Thực Hoan Giả Yêu

Chương 140-2: Đuổi ra khỏi nhà (2)




Editor: Thỏ Đần

Đứng trước cửa sổ sát đất, Sở Kiều nhíu mày nhìn ra ngoài, hồ bơi trong vườn hoa mênh mông sóng trào. Cô nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, nội tâm chấn động, cúi đầu trượt mở màn hình điện thoại di động, gọi điện thoại đi.

"Ba, ba ăn cơm chưa?" Sở Kiều cầm điện thoại, dịu dàng nói.

Thanh âm Sở Hoành Sanh hàm chứa ý cười, hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Trước khi cúp điện thoại, Sở Kiều dặn dò ông uống thuốc đúng giờ, ân cần nói: "Ba đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai còn họp Hội Đồng Quản Trị nữa."

Giây lát, đôi tay cô ôm lấy vai, sắc mặt dần dần mơ hồ.

Có lẽ là chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cô xúc động, Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, dưới đáy lòng có chút trống rỗng khó chịu.

Chuyện của mẹ tồn tại trong lòng cô vĩnh viễn là một vết sẹo.

Mặc dù cô không muốn nhắc tới trước mặt ba, nhưng trong lòng cô thủy chung đều có một nghi vấn.

Cái người đàn ông liên lạc cùng mẹ, rốt cuộc là người nào? Cô còn có rất nhiều nghi vấn chưa có rõ ràng.

Sở Kiều cắn môi, khóe mắt lướt qua một tia mất mát. Cô nghĩ tới mất hồn, cũng không thấy có xe đi vào.

Quyền Yến Thác chưa tới trước cửa đã thấy cô đứng trước cửa sổ ngẩn người. Anh đổi dép đi trong nhà, đi tới phía sau cô, lại thấy cô đang thất thần, vốn không phát hiện anh đã về.

Người đàn ông hé mắt, trong lòng bất mãn. Đây là nghĩ tới ai đó? Ngay cả anh đã về cũng không biết!

"Không được nhúc nhích!"

Bỗng nhiên, trên lưng động phải một thứ gì cứng rắn. Sở Kiều đột nhiên hồi hồn lại, miệng mũi lại bị hai bàn tay to lớn che.

Ưmh!

Sở Kiều nhất thời không kịp phản ứng, bị sợ đến giãy giụa.

Dưới tình thế cấp bách, cô hoàn toàn quên mất nhà dùng khóa vân tay, chỉ có anh và cô có thể đi vào.

Rầm ——

Đèn trong phòng khách bị tắt, khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Đôi tay bị người trói ở phía sau, Sở Kiều giãy dụa không thoát, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

"Ai đó?"

Người phía sau dán lên, thân hình cao lớn dính sát vào thân thể của cô. Sở Kiều cắn môi liều mạng tránh né, lại bị người nọ đẩy về phía trước, cả người bị đặt trên cửa sổ thủy tinh sát đất.

Lạnh lẽo kích thích khiến Sở Kiều trong nháy mắt nảy ra một cách. Cô quay đầu đi, muốn hét lên, thế nhưng người phía sau cúi đầu, miệng kề bên tai của cô, buồn bực nói: "Không được kêu!"

Âm thanh mặc dù được áp chế, nhưng Sở Kiều vẫn là nghe ra. Khóe mắt cô nhíu lại, nhìn thấy đuôi xe màu đen lờ mờ lộ ra từ nhà để xe, tức giận cuồn cuộn nổi lên dưới đáy lòng.

Mẹ nó!

Tên khốn kiếp này dám trêu ghẹo ta?!

Chỉ là nghĩ lại, cô lại đè xuống lửa giận, tính toán diễn trò cùng anh đến cùng.

"Đừng làm hại tôi."

Sở Kiều mặt dán lên cửa sổ thủy tinh, cố gắng nín cười, giả vờ một bộ dạng đáng thương, nói: "Van cầu anh buông tôi ra!"

Nghe giọng nói khẽ phát run của cô, khóe miệng Quyền Yến Thác hiện lên một nụ cười.

"Anh muốn tiền sao?"

Sở Kiều cắn môi, nói: "Tôi cho anh biết, chồng tôi rất có tiền, nếu anh muốn tiền có thể tìm đòi chồng tôi!"

"......"

Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, động thủ quay người cô lại, tức giận nói: "Sở Kiều, em dám lừa anh?"

"Là anh gạt em trước!" Sở Kiều nháy mắt, ánh mắt vô tội.

"Vui không?" Cô đẩy người trước mặt ra, khẽ xoa cổ tay bị anh làm đau: "Ngây thơ!"

Lớn như thế rồi còn chơi loại trò chơi này, không nhìn xem mình có bao nhiêu ngây thơ!

"Anh ngây thơ thế nào?" Quyền Yến Thác đưa tay, nắm cằm cô, ép hỏi.

