Thực Hoan Giả Yêu

Chương 155: Bất ngờ té xỉu




Mấy ngày gần đây mỗi khi đến bữa ăn tối, Quyền Yến Thác đều ngửi được mùi vị nồng đậm của thuốc đông y. Anh nhăn mũi, chỉ vào thứ màu đen kia và hỏi: "Vợ, em uống thứ này không thấy đắng sao?"

Hai tay Sở Kiều bưng bát sứ màu trắng, uống hết bát thuốc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đắng?

Hiện tại, cô không sợ đắng một chút nào.

Mắt thấy cô bưng bát đũa đi vào phòng bếp, Quyền Yến Thác dùng tay chấm vào cặn thuốc còn lại trong chén cô, cho vào trong miệng nếm thử.

"Phụt - - "

Người đàn ông nghiêng mặt, le lưỡi, kêu lên: "Nước, nước."

Sở Kiều hoảng sợ, vội vàng bưng cốc nước chạy đến, "Làm sao vậy?"

Quyền Yến Thác ngửa đầu cầm cốc nước uống hết, lạnh lùng nói: "Má nó đắng chết anh rồi, thứ quỷ gì thế này!"

Quay đầu nhìn bát thuốc, Sở Kiều mím môi, anh quát lớn: "Mấy thứ thuốc này em không cần phải uống." Đang nói chuyện, cô nhanh chóng cầm lấy bát thuốc đi rửa sạch sẽ.

Quyền Yến Thác chậm chạp theo phía sau, đứng dậy đi đến phía sau cô, vòng tay ôm lấy eo của cô, "Những thứ thuốc này có phải mẹ anh đưa cho em hay không?"

Sở Kiều cả kinh, ngón tay nắm chặt bên cạnh bát.

"Mẹ anh nói em thân thể không khỏe, phải điều chỉnh một thời gian." Quyền Yến Thác cúi đầu, cằm dựa nhẹ trên bờ vai cô, khóe miệng cười ôn nhu.

Cõi lòng căng thẳng của Sở Kiều cũng từ từ thả lỏng.

"Vợ, em đừng cố chấp như vậy" Quyền Yến Thác chuyển động theo cô, cô đi phía trước một bước, anh liền đi theo sát một bước, "Dù sao mẹ anh cũng không ở chỗ này, mấy thứ kia em có thể không cần uống."

"Không cần." Sở Kiều lắc đầu, giọng điệu nghẹn ngào nói: "Em nhất định phải uống."

"Ôi!" Quyền Yến Thác nâng mặt cô lên, thấy hốc mắt cô đỏ lên, cười nói: "Có phải mẹ anh bảo em sinh con nên thấy áp lực?"

Sở Kiều hạ mi xuống, trong cổ chua xót.

"Không có việc gì" Quyền Yến Thác nhún vai cười, làm bộ nói đùa, "Lần sau bà ấy bắt ép em, em liền nói cho bà ấy là em có bệnh!"

"Không được nói bậy!"

Sở Kiều đưa tay che miệng của anh, giọng điệu không hờn giận.

Nhẹ nhàng cầm tay cô, ánh mắt Quyền Yến Thác dịu dàng, cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch* lóe lên tia sáng, "Anh biết em gần đây bận rộn chuyện của Sở thị, cho nên chúng ta không nóng nảy. Chúng ta còn trẻ, sau hai năm nữa sinh cũng không muộn."

*Hắc Diện Thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

Đưa tay ôm lấy eo của anh, Sở Kiều đưa mặt sát ngực anh, trước mắt đọng lại một mảng mờ mịt.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Đêm nay thời tiết không biết thế nào, bỗng nhiên trở lên âm u, mây đen che khuất mặt trăng.

Bóng đèn trong phòng sáng lên, Quý Uẩn ngồi ở trong thư phòng rộng rãi, trước mặt là một tấm hình.

Ảnh chụp trong đó là một người phụ nữ, mái tóc dài đen nhánh để ngang thắt lưng, đôi mắt sáng ngời như sao. Hai bên má có má lúm đồng tiền khi cô cười.

Tiểu Kiều.

Quý Uẩn không nén nổi lẩm nhẩm trong lòng, chớp mắt đã qua hai mươi mấy năm, cô đã rời đi lâu như vậy rồi.

