Thực Hoan Giả Yêu

Chương 151: Không thể sinh con




Editor: Thỏ Đần

"Bộ quần áo xinh xắn này là để dành cho cháu trai."

"A Thác là con trai độc nhất, mẹ và bà nội con vẫn mong chờ cháu trai từ lâu!"

Tay chân Sở Kiều tê dại, huyết dịch toàn thân như ngừng lại, từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo.

Cô ngây ngô đi theo dòng người lên trên, quay lại tầng bốn khu nội trú. Y tá ra ngoài tìm đồ, nhìn thấy Sở Kiều liền cất tiếng chào: "Thiếu phu nhân, cô đã tới."

Y tá này là nhờ Quyền Yến Thác sắp xếp, cách xưng hô liền gọi theo người bên nhà anh.

Sở Kiều khó khăn ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Ba tôi kiểm tra xong rồi à?"

"Đã kiểm tra xong rồi." Y tá cầm một ít trái cây trong tay, chuẩn bị mang đi rửa: "Hôm nay bác sĩ lại kê thêm hai loại thuốc."

Sở Kiều không thể nghe nổi tới câu nói tiếp theo. Cô mở ví ra, đút kết quả kiểm tra vào rồi mới đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

"Ba!"

Sở Hoành Sanh đang dựa vào đầu giường đọc báo, nghe thấy tiếng của cô, cười cười ngẩng đầu: "Con bé này, đã nói là không cần tới mà cứ nhất định phải tới."

Đặt ví da lên bàn, Sở Kiều kéo ghế dựa ra, ngồi xuống: "Tại con không yên tâm mà."

"Ba không sao." Sở Hoành Sanh tháo kính lão xuống, nụ cười trên môi không tắt: "Những bác sĩ ở đây căng thẳng quá nên mới bắt ba ở lại lâu hơn một chút thôi."

"Ba phải nghe theo lời bác sĩ!" Sở Kiều rót cho ông cốc nước, nói: "Phải uống thuốc đúng giờ, kiểm tra đúng hạn đó!"

"Được!" Sở Hoành Sanh uống một ngụm nước, sắc mặt ôn hoà: "Để con có thể yên tâm, ba nhất định sẽ phối hợp với bác sĩ."

Y tá đã rửa xong trái cây, quay trở lại phòng thấy ba và con gái đang ngồi nói chuyện phiếm, liền chủ động xuống dưới tản bộ.

Bình thường Sở Kiều bận bịu, đã rất lâu rồi cô không thể làm thế này, ngồi ở đầu giường ba, nói chuyện phiếm với ông. Trước kia cô và ông bất hoà, thỉnh thoảng có gặp cũng khó tránh khỏi cãi vã.

Tay phải Sở Kiều cẩm dao, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, vỏ quả táo theo lưỡi dao từng vòng từng vòng được gọt ra.

"Cánh tay của con sao rồi?"

Vỏ quả táo đã được gọt ra toàn bộ, rơi vào lòng bàn tay cô, dài chừng một thước. Sở Kiều đưa cho ba quả táo đã được gọt sạch, nói: "Khỏi hoàn toàn rồi ạ."

Sở Hoành Sanh lại cầm dao, chia quả táo ra làm hai rồi đưa cho cô một nửa, ánh mắt dần dần trở nên tĩnh mịch: "Kiều Kiều, khoảng thời gian này con thật vất vả, vừa phải chống đỡ chuyện Sở thị lại vừa phải chăm sóc ba, mệt mỏi quá gầy cả người rồi."

"Đâu có?" Sở Kiều phồng má, cười nói: "Con rất béo."

Khi còn bé đúng là Sở Kiều có chút mập mạp, không thon thả như bây giờ. Khi đó là bé mập đáng yêu, bây giờ lại thật duyên dáng yêu kiều.

"Thời gian qua thật nhanh." Sở Hoành Sanh đưa tay xoa xoa đầu cô, đáy mắt thoáng qua sự mất mát: "Ba già rồi, về sau nhàn rỗi ở nhà, chỉ có thể giúp con trông em bé."