Sở Kiều cười nhạt, ngón tay nhẹ giơ lên, đâm trước ngực anh từng cái, nói: "Làm ơn! Lần sau nếu anh muốn chơi trò chơi trẻ con này, có thể giả bộ giống một chút được hay không?"

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có đôi mắt cô sáng lấp lánh. Quyền Yến Thác cười cười cúi đầu, há mồm ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, dùng sức giam cô vào trong ngực, nụ hôn nóng như lựa hạ xuống.

Sở Kiều Toàn không phòng bị, vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận. Người đàn ông này càng ngày càng khó đoán.

Sau lưng chống đỡ lên cửa sổ sát đất, quần áo trên người không tính là khó mở, áo len rất nhanh bị cởi ra. Da thịt sáng bóng chạm lên vật lạnh lẽo, Sở Kiều giơ tay, vòng chắc lấy hai vai của anh.

"Chồng à......"

Sở Kiều cắn môi, dịu dàng khẽ gọi.

Người đàn ông mặc chiếc quần jeans, đang chiến đấu hăng hái với cô, toàn thân cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm nụ cười chúm chím của cô. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô làm anh có phần không quen.

Thường ngày ở loại thời điểm này, Sở Kiều luôn vừa nóng vừa giận, nghĩ đủ mọi cách phòng bị anh chiếm đoạt. Nhưng lúc này, giờ phút này, trong ánh mắt cô tràn ngập nhu tình, làm anh rung động tâm can.

"Kiều Kiều, em......"

Sở Kiều giơ tay lên, ngón tay khẽ chạm lên môi anh, cười nói: "Anh muốn em sao?"

Muốn cô sao?

Quyền Yến Thác ngẩn người, theo bản năng gật đầu một cái. Đương nhiên muốn rồi, không thì anh bây giờ đang làm gì ở đây?

Sở Kiều nhón chân lên, hôn môn cái lên khóe miệng anh, rồi sau đó chủ động đưa tay kéo quần jeans xuống, nâng mũi chân lên cởi quần anh ra, đứng trước mặt anh.

Mắt Quyền Yến Thác hoàn toàn choáng váng, anh chưa từng thấy Sở Kiều chủ động như vậy, yết hầu khiêu gợi chuyển động lên xuống.

"Vợ à......"

Giọng nói của anh run lên, chỉ sợ đây là một cái bẫy. Tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Nhẹ nhàng cầm tay anh lên, Sở Kiều cử động tay, mười ngón tay đan chặt, nói: "Chồng à, anh vĩnh viễn không thể phản bội em!"

Phản bội?

Trán Quyền Yến Thác nổi lên ba đường hắc tuyến, rốt cuộc hiểu rõ vì sao tối nay cô thất thường?

Hai cánh tay anh co lại, ôm chặt người trong ngực, trầm giọng nói: "Hãy tin anh."

Thanh âm từ tính vang lên bên tai, Sở Kiều mím môi cười một tiếng, ôm cổ anh, đôi môi đỏ mọng đặt lên một lần nữa.

Lần này, Quyền Yến Thác không có chút do dự, giữ chặt người trong ngực, ôm eo cô, nhanh chóng di chuyển đến phòng ngủ.

Một màn kiều diễm, dây dưa không dứt.

......

Mười giờ sáng, phiên họp Hội Đồng Quản Trị chính thức được bắt đầu.

Toàn bộ ban cổ đông đều có mặt, không còn chỗ ngồi. Sở Hoành Sanh ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc.

Hôm nay triệu tập Hội Đồng Quản Trị, chủ yếu là vì thay đổi nhân sự. Một chức vị khá cao nếu cần thay đổi phải tuyển cử trước ban cổ đông.

Sở Hoành Sanh muốn thăng chức của Sở Kiều lên Phó chủ tịch, chủ quản công việc hành chính của công ty, đồng thời phụ trách các nghiệp vụ bên ngoài.

Vị trí này của Sở Kiều cao hơn vị trí của Sở Nhạc Viện một cấp.

"Còn trẻ như vậy mà đã đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch, sao có thể hoàn thành tốt?" Trong đám người có một người lên tiếng phát biểu, ý tứ rõ ràng trong lời nói.

Sở Hoành Sanh hình như đoán trước được có người sẽ nói như vậy, giọng điệu giải quyết việc chung vang lên: "Đã có người dị nghị, vậy thì cùng giơ tay biểu quyết đi!"

Sở Nhạc Viện quay đầu đi, ánh mắt nhìn tới Quý Tư Phạm ở phía đối diện, thấy anh mím môi cười cười, không khỏi an tâm lại.

Đa số thắng thiểu số, trước giờ đều dùng luật này.

Trong phòng bao gồm Sở Hoanh Sanh, có tất cả mười chín cổ đông.

