Theo thường lệ, nhà họ Sở dùng cơm tối lúc 6 giờ, Sở Nhạc Viện nhàn nhã bưng chén cơm, khẩu vị cũng thật tốt.
Chỉ là, một mình cô ta vui vẻ ăn uống.
Sở Hoành Sanh có chút mất hồn, toàn bộ tinh thần đều tập trung suy nghĩ tại sao Sở Kiều không đến buổi đấu giá?
Cùng lúc đó, Giang Tuyết Nhân cũng đang nghĩ đến vấn đề này, vì sao Sở Kiều đột nhiên thay đổi quyết định? Chẳng lẽ là......
Thẳng đến lúc tiếng chuông cửa vang lên, người giúp việc chạy tới mở cửa.
"Quyền thiếu!"
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác lạnh lùng, bước chân vững vàng.
Chợt nhìn thấy anh, đôi đũa trong tay Sở Nhạc Viện thiếu chút nữa rơi xuống đất. Sắc mặt cô ta thoáng chốc khẩn trương, cúi đầu cắn chặt đũa.
"Sao rồi?" Sở Hoành Sanh đứng lên, nhìn chằm chằm Quyền Yến Thác hỏi.
Môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, nói: "Con vẫn chưa tra được cô ấy đi đâu? Chỉ là rất nhanh sẽ có tin tức."
Nghe vậy, Sở Hoành Sanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt khó coi.
Quyền Yến Thác kéo ghế ra, đột nhiên ngồi đối diện Sở Nhạc Viện, ánh mắt hàm chứa ý cười, "Khẩu vị của cô có vẻ không tệ"
Vẻ mặt Sở Nhạc Viện căng thẳng, cứng ngắc cười nói: "Làm sao lại như vậy? Không tìm thấy chị, tôi đương nhiên cũng lo lắng."
Cạch ——
Quyền Yến Thác hất đôi đũa trước mặt, trong nháy mắt nheo mắt lại chất vấn: "Sở Nhạc Viện, cô đừng nói với tôi là trước khi buổi đấu giá bắt đầu, cô không hề gặp qua Sở Kiều?"
Một tay anh chống lên bàn, gương mặt tuấn tú tiến lại gần, nói: "Cô đã nói gì với cô ấy?"
"Tôi......"
Sở Nhạc Viện cắn môi, tránh né ánh mắt anh, "Tôi chỉ là khuyên nhủ chị không nên làm như vậy."
"Còn gì nữa không?"
"Không có!"
"Hừ!" Quyền Yến Thác mím môi, cười lạnh nói: "Những lời này, cô giữ lại đi lừa quỷ đi!"
"Anh không tin thì tôi cũng không biết phải làm sao?" Sở Nhạc Viện để chén cơm xuống, liều chết không thừa nhận.
"Cô dám đùa giỡn trước mặt tôi?"
Quyền Yến Thác giận tái mặt, đưa tay chỉ cô ta, nói: "Sở Nhạc Viện, cô muốn chết như thế nào?"
"Anh...anh dám ——"
Ánh mắt của anh rất dọa người, Sở Nhạc Viện đứng dậy hướng đến cạnh mẹ mình né tránh, giọng nói dần dần mất đi sự hùng hổ, "Những gì tôi nói đều là thật!"
"Nhạc Viện!"
Sở Hoành Sanh trầm mắt xuống, quay đầu nhìn chằm chằm con gái, hỏi "Rốt cuộc con đã làm cái gì?"
Nhìn ánh mắt sắc bén của ba, Sở Nhạc Viện chột dạ, cắn môi thầm nói: "Con đưa di thư cho chị xem, tránh cho chị ta luôn vu hãm mẹ! Rõ ràng mẹ của chị ta mới là người không biết xấu hổ......"
"Kiều Kiều!" (Kiều Kiều ý chỉ con gái cưng, con gái yêu dấu, lấy tên của SK đặt cho SNV)
Nghe được lời của cô ta..., vẻ mặt Giang Tuyết Nhân vô cùng kinh hãi.
Di thư?!
Khóe mắt Quyền Yến Thác cuồng nộ, anh giơ tay lên hướng Sở Nhạc Viện, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
"A ——"
Sở Nhạc Viện cho là anh muốn tấn công cô ta, ôm đầu trốn về phía sau, nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy cha ôm ngực, cả người té xuống đất.
"Ba!"
"Hoành Sanh ——"
Bệnh viện thành phố.
Đèn đỏ của phòng cấp cứu sáng lên thật lâu, Sở Hoành Sanh mới được y tá đẩy ra. Mặc dù cấp cứu thành công, chỉ là người rất yếu, cần phải nằm viện.
Y tá thu xếp bệnh nhân ra ngoài xong, Giang Tuyết Nhân vội vàng đi vào.
"Đợi đã nào...!"
Y tá ngăn người thân lại, nói: "Bệnh nhân mới tỉnh, ông ấy chỉ yêu cầu gặp Quyền Yến Thác."
Nghe vậy, đáy mắt Sở Nhạc Viện trở nên ảm đạm.
Trong phòng bệnh, Sở Hoành Sanh đã tỉnh táo, trong lỗ mũi còn treo ống dưỡng khí, ngoắc tay kêu anh ngồi ở bên giường.
Quyền Yến Thác kéo ghế dựa qua ngồi xuống, trầm giọng nói: "Ba tìm con có việc?"
Sở Hoành Sanh thở dài, ánh mắt chán nản, "Làm khó cho con rồi."
Giọng điệu ông thản nhiên, trong lòng Quyền Yến Thác nhất thời không có cảm giác, "Ba, là con không làm tốt, chuyện con hứa với ba đã không làm được."