Sở Kiều cúi đầu, những ngón tay nắm lấy nửa quả táo thật chặt: "Đúng vậy đó, thế nên ba cần phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, như vậy thì mới trông cháu được chứ."

"Nhất định rồi." Sở Hoành Sanh cười khẽ một tiếng, ánh mắt ôn hòa.

Cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo, Sở Kiều sợ ông nhìn ra có điều gì không đúng. Cô tuỳ tiện tìm một cái cớ, cầm ví da trên bàn lên chuẩn bị rời đi.

"Kiều Kiều!"

Sở Hoành Sanh gọi cô, môi mỏng khẽ mấp máy: "Chuyện của công ty...... Đừng ép buộc bản thân quá, làm theo khả năng của con thôi."

Ông giấu hết tất cả bất mãn và buồn bã trong đôi mắt, Sở Kiều nhìn ra được, cô gật gật đầu, mở cửa phòng bệnh rời đi.

Suốt quãng đường từ tầng bốn đi xuống, đôi mắt Sở Kiều trước sau vẫn nhìn chằm chằm mũi chân. Cô xuống đến dưới sảnh, vô thức quay đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Sở Hoành Sanh đứng trước cửa sổ, vẫy vẫy tay chào cô.

Hốc mắt Sở Kiều ê âm, vẫy tay với ông một cái rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Từ bệnh viện ra đến cổng, Sở Kiều lại như một đứa bé lạc đường, một mình cô đơn đứng yên tại chỗ hồi lâu nhưng không nghĩ ra sẽ đi về đâu.

Bíp ——

Tiếng còi đột ngột vang lên làm Sở Kiều sợ hết hồn.

Người đàn ông hạ cửa sổ xe, tươi cười ấm áp: "Đang nghĩ gì vậy? Nghe cả xe anh đến cũng không phát hiện."

Giọng nói Quyền Yến Thác gần trong gang tấc, Sở Kiều hốt hoảng ngẩng đầu lên, lại lạc vào ý cười trong đôi mắt của anh.

"Lên xe."

Hai tay xuôi bên người nắm lại thật chặt, Sở Kiều mím môi, mở cửa xe rồi bước lên.

"Ba sao rồi?" Quyền Yến Thác vốn định vào bệnh viện đón cô, không ngờ lại gặp cô ngoài cổng.

Sở Kiều đưa tay thắt lại dây an toàn, trả lời: "Thần sắc không tệ."

Trên đường về nhà, Sở Kiều có vẻ lười nói chuyện. Quyền Yến Thác cho rằng dạo này cô đang lo lắng chuyện công ty, cũng không nghĩ nhiều.

Lái xe về đến biệt thự, Quyền Yến Thác đỗ xe xong, lòng bàn tay đặt lên hông Sở Kiều, ôm cô vào nhà. Lúc đi qua hồ bơi, bước chân anh chậm lại, môi mỏng đặt bên tai cô, nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, chúng ta bắt đầu bơi lội thôi."

Sở Kiều nhìn qua sóng gợn lăn tăn trên mặt bể, đáy lòng bất an trả lời qua loa vài câu.

Cơm tối đã dọn xong, Sở Kiều rửa tay ra dùng bữa, Quyền Yến Thác múc một bát canh, để vào trong tay cô: "Uống nhanh lúc còn nóng."

Nhìn ánh mắt ân cần của anh, Sở Kiều mím môi nâng bát, uống cạn.

Trong bữa cơm, Sở Kiều chẳng nói mấy lời, đều là Quyền Yến Thác kể chuyện, cô thỉnh thoảng đáp lại một câu, tươi cười gượng gạo.

Cười gượng hồi lâu khiến khoé miệng trở nên cứng ngắc, Sở Kiều cúi đầu, thu lại bát đũa rồi mang tới phòng bếp: "Em no rồi."