Giữa cổ tay đeo một cái đồng hồ, bản thân anh cũng rời đi mấy năm nay. Mỗi lần anh khẽ vỗ về mặt đồng hồ, dường như đều có thể nghe được tiếng cười tươi đẹp của cô, còn có lần đầu bọn anh gặp mặt là trong trường học.

"Hôm nay khoa kinh tế có cuộc thi, sao anh không mang đồng hồ?"

"Được rồi, em đưa đồng hồ này cho anh."

Kiều Uyển cười tháo đồng hồ trên cổ tay mình xuống đưa cho anh "Anh tạm thời đeo đi, không cần đưa em."

Sau đó cô cùng các học sinh cùng nhau chạy đi, không có quay đầu lại.

Đó là lần đầu tiên Qúy Uẩn nhìn thấy Kiều Uyển, cô là học sinh khoa mỹ thuật, anh là học sinh khoa tài chính, hai khoa của trường học khoảng cách rất gần.

Anh nghe nói về Kiều Uyển từ rất sớm, gia thế tốt, bộ dáng xinh đẹp, tài hoa hơn người, là nữ thần trong cảm nhận của nhiều người đàn ông. Được nhất là cô rất bình dị gần gũi, thích trợ giúp các bạn học, nhìn thấy người nào có khó khăn đều nguyện ý trợ giúp.

Có lẽ hôm nay cô đưa cho anh một cái đồng hồ, đối với cô mà nói không hề ý nghĩa gì. Nhưng chỉ là cái đồng hồ này đã làm thay đổi cả cuộc đời của Qúy Uẩn.

Nhưng lúc đó, anh vốn không xứng với Kiều Uyển, cũng không dũng khí theo đuổi cô. Chỉ có thể yên lặng quan tâm và yêu thầm cô.

Vốn dĩ cho rằng người đàn ông cưới cô sẽ khiến cô hạnh phúc, nhưng tại sao người đó lại làm cho cô khổ sở đau lòng?

Lần nữa gặp nhau, Quý Uẩn cảm thấy đó là ông trời cho anh cơ hội. Anh không ngừng viết thư cho Kiều Uyển, cuối cùng cũng đợi được thư trả lời của cô, ở trong thư có thể nhìn thấy cô nói hết phiền muộn cùng mất mác của chính bản thân.

Quý Uẩn nghĩ mà giận dữ, người đàn ông kia thật đáng giận, cưới cô rồi lại khiến cô thương tâm, đáng chết!

Cuối cùng anh lấy hết dũng khí viết thư cho cô, muốn mang cô rời khỏi nơi này. Ngoài ý muốn, cô đồng ý.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Quý Uẩn quả thực đều muốn bay lên. Nhưng anh chờ tới chờ lui đều không đợi được Kiều Uyển, cuối cùng anh kìm nén không được đi tìm cô, nhưng đợi được tin của cô là cô đã chết.

Bốp - -

Quý Uẩn bẻ gẫy mẩu thuốc trong tay, ánh mắt anh nổi lên ý lạnh, môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Tất cả những người liên quan đến cô trong năm đó, anh sẽ không bỏ qua cho một người nào cả!

...

Thời Nhan đặt kế hoạch xây dựng làm việc chủ yếu là ở Tô Lê, ban ngày Sở Kiều làm việc suốt ở công ty, buổi tối mới có thể dành ra một ít thời gian để làm cùng Tô Lê, hai người chuẩn bị kế hoạch rất sinh động.

Quyền Yến Thác đến đón cô đưa về nhà, thấy cô đến cả sức lực để cài dây cũng không có. Chân mày anh cau chặt, nói: "Cần liều mạng như vậy sao?"

"Không có biện pháp." Sở Kiều đưa tay xoa xoa đầu, nói: "Thời Nhan còn có nửa tháng là khánh thành, không ít đồ vật còn chưa có chuẩn bị."

Qua đường lập tức mở cửa, Sở Kiều xem đồng hồ, nói: "Đi bệnh viện một chuyến đi."

Mấy ngày nay bận rộn, đến thời gian thăm cha cô cũng không có.

