Thực Hoan Giả Yêu

Chương 119-2: Trừng phạt đặc biệt 2




Editor: Thỏ Đần

Trong phòng sách, Sở Hoành Sanh đang ngồi trên ghế xoay, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, suy nghĩ đến mất hồn.

"Hoành Sanh." Giang Tuyết Nhân đặt ly trà xuống, cười nói: "Kiều Kiều tới."

Sở Hoành Sanh quay đầu, mắt nhìn ra ngoài, nói: "Vào đi."

Sở Kiều cầm ví da trong tay, cúi đầu đi vào.

Cô đứng ở trước bàn đọc sách, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không nói chuyện.

"Bà ra ngoài đi." Sở Hoành Sanh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, quay đầu lại nói với Giang Tuyết nhân.

Giang Tuyết Nhân sửng sốt một chút, ngay sau đó giữ thần sắc bình thường đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng sách lại.

Sau khi đóng cửa, bà nghĩ muốn xoay người rời khỏi, nhưng lại suy nghĩ về chuyện sắp diễn ra, tiếp tục đứng ở ngoài cửa, không hề rời đi.

"Tại sao không nói chuyện?"

Nhìn thấy dáng vẻ bất thường của cô, Sở Hoành Sanh không nhịn được thở dài: "Con cùng A Thác cãi nhau sao?"

Sở Kiều lắc đầu một cái, đôi môi đỏ mọng mím chặt: "Bọn con rất tốt."

Nghe được cô nói như vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt của Sở Hoành Sanh mới giãn ra, hỏi: "Người nhà họ Quyền có đối xử với con tốt không?"

"Đều tốt." Sở Kiều cụp mắt, kể chi tiết: "Bà nội cùng với ba mẹ chồng đều đối xử với con rất tốt."

Sở Hoành Sanh chợt nhận ra, con gái đã lớn thật rồi, không còn giữ dáng vẻ trẻ con bướng bỉnh nữa. Ông nhìn cô chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên chuyển tầm mắt: "Vậy thì tốt! Đã quyết định ngày kết hôn chưa?"

"Dạ vẫn chưa." Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba, có chút khó hiểu.

Sở Hoành Sanh nhìn thấy vẻ mặt của cô, không khỏi nhíu mày: "Con có lời gì muốn nói với ba sao?"

Sở Kiều cắn môi, do dự nói: "Mẹ có để lại mấy thứ ở công ty bảo hiểm cho con."

Nghe vậy, Sở Hoành Sanh khẽ kinh ngạc, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đáy mắt thoáng qua một tia mất mát.ddl’q’d

Ngoài cửa phòng sách, Giang Tuyết Nhân nghe được lời nói của Sở Kiều, kinh ngạc trợn to hai mắt, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt. Giây lát, bà sợ bị người giúp việc nhìn thấy, vội vàng xoay người rời đi.

Hòa hoãn hồi lâu, Sở Hoành Sanh mới mở miệng, bình tĩnh lại, nói: "Nếu là đồ mẹ để lại cho con, hãy vui vẻ nhận lấy."

Buông ví trong tay ra, Sở Kiều cất bước đi tới trước mặt ông, nói: "Là một quyển nhật ký và một bộ váy cưới."

Nhật ký và váy cưới.

Sở Hoành Sanh ánh mắt tối sầm đi, vẻ mặt u ám.

"Nhưng mà con không hiểu." Sở Kiều cau mày, nói nghi hoặc của mình với ba: "Tại sao kể từ khi con chào đời, nhật kí của mẹ đều trống không, một chữ cũng không viết?"

Nghe cô nói, Sở Hoành Sanh ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy: "Một chữ cũng không viết sao?"

"Vâng." Sở Kiều gật đầu, nói: "Chỉ ghi chép lại ngày tháng, những thứ khác đều trống không."

Hồi lâu, Sở Hoành Sanh mới đứng dậy, cất bước đứng bên cửa sổ, thanh âm nặng nề: "Đó là thời điểm mấu chốt gây dựng sự nghiệp của Sở thị, ba mỗi ngày đều bận rộn với công việc của công ty, thường xuyên bay ra nước ngoài xử lí, có lúc bận quá cả tuần cũng không về nhà, ăn ở đều giải quyết tại công ty. Mẹ con vừa mới sinh, cảm xúc trước sau đều không tốt, bà ấy thường hay oán tránh ba không dành thời gian cho con, không dành thời gian chăm sóc bà ấy, nhưng ba cũng không suy nghĩ quá nhiều, trong đầu chỉ quan tâm xem làm thế nào để nâng công ty lên tầm cao mới, thực hiện được, sẽ có thể cho hai mẹ con một cuộc sống tốt nhất. Chính là vào lúc này, tình cảm của ba và mẹ con có vấn đề, sau đó bác sĩ nói với ba, mẹ con bị trầm cảm sau sinh, cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, nhưng mỗi ngày công ty đều có rất nhiều việc đợi ba xử lí, ba thật sự không thể tìm ra chút ít thời gian nào để chăm sóc bà ấy, cho nên......"

