Editor: Thỏ Đần
Trong phòng thẩm vấn, Sở Nhạc Viện ngồi trên ghế, ngồi ở cái bàn vuông phía đối diện là một người cảnh sát mặc đồng phục liên tục hỏi cô. Vấn đề được lặp đi lặp lại, theo sát không buông.
"Tôi thật sự không biết cái gì cả." Đôi mắt Sở Nhạc Viện đỏ bừng, liên tục chịu đựng hai buổi tối, suy nghĩ của cô đã hỗn hỗn độn độn, hiển nhiên là không chống đỡ nổi.
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ hẹp, thân thể không có điểm tựa, cô cúi gằm đầu, đôi mắt đã sớm mệt mỏi không mở ra nổi, gật đầu như gà con mổ thóc.
Rầm ——
Người cảnh sát khép cặp tài liệu lại, đập chiếc bút kí tên lên bàn, lạnh lùng nói: "Thành thật khai báo!"
Sở Nhạc Viện sợ hết hồn, đỏ mắt ngẩng đầu lên, cuồng loạn kêu lên: "Không biết! Không biết! Tôi không biết!"
Cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa bị mở ra, Sở Nhạc Viện đã như chim sợ cành cong. Cô sợ hãi nhìn người đang đi tới, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trên mặt không có một chút huyết sắc.
"Sở Nhạc Viện, luật sư của cô đến."
Nghe vậy, Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy có một người đi theo phía sau cảnh sát, toàn thân mặc tây trang thẳng thớm, xách một cặp công văn màu đen trong tay.
Cô khó nén vui sướng, vội vàng hỏi: "Là ba thuê anh tới sao? Ba tôi đã nói gì?"
"Quý phu nhân." Luật sư tiến lên một bước, kéo ra cái ghế dựa đối diện cô ngồi xuống, nói: "Là Quý tiên sinh giao phó cho tôi tới."
"Tư Phạm?" Sở Nhạc Viện trừng lớn hai mắt, có chút không dám tin: "Tư Phạm về rồi."
"Vâng." Luật sư gật đầu một cái, sau đó có thâm ý liếc nhìn Sở Nhạc Viện, nói: "Quý phu nhân, chúng ta giải thích rõ các hiểu lầm thôi."
Vừa nói chuyện luật sư vừa mang tài liệu và bằng chứng mình mang tới ra, tất cả giao cho người cảnh sát đang thẩm vấn, nói: "Thật ra thì chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm thôi!"
Lời nói của luật sư kéo suy nghĩ của Sở Nhạc Viện từ chốn thần tiên trở lại. Hai mắt ảm đạm giật giật, cô không hề nóng lòng mở miệng mà chỉ nghe luật sư giải thích thêm.
"Trước kia khi ông Quý Tư Phạm có chuyện cần ra nước ngoài đã ủy thác cho vợ mình là bà Sở Nhạc Viện đến ngân hàng rút tiền, nhưng tài khoản ngân hàng xảy ra lỗi nên việc chuyển tiền đã xảy ra ngoài ý muốn." Luật sư một mặt nói, một mặt đưa ra các bằng chứng chính xác và số liệu về tài khoản ngân hàng.
Một lá thư viết tay làm bằng chứng xác thực, chứng minh bạn đại học của Quý Tư Phạm, Tiêu Lượng, do việc quay vòng vốn của công ty xảy ra vấn đề nên vay Quý Tư Phạm hai mươi vạn. Mà số tiền trong tài khoản ngân hàng khác thực sự lớn hơn số tài khoản của Lưu Minh.
Hiểu lầm?
Cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, nhíu chặt chân mày.
Sở Nhạc Viện ngồi trên ghế, hai tay căng thẳng nắm lại một chỗ. Cô nhíu mày, vừa vặn nhận được ánh mắt luật sư đưa tới.
"Sở Nhạc Viện, những gì anh ta nói là thật sao?" Cảnh sát mím môi, lạnh mặt đưa ra nghi vấn.
Sở Nhạc Viện cắn môi, nói: "Đúng, chuyện chính là như vậy."
"Vậy tại sao cô không nói sớm?" Ánh mắt sắc bén của anh cảnh sát khoá chặt cô, chất vấn: "Chúng tôi hỏi cô nhiều như vậy… Tại sao cô vẫn không trả lời?"
"Tôi......"
Sở Nhạc Viện cúi đầu, dần dần có một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trong lòng bàn tay: "Tôi sợ, nên...... không dám nói."
Đây là thứ lí do gì?
Nhóm cảnh sát cau mày, cầm chứng cứ luật sư mới đưa tới lên, sắc mặt trầm tĩnh: "Sở Nhạc Viện, nếu như cô nói dối, tội sẽ nặng thêm một bậc."
"Đề nghị anh không sử dụng ngôn ngữ bậc trên hướng dẫn hoặc đe doạ thân chủ của tôi." Luật sư nói một câu chuyên nghiệp theo thói quen, ngôn từ sắc bén.
