Editor: hepc
Ngày hôm qua nhận được văn kiện từ luật sư của Sở Kiều, sáng sớm hôm nay, Sở Hoành Sanh ở phòng làm việc đợi cô.
Sở Nhạc Viện thấy cô mang theo luật sư tới đây, vẻ mặt đổi một cái. Chuyện xâm phạm bản quyền, không phải là không truy cứu nữa sao? Thế nào cô còn muốn ầm ĩ?!
"Ngồi đi!"
Sở Hoành Sanh cũng không cảm giác ngoài ý muốn, giọng nói bình tĩnh.
Kéo ghế ra ngồi xuống, mặt Sở Kiều không chút thay đổi, sử dụng ánh mắt ý bảo luật sư có thể bắt đầu.
Luật sư mở túi công văn ra, từ bên trong lấy ra một tờ chi phiếu ố vàng, trầm giọng nói: "Căn cứ vào chứng cớ cô Sở Kiều cung cấp, biểu hiện năm đó Sở thị đã từng tiếp nhận qua một khoản tiền hai trăm vạn của phu nhân Tạ Đình. Bởi vì ban đầu hai bên ước định qua miệng (là nói chuyện bằng miện mà ko có giấy tờ xác nhận), về sau số tiền kia có thể tương đương với cổ phần, sở dĩ phu nhân Tạ Đình là người thừa kế duy nhất, cô Sở Kiều muốn đòi lại được cổ phần!"
Số tiền kia là lúc trước bà ngoại hỗ trợ cho Sở thị, Sở Kiều tìm được tấm chi phiếu này cuống, chính là vì để phòng ngộ nhỡ!
"Ba?" Sở Nhạc Viện cả kinh, muốn mở miệng lại bị Sở Hoành Sanh ngăn lại.
"Sau đó thì sao?"
Sở Hoành Sanh mím môi, trầm giọng hỏi.
"Theo bây giờ thị trị giá tính toán, ban đầu số tiền kia, mới có thể tương đương ra 25% cổ phần của Sở thị!" Luật sư tính toán tinh chuẩn, giọng điệu là một bộ công thức hoá.
Giây lát, Sở Hoành Sanh đè xuống điện thoại nội bộ trên bàn, phân phó trợ lý đồ lấy đồ đi vào.
Ông đẩy tờ chuyển nhượng cổ phần trước mặt đi qua, nói: "Xem một chút có vấn đề hay không?"
Sở Kiều cúi đầu quét mắt, trái tim khẽ kinh ngạc một chút, sách chuyển nhượng này hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng trước. Cô thu liễm lại đáy lòng khác thường, đưa đồ cho luật sư, cho đến đối phương gật đầu một cái, cô mới nhếch môi, nói: "Không có vấn đề."
Khoản cổ phần này phải trở về quá mức thuận lợi, Sở Kiều đứng lên, mím môi đi ra ngoài.
"Ba ——"
Sở Nhạc Viện đỡ bả vai ba mình, thấy ông nhíu chặt chân mày, sắc mặt có chút có cái gì đó không đúng.
Đi về trước dừng một chút, Sở Kiều nhịn xuống xoay người suy nghĩ, bước nhanh rời đi.
Mắt thấy đầu cô cũng không quay đầu lại đi xa, Sở Nhạc Viện tức giận đáy lòng bốc lửa. Nhưng lại chiếu cố thân thể của ba mình, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh ông, gấp giọng nói: "Ba khó chịu chỗ nào? Có cần phải đi bệnh viện không?!"
Sắc mặt Sở Hoành Sanh trắng bệch, đưa ngón tay chỉ túi áo. Sở Nhạc Viện vội vàng từ trong túi ông móc thuốc ra, cho ông uống một viên.
Hồi lâu, sắc mặt trắng bệch của Sở Hoành Sanh mới hòa hoản một chút, từ từ thở dốc một hơi.
"Ba, " Sở Nhạc Viện đứng ở bên cạnh ông, đôi mắt hơi đỏ lên: "Tại sao phải cho chị ấy cổ phần? Sở Kiều thật là quá đáng!"