Đứng trước bồn bếp, Sở Kiều vặn vòi nước mạnh tối đa, tiếng nước chảy ào ào chói tai. Cô nhíu may quay đầu, lại nhìn thấy góc nghiêng của một khuôn mặt đàn ông tuấn tú, hốc mắt từ từ phiếm hồng.

Cô đưa tay lên bụm miệng, trán đổ từng tầng mồ hôi lạnh. Cơm vừa rồi ăn vẫn ứ lại dạ dày, không tiêu hoá nổi.

Miễn cưỡng chống đỡ đi lên phòng ngủ, Sở Kiều mở ngăn kéo ra, kiếm hai viên thuốc dạ dày nhét vào trong miệng. Cô đi vào phòng tắm, cởi từng kiện quần áo trên người ra, đứng dưới vòi hoa sen, tận hưởng từng dòng nước ấm áp chảy xuống.

Hốc mắt vừa đau lại sưng, Sở Kiều cảm thấy có nước mắt trào ra. Cô cắn môi, hơi sức chống đỡ cả hai chân dần dần bị bào mòn, thân thể yếu đuối ngã ngồi xuống nền đá cẩm thạch.

Tắm xong ra ngoài, Sở Kiều vén chăn bước lên giường, người đàn ông đang tựa nửa trên vào thành giường, mỉm cười nhìn cô. Anh mở ra lá bùa được gấp bằng giấy vàng trong lòng bàn tay cho cô xem.

"Cái gì vậy?" Sở Kiều cau mày.

Quyền Yến Thác đưa hai ngón tay kẹp lại, giơ lên trước mặt cô, cười nói: "Mẹ anh cho chúng ta một lá bùa, bảo là để nhanh chóng sinh được em bé."

Vừa nói chuyện, anh vừa nhấc cái gối bên cạnh của Sở Kiều lên, hỏi: "Chúng ta nhận lấy hay vứt bỏ đây?"

Dùng sức hít mũi một cái, cô đưa tay nhận lấy lá bùa, đặt xuống dưới gối.

"Vợ, em cũng tin thứ này sao?" Quyền Yến Thác nắm lấy hông của Sở Kiều, ôm cô vào trong ngực, ánh mắt tò mò theo dõi phản ứng của cô.

Sở Kiều không dám nhìn vào mắt của anh, khẽ quay đầu đi: "Em không muốn phụ sự quan tâm của mẹ."

Lời này nghe rất có đạo lí, Quyền Yến Thác cúi xuống, hôn lên má cô một cái.

"Em mệt rồi." Sở Kiều xoay người, nằm nghiêng quay lưng về phía anh.

Quyền Yến Thác thấy cô chui vào trong chăn, không quay đầu lại, nhẹ nhàng nhíu đôi mày kiếm. Anh đưa một tay xoa lưng cô, khuôn mặt tuấn tú chứa đựng vài phần không vui: "Gần đây em luôn vội vội vàng vàng xử lí chuyện công ty, chúng ta cũng trở nên “thanh tâm quả dục” rất lâu rồi."

Nắm ngón tay Sở Kiểu nắm chặt chăn, không có mở miệng.

Không thấy chút động tĩnh nào của cô, Quyền Yến Thác không từ bỏ ý định tiến lại gần, lại thấy cô đã nhắm mắt, hô hấp đều đều.

Anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay tắt đèn ngủ ở đầu giường đi, xoay người nằm xuống bên cạnh cô. Anh nắm lấy hông cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng, ôm lấy cô nhắm mắt lại.

Sở Kiều chắc mệt chết rồi, cứ chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện. Quyền Yến Thác xót xa, không thể làm gì khác là nhịn xuống buông tha chút phúc lợi này của mình.

Người phía sau dần dần chìm vào giấc ngủ, nghe tiếng hít thở trầm ổn của anh, Sở Kiều từ từ xoay người, nhìn lên khuôn mặt anh.