"Ba!"

Sở Kiều đột nhiên đi tới bên cạnh ông, nói: "Ba không cần giải thích thêm nữa, con hiểu, chuyện này không phải lỗi của ba."

"Cũng không thể nói như vậy. " Sở Hoành Sanh thở dài, xoay người lại cầm tay con gái, nói: "Ba trước kia vẫn luôn cảm thấy, đây không phải là lỗi của ba! Nhưng gần đây ba thường xuyên nhớ tới mẹ con, nhớ tới cuộc sống trước kia của chúng ta, ba ngày càng cảm thấy, chuyện này cũng một phần là lỗi của ba."

Ông ngẩng đầu lên, nhìn con gái đứng ở trước mặt, ánh mắt tĩnh mịch: "Nhiều năm như vậy, tình cảm ba dành cho con có nhiều mâu thuẫn, mỗi lần nhìn thấy con, sẽ nhớ tới bà ấy. Bà ngoại con trước khi qua đời đã từng mong ta đồng ý với ba, về chuyện của mẹ con cả đời cũng không nói cho con biết. Thật ra thì kể cả khi bà ngoại con không yêu cầu, ba cũng sẽ không nói cho con biết. Ba cho rằng làm như vậy là có thể bảo vệ con, nhưng......"

Ngừng một chút, đáy mắt Sở Hoành Sanh xẹt qua tia bất đắc dĩ, nói: "Con gái à, ba thật lòng xin lỗi con."

Sở Kiều cắn môi, tròng mắt từ từ ẩm ướt một mảng: "Ba đừng nói như vậy."

Thật ra thì cô cũng không tốt, mỗi lần nhìn thấy ba đều muốn gây sự, chưa từng nhu thuận như con gái nhà người ta, có thể hầu hạ chăm sóc.

"Con đó!" Sở Hoành Sanh giơ tay lên, lòng bàn tay rơi xuống đỉnh đầu của cô: "Tính cách của con rất giống ba, luôn giấu tâm sự ở trong lòng, không nguyện ý tâm sự cùng ai."

"Con giống ba sao?" Sở Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ.

"Đương nhiên là giống!" Sở Hoành Sanh mím môi cười nhẹ, khóe miệng nâng lên một đường cong dịu dàng: "Con lớn lên xinh đẹp giống mẹ, nhưng cái tính khí không tốt này cùng ba giống như đúc!"

"Ba ——"

Sở Kiều đưa tay ôm lấy ba, nức nở nói: "Con gái của ba đã trưởng thành rồi, mạnh mẽ hơn nhiều so với ba nghĩ.dieexnđànleequysđôn Con có thể đối diện với những chuyện này, ba không cần lo lắng đâu!"

"Đúng vậy!" Sở Hoành Sanh vui mừng vỗ vỗ đầu của cô, cười nói: "Con rất xuất sắc, quả thật xuất sắc hơn nhiều so với suy nghĩ của ba!"

Ông lôi kéo con gái trong lòng, giơ tay lên lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, nói: "Trở về Sở thị đi, chức vị của con vẫn giữ lại như cũ. Có con ở đây, ba yên tâm."

Sở Kiều nâng môi, cầm thật chặt tay ba: "Ba, con sẽ không làm ba thất vọng."

Nghe vậy, Sở Hoành Sanh rốt cuộc thả xuống thấp thỏm trong lòng.

Ba ngày sau, Sở Kiều một lần nữa trở lại Sở thị.

Lời đồn nhảm nhí trước đó đều tự sụp đổ với sự trở lại của Sở Kiều.

Sáng thứ hai, Sở Kiều mặc một bộ đồ công sở màu đen tới công ty đúng giờ. Cô dùng thang máy đi lên, cửa thang máy vừa mở ra liền bắt gặp hai đạo bóng dáng quen thuộc.

"Chị!" Sở Nhạc Viện cười nhạt, chủ động mở miệng: "Hoan nghênh chị trở lại."

Sở Kiều dừng bước chân, ánh mắt lướt qua em gái, rơi xuống người đàn ông đứng bên cạnh cô ta: "Anh tới đây làm gì?"

