Ban đêm, mới vừa lên đèn.
Phần lớn thời gian Sở Kiều đều hao tổn tại phòng đấu giá, cô nộp một khoản tiền dằn chân, chuẩn bị cổ phần đấu giá ngày kia.
Lúc lái xe rời đi, đã tám giờ đồng hồ. Cơm trưa ăn qua loa, Sở Kiều có chút cảm thấy đói, nhưng lại chẳng muốn đi bên ngoài ăn cơm, tính toán về nhà tùy tiện nấu chút gì ăn, đối phó một chút là tốt rồi.
Về đến nhà,người đàn ông đứng ngoài cửa lớn khiến cô cau mày. Nếu là muốn gặp, tránh cũng không tránh thoát.
"Ăn cơm chưa?" Quyền Yến Thác dựa lưng vào tường, hai tay nhét vào túi đứng ở trước cửa. Nhìn thấy cô về, gương mặt tuấn tú nâng lên nụ cười.
Sở Kiều cụp mắt, nắm túi xách đi tới, nói: "Tôi đã đi tới chỗ chị Quyền ký tên, hi vọng anh cũng sớm ký."
"Ký gì? Ly hôn?!"
Quyền Yến Thác nhếch môi, nụ cười đùa cợt: "Chị ấy là chị tôi, là chị ruột của tôi! Tôi không đồng ý, ai dám làm giúp cho em?"
"Là anh không tuân theo hợp đồng." Sở Kiều nhíu mày theo dõi anh, tức giận nói.
"Tôi không tuân theo hợp đồng thế nào? Những việc giúp em làm không ít!"
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, kéo cổ tay cô, giọng bỗng nhiên chìm xuống, "Sở Kiều, có phải trong lòng em chỉ có hợp đồng hay không?"
"Có gì không đúng sao?" Sở Kiều mím môi đỏ mọng, ánh mắt yên tĩnh.
Trong lòng người đàn ông căng thẳng, sắc mặt trầm một cái, "Ban đầu làm hợp đồng này, là tôi không đúng! Nhưng Sở Kiều em nói cho tôi biết, nếu như không có hợp đồng, nếu như không phải là vì trả thù, có phải em nhất định muốn cùng tôi ly hôn hay không?!"
Nếu như?
Sở Kiều không có nghĩ qua anh nói nếu như.
Nhẹ nhàng rút tay bị anh nắm chặc về, hai mắt Sở Kiều đen nhánh không nhìn ra chút gợn sóng nào, "Không có nếu như!"
Câu trả lời của cô, chỉ làm cho lòng Quyền Yến Thác lạnh một nửa.
"Mà tôi nghĩ tới nếu như, nghĩ thật lâu!" Quyền Yến Thác tiến lên một bước, đôi tay nắm bả vai của cô, khiến cho cô hướng mặt về mình, có thể thấy cảm xúc đáy mắt của cô, "Sở Kiều, tôi không có nghĩ qua muốn ly hôn với em, tôi muốn cùng em sinh hoạt chung một chỗ!"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt không hiểu nhìn về phía anh, "Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao muốn thay đổi chủ ý?"
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, anh tự tay kéo Sở Kiều đến trước mặt, trầm giọng nói: "Tôi không có thay đổi chủ ý, chỉ là không muốn để cho em đi lầm đường."
"Đi lầm đường?"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, theo dõi đôi mắt đen sáng ngời của anh hỏi, "Giúp mẹ tôi đòi lại một công đạo, cũng coi là đi lầm đường sao?"
"Sở Kiều!"
Quyền Yến Thác đưa tay ôm cô vào trong ngực, hai mắt thâm thúy híp một cái, nói: "Cái công đạo này em không có thể đòi lại!"
Lời của anh, chỉ làm cho Sở Kiều cảm thấy chói tai, trở tay đẩy anh ra khỏi lồng ngực, giọng căm hận nói: "Tôi nhất định phải đòi lại!"
Cô cố chấp, Quyền Yến Thác cũng biết, lúc này càng cảm thấy nhức đầu. Môi mỏng anh mím chặt, cảm xúc đáy lòng phập phồng, lời này muốn anh nói như thế nào đây? Vô luận anh nói thế nào, người bị thương tổn đều là Sở Kiều!
"Anh không muốn giúp tôi cũng không sao," Sở Kiều lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với anh, "Tự tôi có thể làm!"
Cô có thể!