Thực Hoan Giả Yêu

Chương 158: Chúng ta còn có thể bên nhau sao?




Editor: Thư

Lái xe trở lại công ty, Sở Kiều cúi đầu đi vào thang máy, trong đầu cô đang suy nghĩ chuyện công việc, nên không thấy được người bước vào sau mình.

Cửa thang máy đóng, hình ảnh phản chiếu qua kính khiến cô cả kinh.

Sở Kiều nhíu mày, toàn thân đầy đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông đằng sau.

Người đàn ông đó đi lại gần cô, lúc này nhìn thấy trong cô chỉ toàn là chán ghét, màu sắc dưới đáy mắt dần dần trầm xuống.

"Em đi ra ngoài à?" Quý Tư Phạm mím môi, mở miệng hỏi cô.

Sở Kiều liếc nhìn đồng hồ, đảo mắt, nói: "Tôi đã xin nghỉ phép, không có chậm trễ công tác."

Sắc mặt của cô rất khó xem, Quý Tư Phạm nghe được câu trả lời của cô, khuôn mặt tuấn tú càng thêm thâm trầm. Mày kiếm của anh khẽ chau lại, ánh mắt trở nên rét lạnh, "Nửa giờ sau có hội nghị cấp cao, đừng đến muộn."

"Yên tâm, "Sở Kiều nhướng mày, nhếch môi cười nói: "Tôi chắc chắn sẽ không để anh bắt được thóp."

Thang máy đi xuống tới tầng trệt, Sở Kiều xách túi, cũng không hề quay đầu, tiêu sái đi ra thang máy. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Quý Tư Phạm nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của cô, cằm nghiến chặt.

Cả một buổi chiều, sức lực toàn thân Sở Kiều đều bị vắt kiệt. Lúc tan việc, Quyền Yến Thác gọi điện thoại đến, nói buổi tối có tiệc xã giao nên có thể sẽ đến trễ.

Sở Kiều lái xe ra khỏi công ty, trực tiếp đến bệnh viện. Sở Hoành Sanh còn chưa tỉnh lại, đã được đưa vào phòng bệnh bình thường.

Trải qua chuyện lần trước, Sở Kiều không dám tùy tiện tìm người trông hộ, đặc biệt cố ý tìm một người chăm sóc chuyên nghiệp từ trong bệnh viện.

Cô xách túi đi vào, người chăm sóc nhìn thấy cô tới, chào hỏi xong liền đi khỏi.

Sở Hoành Sanh nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt vẫn trắng xanh như cũ. Ông nhắm chặt hai mắt, nhìn qua không hề có chút sức sống.

"Ba ba, " Sở Kiều đi đến bên cạnh giường bệnh, để đồ trong tay xuống, cười nói: "Hôm nay ba có khỏe hay không?"

Cô nhẹ nhàng hỏi, lại không ai đáp lời.

Sở Kiều đợi một hồi, thu lại mất mác trên mặt, xoay người đi vào phòng tắm, xả một chậu nước nóng.

Vén tay áo lên, cô thấm ướt khăn mặt, sau đó ôn nhu chà lau cho Sở Hoành Sanh. Khăn mặt ấm áp từ trên mặt Sở Hoành Sanh, từng chút một tinh tế lau xuống.

Hai tay Sở Kiều dùng sức, nghiêng thân thể ông sang một bên, lại dùng khăn nóng giúp ông chà lau phía sau lưng. Nghe nói những người bệnh phải nằm trường kỳ trên giường, cực kỳ dễ dàng sinh ra hoại tử, cô sợ ba ba chịu khổ, mỗi lần tới đều phải lau cho ba.

Chuyên viên chăm sóc mới đến cũng rất có trách nhiệm, những lúc Sở Kiều không đến đều là cô ấy lau giúp. May mà mấy ngày nay, ngoài việc vẫn hôn mê thì thân thể Sở Hoành Sanh cũng không có điều nào dị thường.

Sở Hoành Sanh hôn mê, thân thể căn bản không có một xíu sức lực nào. Sở Kiều cần dùng sức gấp đôi mới có thể lay chuyển ông, cũng chỉ là lau phần lưng cho ông cũng đã khiến cô mồ hôi ướt đẫm.