Một người cảnh sát trẻ tuổi trong nhóm bất mãn, nói: "Chúng tôi đang điều tra vụ án, sao có thể gọi là đe doạ? Luật sư thì giỏi lắm à? Bớt ở chỗ này quơ tay múa chân......"
Viên cảnh sát lớn tuổi hơn thấy vậy kéo anh ta lại, đẩy người ra bên ngoài phòng thẩm vấn, ý nhắc anh ta không cần nói nhiều, sợ bị người khác bắt được nhược điểm.
"Tôi muốn bảo lãnh cho thân chủ của mình." Luật sư hả hê hất cằm lên, nói.
Người cảnh sát có thâm niên đi nhiều thấy rộng, trầm giọng nói: "Mặc dù anh mới đệ trình chứng cứ mới, nhưng chúng tôi còn cần kiểm tra lại, thu thập thêm chứng cứ. Do chứng cứ lúc trước, người bị tình nghi hiện tại không thể được bảo lãnh."
Ánh sáng ở đáy mắt Sở Nhạc Viện phút chốc ảm đạm xuống, loại địa phương này, cô không muốn nán lại dù chỉ một khắc.
Ở sát vách phòng thẩm vấn, Quý Tư Phạm làm nhân chứng, cũng bị mang vào thẩm vấn. Anh khí định thần nhàn ngồi trên ghế, những ngón tay khớp xương rõ ràng thỉnh thoảng nhấc ly giấy lên, khẽ nhấp một ngụm nước tinh khiết, vẻ mặt bình tĩnh.
(khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.)
"Quý tiên sinh, anh còn muốn bổ sung điều gì không?" Cảnh sát thẩm vấn cau mày, hỏi lại một lần nữa.
Quý Tư Phạm khẽ mỉm cười, tròng mắt đen thâm thúy: "Không có, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm. Do lỗi của tôi, không thể ngờ lại liên luỵ đến bà nhà."
Cảnh sát trầm mặt khép lại bản ghi chép khẩu cung, đối với vẻ trầm ổn của Quý Tư Phạm, đau đầu không dứt.
Hồi sau, cửa phòng thẩm vấn mở ra, Sở Nhạc Viện bị còng hai tay, bị hai người cảnh sát áp ra ngoài, chuẩn bị mang đến trại tạm giam. Trước khi có kết quả điều tra rõ ràng, cô chỉ có thể ở lại nơi đó.
"Tư Phạm?" Sở Nhạc Viện thấy người đàn ông đi ra từ phía sát vách, lập tức muốn tiến lên. Nhưng bị cảnh sát giữ lại, áp tải ra ngoài.
Ánh mắt thâm thuý của Quý Tư Phạm nhìn sang, rơi vào khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt của Sở Nhạc Viện, nói: "Đừng sợ, tin tưởng anh."
Bả vai bị xô đẩy với sức lực rất lớn, Sở Nhạc Viện vốn đứng không vững, người lại bị cảnh sát áp giải, chuẩn bị theo ra xe cảnh sát. Cô nén lệ gật đầu một gái, nước mắt rơi như mưa.
Quý Tư Phạm theo sát ra ngoài, mắt thấy Sở Nhạc Viện bị giải lên xe cảnh sát, đưa tới trại tạm giam.
Tài xế lái một chiếc xe màu đen tới, sau đó xuống xe, mở cửa sau ra.
Quý Tư Phạm thu lại ánh mắt chăm chú, khom lưng ngồi vào xe, luật sư cũng theo đó ngồi lên ghế trước.
"Quý thiếu." Luật sư quay đầu, nhìn Quý Tư Phạm, bảo đảm: "Tuy rằng không thể nộp tiền bảo lãnh, nhưng Quý phu nhân không có việc gì. Chúng ta đã cung cấp chứng cứ xác thực, bọn họ có thể điều tra tìm hiểu rõ rất nhanh, nhiều nhất ba ngày sẽ thả người."
Ngừng lát, anh ta lại bổ sung: "Anh đừng quá lo lắng, trại tạm giam bên kia, tôi sẽ an bài."
Quý Tư Phạm mím nhẹ đôi môi mỏng, trên mặt không có thay đổi gì về sắc thái, nói: "Anh hoàn toàn chắc chắn sao?"
"Chắc chắn." Đôi mắt thông minh của luật sư chợt lóe: "Lưu Minh cũng là người thông minh, biết rõ nói ra chắc chắn sẽ ngồi tù."
Quý Tư Phạm lui nửa người trên về phía sau, dựa lưng lên ghế, hai mắt thâm thuý không nhìn rõ vui buồn. Anh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Lái xe."
Tài xế nổ máy, lái xe chậm rãi rời khỏi trụ sở cảnh sát.