Quyền Yến Thác không chuyển hướng tay lái, đi thẳng về nhà "Ngày mai hãy đi, trong bệnh viện có y tá, ba chắc không có việc gì."

"Nhưng em lo lắng..." Sở Kiều tranh thủ nhưng thấy sắc mặt anh trầm xuống, bất đắc dĩ mới ngậm miệng.

Về đến nhà tắm rửa một cái, Sở Kiều không đợi đến lúc ăn cơm, người gục ở trong ghế sofa ngủ thiếp đi. Quyền Yến Thác nhíu mày thở dài, đưa tay ôm cô lên phòng ngủ trên lầu.

Gần đây cô mệt chết đi vì quan tâm chuyện của công ty, chuyện của Thời Nhan cũng cần phải chuẩn bị. Quan trọng nhất là mỗi ngày cảm xúc của cô luôn sụt giảm, dường như có chuyện gì cũng bị cô tận lực lén gạt đi.

Quyền Yến Thác nhíu mày, hiện tại không thích loại cảm giác này. Anh cân nhắc, có phải bản thân mình nên rat ay hay không, nhìn xem trong hồ lô của Qúy Ty Phạm bán loại thuốc gì?

Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần Sở Kiều vẫn không được tốt lắm. Cô ăn được vài miếng, luôn cảm thấy tâm trạng bất an.

Gọi điện thoại cho y tá thì nói là Sở Hoành Sanh vừa mới dậy, đang ăn bữa sáng.

Sở Kiều miễn cưỡng ăn một ít đồ ăn, trong lòng lại nghĩ vẫn là nên đi bệnh viện một chuyến.

"Anh đưa em đi."

Cả buổi sáng tâm trạng cô không yên, Quyền Yến Thác chép miệng, nắm tay cô lên xe. Hai người lái xe rời biệt thự, đi đến bệnh viện.

Buổi sáng mới dậy, trong bệnh viện không có người. Y tá xách theo túi đi mua bữa sáng, Sở Hoành Sanh theo thói quen ngồi ở trên giường xem báo.

Cộc cộc cộc - -

Tiếng gõ cửa vang lên, Sở Hoành Sanh theo thói quen tưởng rằng y tá, nhưng nhìn thấy người phía sau cửa, sắc mặt trầm xuống, "Là anh?"

Quý Uẩn lễ phép cười, hỏi: "Có thể vào không?"

Sở Hoành Sanh mím môi, mắt nhìn anh ngồi thẳng ở đối diện.

"Thần sắc xem ra không tồi." Quý Uẩn nhìn người đối diện, cười nói.

Từ khi Sở thị gặp chuyện không may, Sở Hoành Sanh liền căm ghét cha con nhà họ Qúy "Anh tới làm gì?"

Quý Uẩn cười nhẹ, ánh mắt lướt nhìn chung quanh, cũng không gặp những người khác "Nói như thế nào chúng ta cũng coi như thông gia, thăm một chút cũng là việc nên làm, hà tất như không quen vậy."

"Không dám." Sở Hoành Sanh lạnh lùng cười, nói: "Sở Nhạc Viện đã không còn là con gái của tôi, tôi cũng không có phúc khí cùng với các anh kết thông gia."

“Phải không?"

Quý Uẩn lơ đãng nhún nhún vai, hai tròng mắt nhìn thẳng phía trước, "Nếu đã như vậy, sống chết của cô ta, ông cũng sẽ không quan tâm?"

"Anh muốn nói cái gì?" Sở Hoành Sanh ngấn lệ, nén giận trừng mắt nhìn anh.

Nửa người của Qúy Uẩn tựa vào ở trên ghế, khóe miệng lộ ý cười nghiêm nghị, "Thật ra chuyện này không thể trách Tư Phạm, là người phụ nữ của ông vội vàng giao cổ phần ra, chúng tôi cũng chỉ là biết thời biết thế mà thôi."

Sở Hoành Sanh mím môi, sắc mặt tái mét.

Lúc sau, anh đứng lên, đi từng bước một đến trước mặt Sở Hoành Sanh, nói: "Có một chuyện tôi muốn nói cho ông, thật ra Tư Phạm không phải là con trai ruột của tôi, nó là con trai tôi nhận nuôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, vì chính là ngày hôm nay!"