Gương mặt tuấn tú của Quý Tư Phạm trầm tĩnh, nụ cười bên khóe miệng vẫn ôn hòa như cũ: "Tham gia hội nghị thường kì của công ty."

Hội nghị thường kì?

"Chị vừa trở về nên không biết." Sở Nhạc Viện đưa tay khoác lên cánh tay người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Thời gian trước cổ phiếu của công ty tụt dốc thê thảm, cần quay vòng vốn gấp nên ba đã nhận đầu tư của Qúy Thị, hiện tại Tư Phạm làm một trong số các cổ đông của công ty chúng ta."

Sở Kiều híp mắt một cái, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống. Hành động theo cảm tính của cô lúc trước đúng là đã tạo thành tổn thất không thể vãn hồi.

Nhìn bóng lưng đang rời đi của bọn họ, sắc mắt Sở Kiều hơi biến đổi. Mặc dù Sở thị cùng Quý thị vẫn thường hợp tác lui tới, nhưng Quý thị bỏ ra một số tiền lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn tham gia vào hội đồng quản trị của Sở thị?!

Lần nữa tiếp nhận công việc của công ty, Sở Kiều chủ yếu ngày ngày làm thêm giờ. Tám giờ tối, cô lái xe về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông cáu kỉnh ngồi trên sô pha.

"Anh ăn cơm chưa?" Sở Kiều thay dép đi trong nhà, đi tới ngồi bên cạnh anh.

Quyền Yến Thác nhàn nhạt quăng cho cô một cái liếc mắt, nói: "Ăn rồi."

Anh nghiêm mặt, Sở Kiều chột dạ hướng về phía sau mè nheo, cười dụ dỗ anh: "Thế nào, giận em sao?"

"Ừ." Người đàn ông ném cho cô đúng một chữ.

Sở Kiều phồng má, tươi cười không giảm: "Anh đừng tức giận nha, em mới vừa về công ty, có rất nhiều việc cần phải làm quen lại, chờ em vượt qua quãng thời gian này, sẽ có thời gian ăn cơm cùng anh."

"Phải làm việc bán mạng như vậy sao?" Quyền Yến Thác cầm tay kéo cô đến phòng bếp, bưng thức ăn còn nóng ra.

Sở Kiều chưa ăn tối, được anh chăm sóc như vậy không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô khơi khơi chén cơm, nói: "Nhất định phải cố gắng làm việc như vậy, tổn thất gây ra cho công ty ngày trước, em muốn nhanh chóng đền bù lại."

"Dừng!"

Quyền Yến Thác hừ lạnh một tiếng, móc ra một tờ chi phiếu, hỏi cô: "Bao nhiêu tiền?"

"Hả?" Sở kiều ngẩn người, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Tiền gì cơ?"

"Bao nhiêu tiền có thể bù đắp những tổn thất kia?" Quyền Yến Thác cầm chặt bút, lại hỏi một câu.

Lần này sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, nhưng không nổi giận, chán nản nói: "Đây không phải là vấn đề về tiền! Là em cảm thấy có lỗi với ba, có lỗi với công ty, nếu như không làm chút gì đó để đền bù, em...... sẽ vĩnh viễn không cảm thấy an lòng."

Nghe được lời của cô, Quyền Yến Thác thở dài, thu lại chi phiếu, nói: "Đừng cùng sếp chơi khổ nhục kế, anh đây không tiếp nhận nổi!"

"Phốc ——"

Sở Kiều trừng mắt nhìn, chế nhạo nói: "Chậc chậc, thật không có nhìn ra, thằng nhóc nhà anh học binh pháp cũng khá tốt nhỉ!"

Mẹ nó!

Đây là xem thường anh đây sao?

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quyền Yến Thác híp một cái, tính toán ở trước mặt cô khoe khoang một chút: "Em không biết xuất thân của bà nội anh à?"

"Không biết!"

Sở Kiều ăn thức ăn trong miệng, quả quyết lắc đầu. Bà nội xuất thân thế nào, cô thật sự cũng không rõ ràng lắm.

Nhìn thấy vẻ mặt u mê của cô, tinh thần Quyền Yến Thác lập tức tỉnh táo, lôi kéo cái ghế đến gần bên người cô, cười nói: "Bà nội họ Lang, tính ra cũng là đời thứ mười mấy gia tộc Nữu Hỗ Lộc đó biết không?"