Thời tiết lúc chạng vạng có hơi nóng, sau khi Sở Kiều lau người cho ba sạch sẽ, đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, khắp phòng đều là gió.

Đứng trước cửa sổ hóng gió, Sở Kiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô xoay người trở về, bưng thau nước vào phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhẹ phất, tấm màn trắng hơi hơi phiêu đãng.

Sở Kiều ngồi trước giường bệnh, nhẹ nhàng nâng tay ba lên, đôi mắt chăm chú nhìn mặt ông, "Ba ngủ cũng đủ lâu rồi, cuối cùng là đến khi nào thì ba mới tỉnh lại?"

Trong hoa viên dưới lầu có tiếng nói chuyện truyền đến. Sở Kiều nhìn khuôn mặt trắng xanh của ba mình, hốc mắt trở nên chua xót, "Ba, ba tỉnh lại đi, có ba ở bên cạnh con, con còn có thể có một nơi là nhà."

Cô gối ở bên cạnh ba, đáy mắt ảm đạm.

Khi Sở Kiều về đến nhà, đã rất trễ rồi. Phòng khách trong nhà lại khôi phục nguyên trạng, những dụng cụ dùng trong công ty đều được di chuyển đi hết, Thời Nhan sắp sửa khai trương rồi, những thứ cần dùng gì đó đều đã di chuyển đến công ty mới rồi.

Trong nhà thiếu mất đi vài thứ kia, càng có vẻ trống rỗng. Trong căn nhà to lớn chỉ có một mình cô.

Sở Kiều đóng cửa lại, đổi dép lê trực tiếp lên lầu. Trên giường nhỏ trong phòng ngủ, khăn trải giường vẫn là cái mà đêm đó anh nằm ngủ, cô vẫn chưa đổi, còn thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.

Mở vòi sen trong phòng tắm, dòng nước ấm áp ào ào phun ra. Sở Kiều đứng ở trước gương, theo thói quen cởi dây chuyền xuống. Cô mang chiếc dây chuyền này cực kỳ cẩn thận, bình thường khi tắm rửa đều lấy xuống, tắm rửa sạch sẽ xong mới có thể đeo lên lại.

Cảm giác băng lãnh lướt qua lòng bàn tay, Sở Kiều cúi đầu, bình tĩnh nhìn chiếc dây chuyền đặt trong lòng bàn tay, hốc mắt chợt cảm thấy chua xót.

"Sợi dây chuyền này là đồ gia truyền nhà anh đấy."

"Sinh con trai cho anh, sợi dây chuyền này sẽ là của em."

Lời nói đùa lúc trước hiện tại lại là một câu thành sấm.

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, Sở Kiều cắn môi, khóe mắt từ từ ướt đẫm.

Hồi lâu sau, Sở Kiều tắm sạch sẽ ra ngoài, cô mặc áo ngủ đang ở chà lau tóc, trên bàn tiếng di động vang lên. Cơ hồ ngay vào thời khắc tiếng chuông vang lên, cô cũng đã đưa tay đến tắt công tắc đèn phòng.

Cầm di động đi đến bên cửa sổ, Sở Kiều hơi hơi đẩy màn ra, liền bắt gặp chiếc Hummer màu đen của người đàn ông nào đó đang dừng trước cửa nhà.

"Alo." Sở Kiều vội vàng tiếp điện thoại, trong giọng nói còn có chút khàn khàn.

Người đàn ông đậu xe đàng hoàng, giọng nói đầy từ tính mới truyền đến, "Ngủ à?"

Quyền Yến Thác vừa muốn xuống xe, đã thấy cửa sổ phòng ngủ của cô tối đen như mực, một tia sáng đèn cũng không thấy.

"Ừm." Sở Kiều đáp lại, điều chỉnh hơi thở thật tốt mới nói: "Hôm nay mệt mỏi quá, ngủ sớm."

"Sao lại không đợi anh?"

Sở Kiều nhìn thấy anh xoay người, thu hồi động tác chuẩn bị xuống xe.

"Thực xin lỗi." Giọng nói của cô rất thấp, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trong xe.

Quyền Yến Thác cầm di động cười cười, hai tròng mắt sắc chuyển động, nhìn về phía phòng ngủ lầu hai. Sở Kiều kích động thối lui thân hình, năm ngón tay siết chặt di động.

