anh ngày hôm đó.

Nhìn khóe mắt cong cong của cô, Quyền Yến Thác nheo lại đôi mắt hẹp dài. Anh cũng nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, chính là một ngày thất bại nhất của anh - Thái tử nhà họ Quyền bị một con nhóc khôg danh tiếng chế nhạo, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Cô cố tình tỏ ra bộ dạng kiêu ngạo càn rỡ, anh lại không thể dùng vũ lực. Nếu dùng vũ lực ép buộc thì còn gì là thú vị nữa? Anh không có ý định như vậy, phải từ từ mà chơi.

Nhưng, mải mê vui đùa lại đẩy chính bản thân mình rơi vào trầm luân.

Đều nói hồng nhan họa thủy, lời này cũng có mấy phần đạo lý.

"Anh đang nghĩ cái gì vậy?" Sở Kiều thấy anh không nói gì liền thiếu kiên nhẫn hỏi lại anh.

Ngón tay Quyền Yến Thác trượt nhẹ trên xương quai xanh của cô, chậm chạp êm ái, "Em vẫn còn thiếu anh một câu trả lời."

"Câu trả lời nào?" Sở Kiều ngây ngô  hỏi anh.

Người đàn ông giơ ngón tay lên trước mặt cô, hỏi: "Của anh so với nó ngắn hơn thật à?"

Sở Kiều trừng mắt nhìn, khuôn mặt đỏ ửng.

"Lưu manh!" Cô cắn môi, gắt giọng.

Những lời này đàn ông không thích nghe, sao anh lại là lưu manh rồi hả? Lúc đó, khi cô nói xong câu nói kia, nhưng người ở đó liền thắc mắc: Anh Quyền à, đến tột cùng thì của anh ngắn đến mức nào mà phải dùng đến ngón tay?

Anh là người phải hứng chịu những chuyện đó, bây giờ lại nói anh lưu manh?!

"Nói, đến tột cùng thì của anh ngắn hay không ngắn?"

Quyền Yến Thác nắm cằm cô, lạnh mặt hỏi. 

Đang êm đẹp lại đi hỏi chuyện này, gương mặt Sở Kiều nóng ran, bực bội.

"Không nói đúng không?" Quyền Yến Thác liếc vẻ mặt ngoan cố của cô, khóe mắt lạnh lẽo. 

Ngón tay thon dài của anh động vài cái liền cởi bỏ nội y của cô ném sang một bên. 

"Nói hay không?"

Anh ác liệt ép hỏi, Sở Kiều lại phân cao thấp cắn chặt hàm răng không nói lời nào.  

Rốt cuộc sau khi bị cởi không còn mảnh áo che thân, cô không nhịn được nữa, kêu to, "Quyền Yến Thác, bây giờ vẫn sớm, cửa còn chưa đóng lại!"

Thì ra là lo lắng cái này?

Quyền Yến Thác mỉm cười, nhún vai, cánh tay dài thò ra đè chốt mở khép chặt cửa biệt thự.

Theo tiếng đóng cửa, trái tim của Sở Kiều cũng chìm xuống.

Mặc dù đã đóng cửa lại, nhưng cửa kính không đủ kín đáo. Quyền Yến Thác vòng tay ôm lấy người trong ngực, sải bước đi vào phòng ngủ. 

Nằm lên tấm nệm mềm mại, Sở Kiều không còn năng lực chống cự. Tiếng cầu xin trong cổ họng chưa kịp phát ra người đàn ông đã áp xuoóng, động tác nhanh chóng khiến cô thét chói tai. 

"A ——"

Sở kiều bị đau cau mày, thân thể run rẩy.

Tất cả cứng rắn bướng bỉnh hóa mềm mại triền miên bên trong. Sở Kiều còn nhớ, cuối cùng cô vẫn phải cầu xin tha thứ, khóc lóc xin tha.  

Lồng ngực nóng rực của người đàn ông phía sau lưng, môi mỏng của anh che bên tai cô. Sở Kiều cắn môi, giọng nói lẩm bẩm lại giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, chỉ khiến cho dục hỏa bùng phát trong đôi mắt người đàn ông.  

"Chồng, em sai rồi."

"Ông xã, của anh không ngắn, không hề ngắn một chút nào......"

"Ưmh ——"

Sở Kiều mềm nhũn cúi đầu, tựa vào vai anh thở dốc. Cô nhắm mắt lại, lông mi theo tiếng thở hổn hển khẽ lay động. 

Người đàn ông quay đầu nhìn má cô đỏ ửng, môi mỏng lại rơi vào khóe miệng cô một lần nữa. Thật ra thì không phải là anh muốn cô cầu xin tha thứ mà mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng bất lực của cô lại khiến anh hận không thể vĩnh viễn đè cô dưới thân!

Một giấc ngủ có vẻ rất dài, đến khi Sở Kiều mở mắt thì ngoài trời đã sáng rõ. 

Hơi động đậy một chút lập tức có cảm giác đau buốt truyền đến. 

Sở Kiều cắn răng ngồi dậy, chỉ kịp lấy áo ngủ phủ lên trên, cửa phòng liền bị người đẩy ra,

Đã tỉnh rồi hả?" Quyền Yến Thác mỉm cười đi tới, trong tay cầm theo bữa sáng. 

Sở Kiều có thói quen rửa mặt xong rồi mới ăn, cô vừa vén chăn lên lại bị người đàn ông kéo lại.

"Ăn trước đã, " Một tay Quyền Yến Thác vuốt cằm, ánh mắt nhìn về phía cô không hề có ý tốt, "Nếu như không bổ sung một chút thể lực, chắc chắn em sẽ không có hơi sức mà đi bộ."

Sở Kiều phồng má lườm anh, nhưng giữa hai chân đau vô cùng, cũng là sự thật. 

Cầm sữa tươi lên uống, lại ăn hai miếng bánh mì nướng, dạ dày trống rỗng của Sở Kiều cuối cùng cũng lấp đầy, thể lực khôi phục một chút. 

Tắm rửa qua, Sở Kiều nhìn mình chằm chằm trong kính, ánh mắt ảm đạm. Chiếc cổ trắng ngần loang lổ vết đỏ, không cần hỏi, người khác nhìn vào cũng biết là chuyện gì xảy ra.  

Đây là vì quá yêu à? Nhất định phải hành hạ cô thành ra thế này?!

Sở Kiều vô lực, phương pháp yêu đương của người đàn ông này khiến tim cô run rẩy. 

Bất đắc dĩ, Sở Kiều chỉ có thể mặc một chiếc váy dài cao cổ che kín vết hôn. Trời nóng thế này mà cổ lại bị bịt kín, chỉ sợ sẽ bị mẩn ngứa.

Xách theo ví da xuống lầu, người đàn ông đứng trước xe, cân nhắc tình trạng thân thể của cô nên muốn tự mình lái xe đưa cô đi làm. 

Sở Kiều tỏ ra cảm động lại không khỏi buồn bực. Thôi đi, đây rõ ràng là tát xong quẳng cho một quả táo ngọt. Tối hôm qua còn hành hạ cô thành ra như vậy, nếu anh hạ thủ lưu tình thì lúc này cô đâu có thảm hại như vậy?!

Dọc theo đường đi, Sở Kiều bĩu môi quay đầu không để ý đến anh. 

Quyền Yến Thác cũng không tức giận, biết mình đuối lý nên ngoan ngoãn đưa cô tới công ty.

"Bảo bối, Chiều anh đón em."

Bàn tay Quyền Yến Thác khẽ chạm vào đỉnh đầu Sở Kiều, đôi mắt đen tỏ vẻ thâm tình. 

Sở Kiều bị cách xưng hô này làm nổi da gà khắp người, cô quay đầu hung hăng nhìn anh: "Thật buồn nôn."

"Sao lại buồn nôn?" Quyền Yến Thác cười khẽ, ánh mắt trêu chọc, "Những người phụ nữ khác đều muốn làm bảo bối của người đàn ông, em không muốn à?"

"Không muốn!"

Sở Kiều trả lời, "Anh cứ nói chuyện bình thường thôi, em không chịu nổi."

Được rồi, nói chuyện với người phụ nữ sát phong cảnh như thế này hoàn toàn không có chút lãng mạn nào cả. 

Quyền Yến Thác vô lực bĩu môi: "Buổi chiều anh tới đón em."

Lần này nghe tốt hơn nhiều, Sở Kiều vội vàng gật đầu, mở cửa xe rời đi. 

Nhìn cô đi vào Cao ốc, Quyền Yến Thác lắc đầu cười, thầm nghĩ vợ anh và những người phụ nữ khác quả là không giống nhau!

"Kiều tổng!"

Sở Kiều đi vào phòng làm việc, trợ lý theo sau cũng đi vào bên trong, trên tay cầm một tập tài liệu, "Các tác phẩm được vào vòng trong của cuộc thi thời trang quốc tế đã có rồi."

Nhanh như vậy?

Sở Kiều ngạc nhiên, cụp mắt nói: "Để xuống đi."

Trợ lý xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại. 

Ngồi vào bên trong ghế xoay màu đen, vẻ mặt Sở Kiều có chút khẩn trương. Cô cầm tập tài liệu lên, chậm chạp mở ra. 

Khi cô nhìn thấy tác phẩm được chọn, hai mắt ảm đạm lóe sáng.  

Cuối cùng, lần này ông trời là đứng về phía cô.

Sở Kiều thở dài nhẹ nhõm, cô đóng lại tập tài liệu, nhấc điện thoại nội bộ gọi trợ lý đi vào, trực tiếp mang tác phẩm dự thi lên.  

"Tô Lê, chuẩn bị xong chưa?" Sở Kiều cầm điện thoại di động gọi tới, đầu bên kia Tô Lê vui vẻ hỏi "Anh ta rút lui sao?"

"Ừ." Sở Kiều nhỏ giọng đáp lời. 

"Thật tốt quá, " Tô Lê đang cầm điện thoại cười ra tiếng, "Mình đã làm thì cậu cứ yên tâm."

Sở Kiều mím môi cười khẽ sau đó cúp điện thoại.