"Gia tộc Nữu Hỗ Lộc?" Sở Kiều cắn chiếc đũa, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Dường như cô đã nghe qua cái dòng họ này, những bộ phim trên TV thường hay nhắc đến sự xuất hiện của dòng họ này thì phải.

"Hẳn là không biết đúng không?!" Nhìn thấy cô hoang mang hồi lâu, Quyền Yến Thác cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo. Rốt cuộc cũng có thứ mà cô không biết.

"Vậy anh khai sáng cho em một chút đi." Sở Kiều gắp lên một khối thịt kho từ trong mâm, bỏ vào trong miệng của anh, cười ngọt ngào.

Lời này nghe vào thật thoải mái, chút tâm lí đen tối trong lòng Quyền Yến Thác nhanh chóng bành trướng.

"Gia tộc Nữu Hỗ Lộc là một trong tám gia tộc người Mãn lớn nhất! Hồi trước, những người như em nhìn thấy bọn anh đều muốn ba lạy chín dập đầu hành lễ các thứ giống như trên TV có diễn lại đó, nhìn thấy anh sẽ phải gọi bối lặc gia."

"Phốc ——"

Sở Kiều lần nữa cười phun, chỉ vào anh nói: "Lại còn gọi anh là bối lặc gia? Anh nhiều lắm thì được coi là con nhà giàu ăn chơi trác táng thôi!"

"Này!"

Quyền Yến Thác nhăn mặt vỗ bàn, tức giận nói: "Anh tại sao lại là con nhà giàu ăn chơi trác táng? Ăn chơi, anh mọi thứ đều không dính líu, làm sao lại trác táng? Em phải nói là Trì Việt ăn chơi trác táng, vậy còn tạm chấp nhận?!"

Được rồi, Sở Kiều mím môi, tiếp tục cúi đầu bới cơm. Coi như cô chưa nói gì!

Thấy cô đầu hàng, Quyền Yến Thác cười xấu xa tiến đến trước mặt cô, hỏi "Biết gia tộc Nữu Hỗ Lộc có người nổi tiếng nào không?"

Mắt thấy cái bộ dạng nháy mắt kia của anh, Sở Kiều cũng không cảm thấy thoải mái. Gia tộc Nữu Hỗ Lộc, hoàng thân quốc thích, rất lợi hại sao?

Nghe anh nhắc đã nửa ngày, Sở Kiều cũng chẳng nhớ đến ai. Cô cười cười gắp lên một khối thịt kho, bỏ vào trong miệng anh lần nữa, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua tia giảo hoạt, cười: "À em biết đó! Là Hòa Thân."

"Khụ khụ ——"

Thịt trong miệng anh Quyền, hoa lệ lệ nghẹn ở trong cổ họng, nhè ra không nổi, nuốt xuống không xong.

"Ai ui, mắc nghẹn rồi." Sở Kiều không nhanh không chậm đứng lên, bưng tới một chén nước, đồng thời hung hăng vỗ xuống lưng của anh.

"Anh thấy sao rồi?"

Sở Kiều cúi đầu hỏi anh, giễu cợt: "Xem ra bối lặc gia cũng sẽ nghẹn, có khác dân chúng bình thường bọn em ở chỗ nào đâu?"

Con mẹ nó!

Quyền Yến Thác bị cô chọc, giận điên người, gương mặt tuấn tú vặn vẹo.

"Ăn xong thì dọn dẹp đi." Quyền Yến Thác bị nội thương, trầm mặt đứng dậy đi lên lầu.

"Ừ." Sở kiều đáp lời, cuối cùng hừ một tiếng. Hừ, để cho nhà anh khoe khoang!

Quyền Yến Thác cất bước đi lên lầu, tự nhiên nghĩ đến cái gì, đứng ở trên cầu thang quay người lại hỏi cô: "Ngày mai em có ở nhà không?"

Ngày mai là chủ nhật, dĩ nhiên sẽ ở nhà. Sở Kiều gật đầu một cái, hỏi anh: "Có việc gì sao?"

Tất nhiên là có việc. Ba anh đã ra tối hậu thư, nếu không mau cưới con dâu vào cửa sẽ đánh gãy chân anh.

Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, ánh mắt trầm xuống. Anh quay lưng lại, khóe mắt thoáng qua hơi lạnh, lạnh lùng ném cho cô một câu: "Hỏi ít thôi! Ăn nhanh lên một chút, ăn xong lên lầu ngủ!"

Nghe vậy, tầm mắt Sở Kiều lập tức ảm đạm xuống.

Xong đời, vì vui mồm nhất thời, tối nay cô sẽ lại bị anh chỉnh thật thảm.