"Cái gì?"

Sở Hoành Sanh kinh ngạc, ánh mắt co rút lại một trận.

Lúc trước ông vì quá tính toán chuyện hôn sự của con gái, đầu tiên ông lựa chọn nhà có quyền thế để củng cố căn cơ. Tiếp theo, ông muốn chọn gia đình có gia thế tốt, như vậy Sở thị không bị đè ép ở phía dưới.

Ông có lòng để cho Sở Nhạc Viện gả vào nhà quyền thế, để cô cùng Quý Tư Phạm tình ý nảy sinh, nhưng ai biết được con gái lại một lòng một dạ ngã vào.

Chính là đối với con người của Quý Tư Phạm, lòng ông có một vài điều băn khoăn, nhưng hai năm qua thái độ làm người của anh đều cực kỳ an phận, ông cũng dần dần buông lỏng đề phòng. Nhưng không nghĩ tới nhất thời lơ là mà tạo thành sai lầm lớn!

"Muốn biết nguyên nhân sao?"

Quý Uẩn đứng ở trước mặt ông, bỗng nhiên mở miệng.

Sở Hoành Sanh nhíu mày nhìn anh, chỉ thấy anh từ từ giơ tay lên, lộ ra trên cổ tay kia một cái đồng hồ.

"Cái này..." Sở Hoành Sanh cả kinh, cả trái tim bóp chặt. Cái đồng hồ này là lúc trước ông đưa cho Kiều Uyển, chẳng qua về sau hỏi cô, cô chỉ nói đưa cho bạn học, ông cũng không để ở trong lòng.

Nhưng cái đồng hồ này, làm sao có thể ở trên cổ tay Quý Uẩn?

Bỗng nhiên, trái tim ông nặng trĩu, kéo áo Qúy Uẩn, quát: "Hóa ra là anh? Lúc trước Kiều Uyển viết thư cho người đàn ông kia, là anh?"

"Ha ha ha - - "

Quý Uẩn cất giọng cười to, nói: "Giờ ông mới biết được sao? Đáng tiếc quá muộn rồi!"

Mặt anh trầm xuống, giọng điệu lạnh nhạt, "Tôi muốn phá hủy Sở thị, hủy diệt tất cả đám người các ông!"

"Anh - - "

Sở Hoành Sanh quay đầu muốn kêu người, nhưng đi chưa được mấy bước, cả người đột nhiên ngã xuống đất.

Một buổi sáng tinh mơ thức dậy, Sở Nhạc Viện thay quần áo xong, ngồi ở nhà ăn. Cô nhìn bữa sáng trên bàn, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhăn lên, "Dì à, tôi muốn ăn mì cà chua trứng gà."

Dì Thái ngẩn người, kinh ngạc nhìn cô. Bà chủ vẫn đều ăn bữa sáng kiểu Tây Âu, chưa từng nghe nói bà muốn ăn thứ này.

"Tôi chính là muốn ăn." Sở Nhạc Viện cúi đầu cười, nói: "Vô cùng thèm ăn."

"Tôi đây đi làm." Dì Thái hồi phục tinh thần, xoay người đi vào phòng bếp. Nấu món này không phức tạp, nguyên liệu đều là có sẵn, lúc sau có thể nấu chín.

Sở Nhạc Viện đẩy cốc sữa trước mặt ra, cô cúi đầu, lòng bàn tay kề sát ở trên bụng, ánh mắt ảm đạm. Việc này, xem như làm hài lòng sinh mệnh trong bụng của cô trước khi mất.

Hốc mắt cuối cùng vẫn đỏ, căng căng khó chịu.

Thời gian rất nhanh, dì Thái bưng mì cà chua trứng gà đi ra, sau đó liền đi thu dọn phòng bếp. Sở Nhạc Viện nắm chiếc đũa, ăn từng miếng nhỏ, động tác nhai của cô rất chậm, mỗi một miếng đều ăn rất cẩn thận.

Bát mỳ này cô ăn sạch tất cả, muốn ăn thật ngon, cũng không có buồn nôn.

Cô lái xe đến bệnh viện, Sở Nhạc Viện dựa theo mấy ngày hôm trước tận lực theo sự sắp đặt đi vào khu nội trú, sau đó lại từ phía sau thang lầu đi tới phía trước đại sảnh.