"Ai không đồng ý với việc Sở Kiều tiếp nhận vị trí Phó chủ tịch, mời giơ tay."

Chín so chín, số phiếu hai bên bằng nhau.

Phiếu cuối cùng, dựa vào quyết định của Sở Nhạc Viện. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía ba, nói: "Ba, ba quyết định như vậy sao?"

"Đương nhiên." Sở Hoành Sanh mím môi, thong dong nói.

Sở Nhạc Viện cười khẽ một tiếng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người dơ tay lên, nói: "Tôi phản đối."

Nghe vậy, khóe mắt Sở Hoành Sanh trầm xuống, không dám tin nhìn cô.

Tới bây giờ ông cũng chưa từng nghĩ, con gái do một tay ông bồi dưỡng lại có thể phản đối ông!

Trong phòng họp trên tầng cao nhất, ban cổ đông cũng đã rời đi, chỉ còn lại mấy cha con nhà họ Sở. Kết quả bỏ phiếu này có chút ngoài dự đoán của mọi người, dường như đã biến thành chuyện nội bộ trong nhà họ Sở.

Sở Kiều thấy sắc mặt khó coi của ba mình, trước tiên tìm một viên thuốc tới cho ông uống.

Rầm ——

Sở Hoành Sanh nhíu chặt mày kiếm, hung hăng đập một cái lên mặt bàn: "Sở Nhạc Viện, con lại dám cùng các cổ đông khác đối đầu với ba?"

"Con chỉ muốn ngăn cản ba." Sắc mặt Sở Nhạc Viện bình tĩnh.

"Càn rỡ!"

Sở Hoành Sanh không kiềm chế được cơn giận, lạnh lùng nói: "Con thật to gan! Nói xem, là ai dạy con?!"

"Không có ai dạy." Sở Nhạc Viện mở miệng, ánh mắt bình tĩnh: "Nếu như ba để Sở Kiều làm Phó chủ tịch, con sẽ không đồng ý!"

Ngừng một lát, cô đứng lên, cất bước đi tới trước mặt ba mình, nói: "Ba, con làm như vậy chính là muốn cho ba biết, ai mới là người có thể giúp ba. Lòng của đám cổ đông bọn họ đều hướng về con đó!"

Sở Hoành Sanh tức giận không nhẹ, chỉ vào cô mắng: "Sở Kiều là chị của con, thế nhưng con lại cùng người ngoài tính toán ba và chị của mình."

"Ba còn chưa có chết, con đã tính đoạt quyền rồi sao?!" Sắc mặt Sở Hoành Sanh tái xanh, phẫn nộ hỏi cô.

Sở Nhạc Viện cụp mắt, không nói gì.

Mắt thấy bộ dạng của cô, Sở Hoành Sanh giơ tay đẩy đổ ly trà trước mặt, căm hận nói: "Khốn kiếp! Từ nay về sau, Sở Hoành Sanh tôi không có đứa con gái như cô!"

Sở Kiều ngẩn ra, sắc mặt càng thay đổi, từ nhỏ đến lớn, dù là cô và Sở Nhạc Viện mắc sai lầm lớn hơn nữa, ba cũng chưa từng nói ra những lời như thế!

"Ba!"

Sở Nhạc Viện tiến lên một bước, muốn giải thích, lại bị sở Hoành Sanh đưa tay đẩy ra, "Đừng gọi tôi là ba nữa! Cô bây giờ lông cánh đã cứng cáp rồi, sao còn cần người ba như tôi nữa?! Cô nghe rõ cho tôi, từ nay về sau cô không còn là con gái của tôi nữa, tôi cũng không có người con gái là cô nữa!"

Quả nhiên Sở Hoành Sanh đã tức giận vô cùng, không lựa lời để nói.

Câu này đã đập lên trái tim, Sở Nhạc Viện trừng lớn đôi mắt, tay chân một trận lạnh buốt. Cô cắn môi, chất vấn: "Ba vì bảo vệ Sở Kiều nên đuổi con ra khỏi nhà sao?"

Nghe được lời của cô, Sở Hoành Sanh thất vọng nhếch miệng, nói: "Là do trước kia tôi đã sai lầm rồi, không nên để cô luôn kiêu căng!"

Hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, hàm răng Sở Nhạc Viện hung hăng cắn lấy môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Được, ba hãy nhớ những lời ba đã nói! Bắt đầu từ hôm nay, còn liền không còn quan hệ gì với nhà họ Sở nữa, nửa điểm cũng không!"

Cô hét lên những lời này xong, xoay người khóc chạy đi.

Sở Kiều muốn chạy theo ra, lại bị sở Hoành Sanh kéo lại: "Không được quản nó!"

Sắc mặt ba tái nhợt, Sở Kiều há miệng, không dám kích thích ông vào lúc này. Cô đỡ ba mình ngồi vào trong ghế, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng.