Thực Hoan Giả Yêu

Chương 146-2: Tự chui đầu vào lưới 2




Quyền Yến Thác không nói gì, gắp thức ăn một lần nữa, nghĩ đến điều gì đó, khóe mắt trầm xuống, "Lần trước nói em vẽ cho anh một bức chân dung, rốt cuộc em đã làm chưa?"

Nếu anh không nhắc, Sở Kiều cũng quên mất. Cô bĩu môi nói: "Sao thế?"

"Chưa vẽ xong?" Quyền Yến Thác cau mày.

Sở Kiều hơi chột dạ, bất đắc dĩ lầm bầm, "Ăn cơm xong sẽ đưa cho anh."

Nghe cô nói vậy, gương mặt Quyền Yến Thác mới giãn ra. Hai người cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện. 

Ăn xong cơm tối, bàn cũng chưa kịp dọn dẹp, Quyền Yến Thác liền lôi kéo Sở Kiều đi về phòng ngủ để xem bức họa. 

Bức họa này bị gián đoạn mấy lần, Sở Kiều lấy tập bản thảo, rút ra một tờ bên trong đưa cho anh, "Của anh đây."

Quyền Yến Thác thò tay cầm lấy bức họa, nhíu chặt chân mày, "Cái này giống anh à?"

"Giống hệt!" Sở Kiều nghiêm túc gật đầu, cầm bản vẽ so sánh "Giống nhau như đúc."

Quyền Yến Thác cụp mắt, môi mỏng mím lại. Nhìn anh hung ác lắm hay sao? Người mà cô vẽ, chính là một hung thần ác sát, không giống với vẻ mê người của một chút nào!

Giơ tay ôm lấy eo cô, Sở Kiều còn chưa kêu lên đã bị anh áp xuống giường.

"Em dám dìm hàng anh à?" Quyền Yến Thác đè lên người cô, cúi đầu gặm nhẹ trên cổ cô. 

Sở Kiều bị nhột, cười không ngừng, thở hổn hển: "Không có, không có mà."

"Sao lại không?" Quyền Yến Thác nguy hiểm nheo mắt lại, nén giận nói, "Gương mặt của anh đây vô cùng đẹp trai, mà bức vẽ của em lại không hề có tí thẩm mỹ nào?"

Thẩm mỹ?

Sở Kiều cười khẽ một tiếng, ngón tay dí vào khóe miệng anh, nói: "Trong lòng em, anh có dáng vẻ như vậy đó."

"......"

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông lóe lóe, ánh mắt u ám, "Có phải trước kia em rất ghét anh đúng không?"

Sở Kiều trừng mắt nhìn, nói: "Đúng vậy, trước kia anh rất đáng ghét!"

Mẹ nó!

Quyền Yến Thác thầm mắng trong lòng, có cần nói thẳng ra như vậy hay không hả, thật là mất hết cả mặt mũi!

Khóe mắt liếc nhìn bản vẽ của cô, Quyền Yến Thác thò tay nhanh nhẹn rút ra từ bên trong một bản vẽ khác, giọng nói trầm xuống, "Đây là người nào?"

Sở Kiều thấy anh cầm trong tay bức họa của Qúy Tư Phạm, khuôn mặt biến sắc, muốn đưa tay chộp lấy lại bị anh khéo léo né tránh: "Thế nào, không bỏ được?"

"Không phải!" Sở Kiều phản bác, đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm, giải thích: "Đã vẽ từ rất lâu rồi."

Quyền Yến Thác giơ cao bức vẽ, nụ cười nơi khóe miệng dần dần lạnh lẽo, "Từ lâu mà vẫn còn giữ?"

Câu này cũng là hỏi khó Sở Kiều, cô vốn chưa từng nghĩ đến nó, chỉ kẹp bên trong bản vẽ như một thói quen. Nhưng mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên lạnh lẽo, cô mím môi lấy lại bức họa, vo thành một cục rồi ném ra xa.

"Như vậy được chưa?" Sở Kiều bất đắc dĩ nhìn anh, người đàn ông này thật là nhỏ mọn. Nhưng vì chút chuyện cỏn con này, tội gì phải cãi nhau cùng với anh.

Anh đã sớm thấy ngứa mắt với bức họa này rồi, bây giờ nó bị vo lại thành một cục ném vào góc tường, đôi môi mỏng từ từ nở nụ cười. 

"Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai anh đưa em đi." Được tiện nghi còn ra vẻ chính là bản lĩnh của anh.

Sở Kiều im lặng liếc mắt, dở khóc dở cười.

Anh ghen tuông hẹp hòi như vậy, cũng coi là một loại biểu hiện của tình yêu đi. Sở Kiều nghĩ thế, trong lòng cảm thấy ấm áp. 

Liếc thấy cục giấy màu trắng ở dưới đất, Sở Kiều thở dài một hơi, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện.

Sáng thứ hai, Quyền Yến Thác hết lòng tuân thủ lời hứa, lái xe đưa Sở Kiều đến tòa nhà Sở thị.  

Sở Kiều tháo dây an toàn, đẩy cửa ra lại bị người đàn ông giữ chặt, "Buổi tối anh tới đón em, chờ anh."

"Được rồi." Sở Kiều gật đầu, ngửa đầu hôn lên mặt anh.

Quyền Yến Thác không yên lòng, dặn dò cô một lần nữa, "Sau này, nếu anh không thể tới đón em, anh sẽ cho người tới. Ngoại trừ xe anh đã an bài, em không thể lên xe của người khác, biết chưa?"

"Sao vậy?" Sở Kiều không hiểu, nhìn anh bật cười, "Làm gì mà thần bí thế hả? Anh giấu em chuyện gì à?"