"Không sao, " Sở Hoành Sanh vỗ vỗ tay của anh, cười nói: "Con cũng đã tận lực rồi."
Nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, Sở Hoành Sanh mím môi, chậm rãi mở miệng, "A Thác, con có thể mang nó trở về hay không?"
Quyền Yến Thác kiên định gật đầu một cái, trịnh trọng cam kết, "Ba yên tâm, con nhất định sẽ đưa cô ấy trở về."
Có cam kết của anh, Sở Hoành Sanh an tâm không ít, sắc mặt tái nhợt dâng lên một nụ cười.
......
Đêm khuya bên trong thư phòng, Quyền Yến Thác cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.
Tiếng chuông reo mấy lần, đối phương mới nghe máy, "A lô?"
"Tấn Thần, tra cho tôi chuyến bay của một người."
"Người nào?"
"Sở Kiều!"
Đầu điện thoại bên kia, người đàn ông khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: "A Thác, làm thế nào mà anh lại bị vợ mình vứt bỏ rồi?"
Mẹ nó!
Quyền Yến Thác giận tái mặt, nhưng bởi vì có việc cầu người ta giúp, không thể không nhịn.
"Chút ít chuyện nhỏ này, sao có thể làm khó Thái Tử Gia nhà họ Quyền chứ, làm sao lại không tìm ra?"
"Mẹ nó! Phó Tấn Thần, cậu đừng có thấy tôi cho cậu tí mặt mũi mà lên mặt, nếu ông đây có thể tìm ra, còn nhờ đến cậu sao?"
Chính là chờ những lời này, Phó Tấn Thần cười một tiếng thật thấp, nói: "Hiện tại tôi lại đang không rảnh?"
Có tiếng cười của phụ nữ ở bên cạnh, Quyền Yến Thác cắn răng, tức giận nói: "Nói đi, có điều kiện gì?"
Phó Tấn Thần bĩu môi, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, "Còn chưa nghĩ ra, coi như cậu thiếu tôi đi."
Píp——
Anh ta cắt đứt điện thoại, Quyền Yến Thác tức giận sôi sục. Có bao giờ anh phải chịu ăn thiệt thòi như vậy!
Không lâu sau, Phó Tấn Thần gọi điện lại, báo cho anh địa chỉ tìm được.
Lần nữa cúp điện thoại, chân mày đang nhíu chặt của Quyền Yến Thác giãn ra.
Anh mở máy vi tính, kiểm tra lại camera an ninh. Hình ảnh bên trong, từng cái từng cái đều rất rõ ràng.
Quyền Yến Thác gác hai chân lên bàn làm việc, đáy mắt chứa đựng một nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ thấy trong đoạn băng, Sở Kiều giơ tay lên, giật lấy sợ dây chuyền trên cổ Hạ Yên Nhiên, ánh mắt phẫn hận.
"Haizz ——"
Người đàn ông khẽ nhếch môi, có thể cảm nhận được sự đau đớn khi bị sợi dây cứa vào.
Đều nói phụ nữ không ác không được! Nhất là phụ nữ đang ghen tuông!
Thật ra thì lúc Trì Việt tìm đến, anh đã cảm thấy có cái gì không đúng. Cho dù thằng nhóc chết tiệt muốn làm gì, có thể giấu giếm được anh sao? Ban đầu vì buộc Sở Kiều đính hôn, nhốt cô ở chỗ này một thời gian, cho nên bên trong phòng liền gắn thiết bị theo dõi.
Trước khi uống xong ly rượu kia, Quyền Yến Thác liền mở thiết bị ghi hình, vốn là nghĩ muốn kiểm chứng, phải chăng Trì Việt cùng Hạ Yên Nhiên liên thủ với nhau, thật không nghĩ đến còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngón tay thon dài rơi xuống hình ảnh Sở Kiều nắm chặt sợi dây chuyền trên tay, ánh mắt tức giận.
Xem đi xem đi, muốn giận đến chết đi! Để xem em còn dám nói, giữa chúng ta chỉ là ký một cái hợp đồng?!
Hợp đồng mà còn có thể ghen tỵ thành ra như vậy sao?
Môi mỏng Quyền Yến Thác nhếch lên, ánh sáng nơi đáy mắt bắn ra bốn phía. Những thứ này mặc dù đều là chuyện tình cờ, nhưng là anh không thể không thừa nhận, từ nơi sâu xa, những thứ vô tình hay cố ý này cũng nổi lên tác dụng.
Cũng như Trì Việt và Hạ Yên Nhiên, hai người này cấu kết hành động, rốt cuộc lại để cho anh nhìn thấy phản ứng của Sở Kiều.
Lại nói đến, Sở Nhạc Viện phơi bày chân tướng. Nếu như cô ta không nói, chuyện này sẽ luôn là rào cản giữa bọn họ.
Dù là anh có vô tình làm cái gì, nhưng trong lúc đó bánh xe vận mệnh cũng vô hình chuyển động.
Chân trời dần tảng sáng, nắng ban mai nhàn nhạt chiếu rọi xuống.
Quyền Yến Thác đứng lên, cất bước đi tới bên cửa sổ. Ánh mặt trời màu vàng rơi xuống trên vai, bao phủ lấy khuôn mặt anh. Đôi mắt đen láy híp một cái, vẻ mặt dịu dàng như nước.
Sở Kiều, ngược lại, anh thật ra muốn nhìn một chút, cái miệng của em có thể cứng rắn đến lúc nào?!
Nếu lần này còn không trị được em, anh liền theo họ em!