Trời vừa sáng, Sở Kiều liền mở mắt rời giường, một mình tự tới phòng vệ sinh rửa mặt. Bây giờ cô đã quen với việc chỉ dùng một cánh tay, đối với những công việc đơn giản thường ngày đã có thể tự mình làm.
Sửa sang xong ra ngoài, người đàn ông ngủ say sưa trên giường bệnh đã tỉnh. Lại phải nói tới, buổi tối hàng ngày Quyền Yến Thác đều tới bồi ăn bồi ngủ ở phòng bệnh, bác sĩ y tá ở tầng này đều biết, Quyền thiếu ở phòng VIP đối xử với vợ rất tốt, quả thật tốt đến nhân thần cộng phẫn!
(nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ)
Sở Kiều âm thầm thở ra một hơi, nghĩ thầm loại đối xử tốt này cô cũng không cần. Thật mất mặt, bây giờ y tá kiểm tra phòng đi vào nhìn cô, nhìn vào trong ánh mắt cũng thấy ý cười.
Những động tĩnh khiến đỏ mặt tim đập vào ban đêm kia, ai không phải người điếc đều có thể nghe được. Sở Kiều đỏ mặt, thật hận không được lập tức xuất viện. Chỗ này, thật lòng không có cách nào ở lại!
Tám giờ sáng, các bác sĩ đã đến làm việc. Sở Kiều theo chỉ dẫn đi chụp phim, Quyền Yến Thác đặc biệt nghỉ làm nửa ngày, theo cô đi kiểm tra.
Dùng xong bữa sáng, Sở Kiều ngẩn người ngồi ở trên giường, không quan tâm đến người đàn ông bên cạnh.
"Này." Quyền Yến Thác huơ hơ tay trước mặt cô, cười nói: "Chúng ta đừng gấp gáp xuất viện vội, ở lại thêm vài ngày đi."
"Tại sao?" Sở Kiều cả kinh, không hiểu nhìn anh chằm chằm.
Quyền Yến Thác xoay xoa tay, vỗ vỗ lên tấm nệm giường đang ngồi, khóe miệng nở một nụ cười không có ý tốt: "Anh cảm thấy, cái giường này so với giường nhà chúng ta càng êm ái thoải mái hơn."
"Anh có bệnh!" Sở Kiều trầm mặt, thật lòng không chịu nổi. Không có 10 mấy vạn tiền giường sao có thể có cái phòng cái giường thoải mái này?
Giường ở nhà quá lớn, không bằng cảm giác gần gũi nhau này. Quyền Yến Thác nhún nhún vai, khóe mắt chợt có một chút tinh quang.
Rất nhanh có y tá đi vào thông báo, có thể đi chụp phim. Quyền Yến Thác dắt tay cô, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi qua hành lang, Sở Kiều hoàn toàn cảm nhận được sự xấu hổ khi bị người khác vây xem. Một ít ánh mắt song song dò xét, làm cô xấu hổ cúi đầu, ngón tay hung hăng dùng sức cấu tay người đàn ông bên cạnh.
Biến thái!
Quyền Yến Thác không hề tức giận, cố ý không đi thang máy, cố tình lôi kéo cô đi thang bộ, từng tầng một tiếp nhận cái nhìn của mọi người.
Không lâu, Sở Kiều chụp phim xong, đưa tới cho bác sĩ kiểm tra.
Sau một hồi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ cười nói: "Ừ, khôi phục không tệ."
Sở Kiều bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, hỏi tới: "Hôm nay tôi có thể xuất viện chưa?"
Bác sĩ cười cười, quay đầu theo dõi phản ứng của Quyền Yến Thác.
Sở Kiều giữ chặt tay Quyền Yến Thác, đôi mắt gắt gao theo dõi, ý tứ rõ ràng.
Quyền Yến Thác bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Bác sĩ thấy được anh đồng ý, mới cười nói: "Sau khi xuất viện vẫn phải chú ý nhiều, tháng sau cần phải quay lại để chụp X-quang."
"Được." Sở Kiều gật đầu một cái, ghi nhớ tất cả những lời bác sĩ dặn dò.
Một lần nữa trở lại phòng bệnh, Sở Kiều rốt cuộc tỉnh táo lại, ý cười tràn ra khoé môi: "Thật tốt quá, cuối cùng cũng được về nhà."
Mắt thấy cô vui mừng, cho dù không muốn Quyền Yến Thác cũng không có nhiều lời. Thu thập đồ đạc xong, tài xế lái xe đúng lúc tới đón.
Tài xế dừng xe ở bên ngoài biệt thự, Sở Kiều mở cửa xe chạy vào nhà, nhấn mở khoá vân tay. Quyền Yến Thác theo sau xuống xe, xách theo hành lý vào nhà.
"Ai, vẫn là ở nhà thoải mái." Sở Kiều không kịp đổi dép trong nhà, xoay người ngồi lên trên sô pha.