"Thôi, hôm nay tha thứ cho em." Môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ mím, lại khởi động xe, yêu cầu: "Hôn anh một cái."

Sở Kiều đặt môi ở bên cạnh microphone, nhẹ nhàng "moah" một cái, người đàn ông nào đó mới thỏa mãn.

"Ông xã, ngủ ngon." Cô đứng bên cửa sổ, nhìn người kia khởi động xe, thấp giọng nỉ non.

Quyền Yến Thác cong môi, giọng điệu vẫn cứ không đứng đắn như cũ, "Em lại muốn khiến anh phá cửa mà vào à?"

Nghe vậy, đáy mắt Sở Kiều lóe sáng.

"Ngủ ngon." Quyền Yến Thác vòng tay lái, giọng nói từ tính đầy ôn nhu, "Ngủ cho thật ngon, ngày mai chúng ta gặp."

Sở Kiều đáp lại, sau đó cúp điện thoại.

Ngoài cửa sổ sườn xe màu đen đi xa, Sở Kiều mới đẩy cửa sổ bằng kính ra, kiễng chân lên thò đầu ra ngoài, chỉ để có thể nhìn thấy ánh đèn đuôi chớp lóe rồi biến mất, chiếc xe rẽ sang một bên biến mất vào trong bóng đêm.

Rất lâu sau đó, cô thu lại thân thể cứng còng, một lần nữa đóng cửa sổ lại.

Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều đúng giờ rời giường. Bởi vì là Chủ nhật, ngược lại cô có thể dốc hết sức vào việc chuẩn bị khai trương. Ăn xong bữa sáng đơn giản, cô mở tủ lạnh, lấy một túi thuốc ra, rót vào bát sứ trắng, bỏ lò vi sóng đun nóng.

Mùi hương đắng chát của thuốc Đông y lan tỏa khắp nơi, Sở Kiều ngơ ngác đứng trước lò vi sóng, mãi đến khi nghe tiếng "đinh" vang lên, cô mới máy móc lấy bát ra.

Trong tay bưng bát thuốc bốc lên hơi nóng, trong miệng Sở Kiều cũng đã bắt đầu cảm thấy đắng, mùi hương của thuốc ngày càng nặng, càng ngày càng đắng, thầy thuốc cũng nói thuốc ở đợt trị liệu cuối cùng vô cùng đắng.

Hiện tại ngửi thấy mùi hương này, Sở Kiều bất giác cảm thấy ghê tởm. Nhưng cô lại không thể không uống, tuy rằng cô không biết có thể có hiệu quả gì hay không, nhưng còn một tia hi vọng, cô vẫn muốn thử xem. Mỗi ngày cô đều uống thuốc Đông y, một ngày cũng không dám quên.

Ngửi thấy mùi thuốc Đông y này, Sở Kiều đã bắt đầu đau bao tử. Cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể lấy tay bịt mũi, gắt gao nhắm mắt lại trút thẳng baát thuộc kia vào miệng.

Sau cùng nuốt thẳng một ngụm xuống đã là cực hạn.

Trán Sở Kiều đều là mồ hôi lạnh, cô nhấc tay bỏ bát thuốc sang một bên, gắt gao che miệng.

Không thể phun!

Thuốc này uống vào cực kỳ không dễ dàng, dù thế nào mình cũng không thể lãng phí!

Nhẫn nại nuốt xuống cảm giác ghê tởm tột cùng kia, cuối cùng thở một hơi dài. Sở Kiều bốc lên một viên ô mai nhét vào miệng, cũng giảm bớt vị  chua xót trong miệng.

Hơi hơi nghỉ ngơi trong khoảnh khắc, cô dọn dẹp phòng bếp xong, vội vàng trở lại phòng ngủ thay quần áo.

Hôm nay là ngày tốt mà Thời Nhan lại khai trương một lần nữa, Tô Lê đặc biệt cố ý bỏ ra nhiều tiền tìm người bốc quẻ, nói là dịp đại cát đại lợi, ngày tốt ngày tốt.

Công ty mới nằm ở đoạn đường trung tâm thành phố phồn hoa này, giao thông chung quanh tiện lợi, vô cùng thuận tiện.