Cô lấy số, đi tới lầu hai khoa phụ sản.

Giải phẫu sinh non nhìn quen lắm rồi, cô mặc quần áo chống vi khuẩn vào nằm trên giường giải phẫu, hai tay nắm chặt một chỗ.

"Cô mang thai bao lâu rồi?" Bác sĩ đeo khẩu trang hỏi cô, nỗ lực giảm bớt sự e ngại của cô.

Sở Nhạc Viện cắn môi, nói: "Tám tuần."

"Làm cái này có đau một chút, đừng quá khẩn trương." Trong lời nói của bác sĩ không chứa bất cứ tình cảm hay sự tùy tiện nào.

Đè nén áp lực, Sở Nhạc Viện chớp mắt, hỏi: "Bác sĩ, cục cưng có nhịp tim sao?"

Bác sĩ quay đầu chăm chú nhìn cô, thấy cô do dự chưa quyết định, đưa tay mở máy kiểm tra đo lường nhịp tim ra, đưa máy kiểm tra đo lường đến nhịp tim thai phóng to cho cô nghe.

Thịch thịch - -

"Tình hình em bé rất tốt, nếu có thể giữ tốt nhất không nên sinh non." Bác sĩ nhìn chăm chú hình siêu âm B, thử giữ lại.

Động tĩnh xe lửa chạy giống như tiếng tim đập của cục cưng, trái tim Sở Nhạc Viện co rút, khóe mắt ẩm ướt.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Sở Kiều xách theo cặp da, bước nhanh về phía phòng bệnh. Quyền Yến Thác theo sau lưng cô, hai người một trước một sau bước đi.

Còn chưa đi đến phòng bệnh, liền nghe có người kêu lớn: "Bác sĩ, bác sĩ tới nhanh!"

Sở Kiều biến sắc, theo bản năng chạy về phía phòng bệnh. Y tá lảo đảo chạy đến đụng phải Sở Kiều.

"Làm sao vậy?" Sở Kiều nhìn sắc mặt trắng xanh của y tá, đáy lòng lập tức thu lại.

Thần sắc y tá kích động, nói: "Sở tiên sinh, té xỉu rồi."

"Cha cha!"

Sở Kiều lướt qua y tá nhìn vào trong, lập tức chạy tới. Quyền Yến Thác vội vàng xoay người đi tìm bác sĩ, chung quanh có chút hỗn loạn.

Nhìn đối diện, Sở Kiều che miệng đứng ở phía sau bồn hoa, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Ban đầu cô nghĩ muốn đến thăm cha, cũng không ngờ đến gặp, ông bị người mang tới phòng phẫu thuật.

Sở Hoành Sanh hôn mê bất tỉnh bị đẩy mạnh tới phòng phẫu thuật, y tá sợ tới mức đứng ở ngoài cửa lau nước mắt, "Tôi ra ngoài mua bữa sáng một chút, trước khi đi Sở tiên sinh vẫn còn ổn, với lại ông nói với tôi ông muốn uống sữa đậu nành, mới có một chút thời gian sao lại đột nhiên té xỉu chứ."

Sở kiều mím môi, vẻ mặt phẫn nộ, "Tôi giao ba mình cho cô, không phải cho cô đi mua sữa đậu nành, tại sao cô không trông coi ông cho tốt?!"

"Thiếu phu nhân." Y tá Bạch nghiêm mặt, giải thích: "Tôi cũng không biết sẽ như vậy, Sở tiên sinh nói muốn uống sữa đậu nành, tôi liền đi mua! Tôi thật sự không phải cố ý..."

"Kiều Kiều, chuyện này cũng không thể trách y tá." Quyền Yến Thác đưa tay đặt trên bờ vai cô, lại bị cô lắc người né tránh.

Tâm trạng của cô u ám tới cực điểm, dù sao cũng cần một người để nói ra. Quyền Yến Thác mím môi, ánh mắt ý bảo y tá đi trước, không nên ở chỗ này chướng mắt.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, đầu Sở Kiều dựa vào tường, thân thể không còn sức lực, dường như đều đã cạn kiệt.