"Không có." Quyền Yến Thác mím môi cười khẽ, vẻ mặt không có gì khác thường, "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."

Nghĩ là anh có chút quan tâm thái quá, Sở Kiều không để ở trong lòng, chỉ cần anh cảm thấy an tâm, cô nguyện ý toàn lực phối hợp. 

Nhìn cô đi vào trong tòa nhà Sở thị, Quyền Yến Thác khởi động xe rời đi. 

Nghỉ ngơi mấy ngày, Sở Kiều quay trở lại làm việc, các đồng nghiệp quan tâm thăm hỏi, Cô cười một tràng đi lên lầu, ra khỏi thang máy gặp phải Sở Hoành Sanh từ phía trước đi tới. 

"Sao con đã đi làm rồi?" Sở Hoành Sanh nhăn mày, sắc mặt không vui nói: "Không phải ba đã nói con tiếp tục nghỉ ngơi hay sao?"

"Ba." Sở Kiều mỉm cười bước đến trước mặt ông rồi dừng lại, "Con không có yếu ớt như vậy."

"Cái đứa bé này, " Sở Hoành Sanh nhẹ nhàng nâng lên cánh tay phải của cô, lo lắng nói: "Vết thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, con không điều dưỡng cho tốt sẽ lưu lại mầm bệnh!"

Sở Kiều cười khẽ, làm bộ vén tay áo lên, dùng sức gồng cánh tay phải, quơ quơ trước mặt ông: "Ba nhìn này, con gái ba rất cường tráng, không có việc gì đâu!"

Sở Hoành Sanh thở dài, lại không nhịn được bật cười. Thái độ của đứa nhỏ này đối với ông, so trước kia rõ ràng đã thay đổi. Trong lòng ông cảm động, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều. 

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra lần nữa, Sở Nhạc Viện cầm túi, đang muốn bước ra lại bị hình ảnh trước mắt kích thích, sắc mặt đại biến. 

Tiếng cười của Sở Kiều, sự từ ái của Sở Hoành Sanh như đâm vào mắt cô.

Hít sâu một hơi, cô cầm chặt túi bước qua chỗ bọn họ. 

Sở Kiều không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây, không khỏi ngây ngẩn. Nhìn thoáng qua bóng dáng kia, đôi mày thanh tú nhíu lại.  

Thấy Sở Nhạc Viện đi qua không quay đầu lại, Sở Hoành Sanh cau mày, sắc mặt cô nhìn rất yếu ớt, cũng không biết đã khỏi bệnh chưa.?!

"Ba?" Sở Kiều thấy cha ngây ngẩn, nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

Sở Hoành Sanh thu liễm lại tâm tư, nói: "Công việc không nên làm quá mệt mỏi, vết thương của con vẫn chưa khỏi hẳn."

"Vâng."

Sở Kiều nhìn bóng lưng cha rời đi, trái tim co thắt. Hành động của Sở Nhạc Viện thật quá đáng, nhưng trong lòng ba vẫn luôn nhớ thương đến cô ta.

Gần tối, Qúy Tư Phạm về đến nhà, trong nhà đã lên đèn. 

Sở Nhạc Viện bày cơm tối lên bàn, cười nói: "Rửa tay rồi ăn cơm."

Quý Tư Phạm liếc mắt qua sắc mặt cô, không hỏi nhiều, rửa tay ăn cơm. 

Sau bữa cơm chiều, Sở Nhạc Viện dọn dẹp chén đũa sạch sẽ, rót ly trà sâm rồi mang đến thư phòng cho anh.  

Vừa lúc Qúy Tư Phạm mở máy vi tính ra, tiếng gõ cửa vang lên, "Đi vào."

Sở Nhạc Viện bưng chén nước qua đặt trên bàn anh, "Tư Phạm, em có việc cần thương lượng với anh."

Đưa tay kéo cô ngồi lên đùi, Qúy Tư Phạm cười cười, giọng nói dịu dàng: "Có chuyện gì?"

Sở Nhạc Viện cúi đầu, ánh mắt lo lắng, "Em muốn đẩy Sở Kiều khỏi Hội Đồng Quản Trị."

"Muốn đuổi cô ta?" Quý Tư Phạm cau mày hỏi cô: "Cổ phần trong tay cô ta không ít, muốn đuổi không phải là chuyện dễ dàng."

Sở Nhạc Viện ôm lấy bờ vai anh, "Anh giúp em."

"Anh phải làm gì để giúp em?" Đôi mắt thâm thúy của Quý Tư Phạm nheo lại

Sở Nhạc Viện mím môi: "Trong tay anh có cổ phần của Sở thị, cộng thêm của em thì chúng ta có quyền đuổi cô ta!"

"Em muốn sát nhập cổ phần?"

"Đúng vạy!"

Sở Nhạc Viện khẳng định gật đầu, giọng nói quyết tuyệt, "Em sẽ để anh toàn quyền chi phối cổ phần của em."

"Nhạc Viện, " Qúy Tư Phạm nhíu mày, ánh mắt u ám, "Em cứ tin tưởng anh như vậy à?"

Dùng sức hít hít mũi, Sở Nhạc Viện thu lại đáy mắt chua xót. Ngày hôm nay, bên người cô không còn ai đáng tin, chỉ có Qúy Tư Phạm mà thôi. 

"Em tin anh." Sở Nhạc Viện nhìn vào mắt anh, khẳng định một lời. 

Nghe vậy, khóe miệng Qúy Tư Phạm nhếch lên nụ cười, tiếc rằng đây lại là nụ cười có độc, một loại độc trí mạng.