Phục trang của hai người Sở Kiều cùng Tô Lê làm nổi bật tâm tư của nhân vật. Tuy rằng khiêm tốn, nhưng mọi người trong giới thiết kế đều nhìn tên tuổi của Mộ Luyến mà đến chúc mừng, người tới cũng không tính là ít.

Tô Lê tìm công ty tổ chức sự kiện nên những việc vặt rườm rà này cũng không gây ra sai sót gì.

Trong giới thời trang, danh tiếng của Hàn Thu Dương không nhỏ, Sở thị cũng coi như là tinh anh trong các nhãn hiệu lâu đời. Hiện giờ Sở Kiều cùng Hàn Thu Dương đứng chung một chỗ, vô tình hình thành một bảng hiệu sống, mọi người tự nhiên đều nể mặt.

"Cảm ơn mọi người đã nể mặt." Sở Kiều mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, trong tay bưng sâm banh kính rượu.

Tiệc rượu hôm nay đương nhiên là để thể hiện phong cách, thuận tiện để mọi người trò chuyện với nhau, không khí hòa hợp.

Tô Lê với cô kính rượu một vòng xong, bỗng nhiên phát giác có chút không thích hợp, "Kiều Kiều, sao ông xã cô vẫn chưa tới?"

Bên ngoài phòng làm việc bày rất nhiều lẵng hoa, trong đó lẵng lớn nhất, đắt tiền nhất chính là do Quyền Yến Thác phái người đưa tới. Nhưng người lại không xuất hiện, chỉ để trợ lý sang nói rằng, có thể sẽ trễ hơn mới có thể sang được.

Trong lòng Sở Kiều hơi mất mác, trường hợp như hôm nay, cô hi vọng có anh bên cạnh mình.

"Anh ấy có việc, sẽ đến trễ." Sở Kiều nhấp một ngụm sâm banh, trả lời qua loa.

Tô Lê bĩu môi, nhìn chằm chằm sắc mặt Sở Kiều,bát quái hỏi: "Hai người không phải cãi nhau rồi chứ? Sao nhìn cô mày chau mặt ủ thế này?”

"Có thể nói chuyện dễ nghe một chút được không?" Sở Kiều nhíu mi, giọng điệu không hờn giận.

Sắc mặt của cô trầm xuống, Tô Lê thức thời ngậm miệng, không dám hỏi lại. Tuy rằng Sở Kiều không nói, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng có chuyện gì đó.

Tiệc khai trương hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có Hàn Thu Dương hỗ trợ, Sở Kiều bưng ly rượu qua, chạm cốc vơi anh, nói: "Thu Dương, cám ơn."

"Chúc mừng em." Trong tay Hàn Thu Dương cầm ly rượu, khóe mắt tỏ ý cười ôn hòa.

Ngoài cửa lớn bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, Sở Kiều hồ nghi nhìn sang, lại nghe Hàn Thu Dương đang mím môi cười rộ lên, "Nhân vật chính hôm nay đến rồi."

Nhân vật chính hôm nay?

Sở Kiều ngẩn ra, sau khi cô nhìn rõ bóng dáng người đang đến, lập tức đỏ hốc mắt.

"Thầy!"

Sở Kiều nâng váy chạy tới, căn bản không ngờ Mai Kiệt có thể đích thân đến.

"Em, con nhóc chết tiệt!"

Mai Kiệt mặc một thân tây trang bó sát hoa văn con báo, đưa tay gõ đầu cô, "Chẳng lẽ không thể gửi cho tôi một tấm thiệp mời sao? Mai Kiệt tôi không xứng nhận thiệp mời của em à? Hừ!"

"Thầy..." Sở Kiều ôm đầu, hốc mắt cay cay, "Em nghĩ thầy hẳn là sẽ không tới."

"Vô lí!" Mai Kiệt giận dữ, trừng mắt với cô, quát: "Em mở phòng làm việc, tôi có thể không tới sao? Tôi cũng không giống ai đó, ngay từ đầu đã quên mất tôi rồi."

Sở Kiều cắn môi, trong lòng nóng lên. Tuy rằng miệng mồm thầy ấy vẫn cứ độc địa là thế, nhưng giờ khắc này nhìn thấy ông, bỗng nhiên cô cảm thấy được toàn thân đều tràn đầy năng lượng, một loại lực lượng tinh thần nào đó.