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong veo như nước, yên tĩnh sâu thẳm. Sở Kiều nhẹ nhàng giơ tay, đầu ngón tay nhỏ bé đặt lên môi anh, hốc mắt ê ẩm khó chịu. Cô yên lặng nhìn anh, sắc mặt trầm tư, cả đêm không chợp mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quyền Yến Thác tự nhiên muốn ngủ nướng. Hai mắt anh vẫn nhắm, sờ soạng sang hai bên tìm kiếm, nhưng dưới chăn trống không, không có chút độ ấm lưu lại.

Anh hé mắt nhưng không thấy Sở Kiều. Anh không mặc quần áo xuống nhà tìm, phòng khách trống không, trong phòng bếp cũng không có người. 

"Sở Kiều?"

Quyền Yến Thác chau mày, tìm kiếm một lượt, vẫn không thấy Sở Kiều ở nhà. Anh nhấc điện thoại lên, lại thấy có giấy nhắn ở trên bàn trà.

Em có việc, ra ngoài trước.

Tờ giấy trình bày nội dung ngắn gọn.

Quyền Yến Thác bĩu môi, vẫn nhấc điện thoại lên gọi cho cô. Nói qua vài câu, thấy giọng cô không có gì khác thường anh mới cúp điện thoại.

Lúc đó, Sở Kiều nắm chặt điện thoại, tựa nửa người vào trước cửa sổ. Cô chăm chú nhìn mấy trắng phía xa tới mất hồn, đôi mắt không chút tia sáng.

Chuyện của Sở thị nháo nhào lên, trên những tờ báo kinh tế lớn đều có tên của Quý Tư Phạm. Từ một tổng giám đốc khiếm tốn của Quý thị, trong một đêm liền biến thành thương nhân hám lợi đen lòng, chỉ vì  đoạt được lợi ích không chừa thủ đoạn nào.

Đủ cái loại tin tức phản đối ùn ùn kéo tới, giá cổ phiếu của Quý thị liền bị chấn động.

Trong quán cà phê, Tô Lê ngồi đọc báo mạng, bực tức: "Thật không nhìn ra được Quý Tư Phạm lại là người như vậy?"

Cô nhấp một ngụm cà phê, nhìn chằm chằm người đang ngồi đối diện, nói: "May mắn cho cậu trước kia không kết hôn với anh ta."

Những ngón tay Sở Kiều vuốt ve miệng cốc, sắc mặt mơ hồ.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tô Lê lo lắng trấn an: "Kiều Kiều, cậu đừng quá lo lắng, bộ mặt thật sự của Quý Tư Phạm đã bị bại lộ, tất cả mọi người sẽ đứng về phía cậu thôi."

Thấy tình hình hiện tại, Tô Lê cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi. Ghê sợ chuyện trước kia cô thầm mến Quý Tư Phạm, không ngờ anh ta lại hèn hạ như vậy, chơi đùa khiến hai chị em nhà họ Sở xích mích rồi ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi!

Ai, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trước kia ai có thể nghĩ người phong độ lại nhanh nhẹn như Quý Tư Phạm lại là một kẻ tiểu nhân hèn hạ như vậy chứ!

Sở Kiều che giấu tâm trạng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tô Lê: "Tô Lê, tớ muốn gây dựng lại Thì Nhan một lần nữa!"

"Cậu muốn dùng Thì Nhan đấu với anh ta à?" Tô Lê rất thông minh, vừa nói tới liền hiểu rõ.

"Đúng." Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ, đôi mắt đen nhánh nghiêm nghị. Hơn thế nữa, trong suốt những năm qua cô đều ấp ủ một hi vọng, hi vọng cô có thể làm danh tiếng của Thì Nhan vang xa, khiến mọi người đều biết đến.

"Cậu nguyện ý giúp mình không?" Sở Kiều nhìn chằm chằm cô, tha thiết: "Người duy nhất tớ có thể dựa vào chỉ có cậu thôi."

Tô Lê cười khẽ một tiếng, nắm chặt tay cô: "Giấc mộng của chúng ta chưa bao giờ thay đổi."

Người trước mặt là tri kỷ, là bạn thân. Sở Kiều vui mừng cười cười, lòng tin tràn đầy.