"Thực xin lỗi, thầy." Sở Kiều vươn tay ôm lấy ông, cực kỳ không có hình tượng tựa vào đầu vai ông.

Vốn Mai Kiệt đã rất sửng sốt, sau khi phản ứng lại cũng không đẩy cô ra. Tuy ông  luôn cự tuyệt phụ nữ kề cận mình, nhưng Sở Kiều là cô gái đầu tiên không khiến ông chán ghét.

"Đừng khóc, thật xấu!" Mai Kiệt ghét bỏ nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt Sở Kiều chau mày. Trên người ông mặc là Armani bản giới hạn, phí giặt ủi một lần không ít đâu.

Tiếng nghị luận vang khắp nơi, Mai Kiệt vừa an ủi cô, vừa vẫy vẫy tay chào hỏi mọi người.

Sở Kiều rũ mi, lau khô nước mắt vương bên khóe mắt, khóe miệng lại nở nụ cười xinh đẹp.

Mai Kiệt cúi đầu cười, vỗ vỗ bả vai Sở Kiều, đáy mắt hiện lên tinh quang. Sở Kiều nhìn thấy ánh mắt ông, tựa hồ ý thức được điều gì, chỉ nghe ông chậm rãi mở miệng.

"Hôm nay tất cả mọi người đã tới cổ vũ, tôi đây cũng tuyên bố một tin tức. Tôi cũng sẽ đầu tư nhập cổ vào công ty Thời Nhan, cho nên nói, Thời Nhan cũng là công ty con dưới trướng Mai Kiệt tôi."

Ồn ào xôn xao - -

Toàn trường rộ lên tiếng kinh ngạc.

Tô Lê triệt để ngớ ra, thậm chí ngay cả vỗ tay cũng quên luôn. Có một câu này của Mai Kiệt, giá trị của Thời Nhan từ hạng phổ thông tầm thường nhanh chóng bến thành hạng phú quý giá trị.

"Kiều Kiều!" Tô Lê xoay tay lại ôm lấy Sở Kiều, sắc mặt đỏ lên vì kích động, hô: "Cô có nghe thấy không? Mai Kiệt nói chúng ta là công ty dưới trướng ông ấy!"

Giọng nói của cô chót vót đến mức màng tai Sở Kiều phát đau, cô đè hai vai của Tô Lê đang vô cùng kích động, nói: "Nghe thấy được."

"Thầy." Sở Kiều đi phía trước một bước, nhíu mày nhìn về phía Mai Kiệt.

"Không cần phải cám ơn tôi." Mai Kiệt nói chuyện luôn luôn theo kiểu một phát là trúng, hơn nữa cũng vô cùng thẳng thắn, "Tôi vẫn cứ xem trọng em, lần này xem như cho em một một cơ hội biểu hiện! Trước tiên là nói rõ ràng, không được để cho tôi thất vọng, nếu không nhất định cho em biết tay!"

"Khụ khụ - - "

Sở Kiều bị sặc nước, sắc mặt khẽ run rẩy. Cô đã từng chứng kiến thủ đoạn của thầy rồi, sợ quá nha!

Hàn Thu Dương cất bước đi đến giữa họ, khóe miệng ôn nhu cong lên, "Thầy, có phải thầy nên tính công cho em không?"

"Hừ, " Mai Kiệt lườm anh, càng tức giận, nói: "Thằng nhóc trời đánh này còn dám tranh công? Khi nào thì em có thể vẽ lại lần nữa, tôi niệm a di đà Phật rồi."

Phốc - -

Rốt cuộc Tô Lê  nhịn không được phì cười, trước kia chỉ có thể nhìn thấy Mai Kiệt trên TV, hiện giờ chính mắt chứng kiến ông bưu hãn ra sao!

"Ôi dào, cô là ai?" Mai Kiệt nhìn thấy Tô Lê, tò mò nhìn xung quanh.

Tô Lê tự nhiên thanh thản vươn tay, chủ động chào hỏi, " Thầy Mai mạnh  khỏe, em tên là Tô Lê, là bạn tốt của Sở Kiều."

Mai Kiệt liếc cô một cái, ánh mắt soi xét khuôn mặt cô, hỏi: "Cô kết hôn chưa?"

"A?" Tô Lê không nghĩ tới câu hỏi của ông lại trực tiếp như vậy, sắc mặt khẽ trở nên ửng hồng, "Còn chưa có."

"Vậy là tốt rồi."

Mai Kiệt vươn tay kéo Hàn Thu Dương sang, túm lấy cô, hỏi, "Thu Dương nhà chúng tôi trông xứng với cô lắm, cô có thích nó không?"

Phốc - -

Lần này Hàn Thu Dương triệt để kinh sợ, anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ au của Tô Lê, nhíu mi nói: "Thầy, thầy có muốn ăn chút gì không?"

Sở Kiều cũng không ngờ thầy mình lại chuyển đề tài nhanh như vậy, cũng vội vàng đi qua hoà giải.

Hiện trường có không ít phóng viên, đều do Hàn Thu Dương đã sắp xếp sẵn từ trước. Đã có Mai Kiệt gia nhập, Thời Nhan đương nhiên không cần phải che che lấp lấp, bài báo đầu tiên cũng phải viết sao cho thật vẻ vang.

Tiệc rượu kết thúc, Mai Kiệt lại lôi kéo mọi người đi ăn cơm. Ông khó có dịp nào trở về, đương nhiên có không ít người vội vàng chạy tới nịnh bợ.

Sở Kiều bị lôi kéo, không có cơ hội thoát thân. Trong bữa tiệc, cô giở điện thoại ra xem vài lần, nhưng không lần nào có điện thoại gọi đến cả.

Suốt bữa cơm, Sở Kiều  uống không ít rượu. Nguyên bản cô muốn né tránh nhưng đêm nay cô là nhân vật chính, làm thế nào cũng không từ chối  được.

Uống không hề nhiều nhưng đã có chút lâng lâng. Có lẽ bởi vì tâm sự giấu quá sâu, cho nên cô tự cho mình tìm một cái để cớ phát tiết.

Tô Lê lo lắng cô đi một mình, cử Hàn Thu Dương lái xe trước đưa cô trở về.

Hàn Thu Dương dừng xe ở ven đường, Tô Lê đỡ Sở Kiều ra ngoài, đang muốn lục tìm chìa khóa mở cửa, nhưng cửa nhà đã được mở từ trong.

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt, Tô Lê chợt ngẩn ra, sau đó giao người cho anh, "Kiều Kiều uống rượu rồi."

"Sao lại thế này?" Quyền Yến Thác vươn tay đỡ eo Sở Kiều, ôm cô vào trong ngực.

Tô Lê bĩu môi, não đại cũng hơi ngà ngà say, "Cao hứng thôi, hôm nay thầy Mai Kiệt xuất hiện, giúp chúng tôi một cái ân lớn."

Lúc cô nói chuyện, bước chân hơi lảo đảo, vừa lúc có người đi tới, đỡ lấy eo cô.

"Chậm một chút." Hàn Thu Dương giữ chặt Tô Lê, cực kỳ lịch sự giữ chặt eo của cô, động tác không hề lỗ mãng.

Đại não Tô Lê coi như còn chút thanh tỉnh, cảm giác được anh đang dán sát vào, lập tức e lệ cúi đầu.

"Chăm sóc cô ấy thật tốt, chúng tôi đi trước." Hàn Thu Dương liếc nhìn Sở Kiều, giọng điệu lễ phép.

Ánh mắt Quyền Yến Thác bình thản, gật gật đầu. Anh nhìn Hàn Thu Dương và Tô Lê đi khỏi, sau đó mới ôm lấy Sở Kiều vào nhà.

Ở ven đường hơi lạnh lẽ, hơi rượu trên người Sở Kiều cũng đã tan đi một chút. Cô đã nhận ra người đàn ông trước mắt là ai, IQ càng hạ thấp hơn.

Quyền Yến Thác lấy ra một cái khăn lông từ trong nhà tắm, lau mặt cho cô, lại đưa cho cô một cốc nước, "Khó chịu sao?"

"Không tệ lắm." Sở Kiều uống một hớp, vỗ vỗ đôi má nóng lên.

Cô ngẩng đầu lên, dõi theo anh, hỏi, "Công việc của anh xong hết rồi hả?"

Giọng nói của cô trầm thấp, Quyền Yến Thác vươn tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hỏi: "Giận à?"

Sở Kiều lắc đầu, giọng điệu ảm đạm, "Không có."

Cúi xuống, cô lại mở miệng, "Những lúc như hôm nay, em luôn muốn có anh ở bên cạnh em."

Quyền Yến Thác cười xoa xoa đầu cô, lòng bàn tay khẽ âu yếm gương mặt cô, "Anh vẫn luôn ở đây mà, chỉ là em không thấy được anh thôi."

"Hửm" Sở Kiều trừng lớn mắt, "Anh ở đâu cơ?"

Ngón tay của người đàn ông khẽ giơ lên, đầu ngón tay điểm trên ngực cô, "Anh ở trong này."

Tay anh chỉ ngay vị trí tim cô. Sở Kiều mím môi, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.

"Anh biết em đặt anh ở trong lòng." Quyền Yến Thác cúi mặt xuống, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó cầm lấy một cái CD, nói: "Thực xin lỗi vợ, hôm nay anh muốn chuẩn bị cái này, cho nên không thể đến hiện trường."

"Đây là cái gì?" Sở Kiều hồ nghi hỏi.

Quyền Yến Thác đứng lên, bỏ CD vào đầu đĩa, sau đó nhấn nút “Play”.

Tiếng đàn guitar chậm rãi vang lên, cùng với giọng ca của anh, đang hát bài “Thích em”.

"Lần trước bản ở hiện trường kia thật quá mất mặt, " Quyền Yến Thác lần thứ hai ôm lấy cô, để cho cô ngồi ở trên chân mình, cười nói: "Lần này ban ngày anh đến phòng thu âm chạy qua chạy lại, em nghe xem hiệu quả như thế nào?"

Sở Kiều dõi theo gương mặt anh, nức nở nói: "Vì sao lại có những thứ này?"

Người đàn ông nào đó tựa hồ đã sớm dự đoán được cô không nhớ rõ, vươn tay vuốt nhẹ chóp mũi cô, nói: "Hôm nay là kỷ niệm chúng ta kết hôn được hai trăm ngày rồi."

Kết hôn được hai trăm ngày rồi.

Sở Kiều cắn môi, hậu tri hậu giác nhớ lại tới. Hôm một trăm ngày kết hôn, anh dẫn cô đến công viên trò chơi chơi cả ngày, còn có khí cầu ngũ sắc và kẹo đường.

Thì ra hôm nay đã là ngày thứ hai trăm rồi. Nhưng vì sao cô vẫn luôn cảm thấy, hôn lễ của bọn họ như vừa mới cử hành vài hôm trước vậy.

"Em quên rồi." Sở Kiều cực kỳ thành thực mở miệng.

Quyền Yến Thác cũng không tức giận, chỉ chỉ trên chiếc bánh ngọt, cười nói: "Đã đói bụng hay chưa?"

Sở Kiều bị anh kéo đến trước bàn, trên mặt của chiếc bánh ngọt hai tầng cắm một mảnh chocolate trắng, bên trên dùng bơ màu đỏ viết một chuỗi chữ số La Mã, đại biểu cho con số 520 (đồng âm với “Anh yêu em” nhé).

Trên biểu kết hôn của bọn họ cũng khắc con dấu giống như vậy.

Sở Kiều khẽ cắn môi, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ còn phản chiếu lại khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

"Quá cảm động à?" Nhìn thấy mắt cô chứa lệ nóng, Quyền Yến Thác không khỏi khẽ cười. Chẳng lẽ là vì cô quá kích động sao?

Chậm rãi giơ tay lên, Sở Kiều bấu chặt lấy ngón tay áp út đang mang nhẫn của anh, trong lòng từng chút một thắt lại, cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt anh, nói: "Ông xã, em không thể sinh con."

Quyền Yến Thác ngẩn ra, bởi vì lời nói của cô mà trở nên ngây ngốc.

Sở Kiều mím môi, nhìn biểu tình đờ đẫn của anh, lệ nóng bỗng trào ra từ khóe mắt, "Chúng ta còn có thể bên nhau sao?"

------ Lời ngoài mặt ------

Trong tay mọi người đều giữ chặt phiếu, đang ghét bỏ mẹ “ruột”  không đủ ngược sao? Ừm….