Sở Hoành Sanh ngẩng đầu lên, lòng bàn tay rơi vào trên đầu Sở Nhạc Viện, giọng có chút vô lực, "Nhạc Viện, đồng ý với ba, không nên tranh đấu cùng chị của con! Những chuyện này, ba có thể xử lý tốt!"
Sắc mặt ba mình rất khó nhìn, Sở Nhạc Viện không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể gật đầu một cái coi như là trấn an ông.
Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể Sở Hoành Sanh không thoải mái, không có đi công ty. Giang Tuyết Nhân thấy sắc mặt ông thật không tốt, lo lắng nói: "Hoành Sanh, em đi bệnh viện với anh!"
Sở Hoành Sanh mím môi, không nói gì, xoay người đi xuống lầu dưới. Giang Tuyết Nhân không có cách nào, chỉ có thể cùng với ông xuống lầu.
Người giúp việc thấy bọn họ xuống, vội vàng chạy tới, nói: "Lão gia, đại tiểu thư trở lại."
Trời vừa sáng, Sở Kiều chạy xe xe trở về, vẫn ngồi ở trên sô pha, rất có kiên nhẫn đợi.
Khóe mắt Sở Hoành Sanh trầm xuống, cất bước hướng phòng khách đi tới. Giang Tuyết Nhân cau mày, cũng bận rộn theo sau.
"Chào buổi sáng!"
Nhìn thấy bọn họ xuống, Sở Kiều cười chào hỏi.
Đã sớm cảm thấy cô về nhà lần này có cái gì không đúng, chỉ là Giang Tuyết Nhân tuyệt đối không ngờ rằng, cô hẳn là trở lại trả thù! Bà ta giận tái mặt, tức giận nói: "Cô trở về làm gì? Còn sợ ba cô không tức giận đủ sao?"
"Làm sao lại như vậy?" Sở Kiều nhún nhún vai, cười nói: "Nhiều năm như vậy, không phải các người cũng sống rất là tốt sao?"
Pằng ——
Sở Hoành Sanh vỗ một cái vào trên khay trà, tức giận nói: "Muốn nói cái gì?"
"Tôi cảm thấy được, tôi có cần phải thông báo cho các người một tiếng."
Hai chân Sở Kiều bắt chéo ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhuộm đầy tàn khốc, "Trong tay tôi là cổ phần Sở thị, ba ngày sau sẽ bán đấu giá!"
"Cái gì?" Giang Tuyết Nhân cả kinh, thất thanh nói.
Sở Kiều cười cười, nhìn vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, cười nói: "Chỉ là, tôi cho các người một cơ hội! Dùng 10 tỷ, có thể đổi về cổ phần trong tay tôi!"
Ngừng lại, cô quay đầu đi, hai con ngươi sáng ngời rơi vào trên mặt ba mình, "Ba, cuộc mua bán này, ba không phải lỗ vốn đi!"
"Sở Kiều!"
Giang Tuyết Nhân giận tái mặt, giọng căng thẳng nói: "Cái này là cô là muốn phá hủy Sở thị!"
"Bà nói đúng rồi!" Sở Kiều đứng lên, đi từng bước một đến trước mặt bà ta, nói: "Tôi chính là muốn hủy diệt Sở thị!"
"Dì à, " Sở Kiều đứng ở trước mặt của bà ta, vẻ mặt lạnh lẽo, "Không phải bà với mẹ tôi là bạn tốt sao? Vậy tôi hỏi bà một chút, tại sao mẹ tôi muốn tự sát?"
Tự sát?
"Cô——"
Sắc mặt Giang Tuyết Nhân đại biến, quay đầu nhìn về phía sở Hoành Sanh, ngược lại thấy được vẽ mặt ông bình tĩnh lại.
"Bà muốn phủ nhận sao?" Sở Kiều cười một tiếng thật thấp, vẻ mặt đùa cợt, "Vậy thì bà phải nói, mẹ tôi tự sát không có quan hệ gì với bà?!"
Cô từng bước từng bước mà ép sát, ngón tay Giang Tuyết Nhân nắm chặt, nơi nào đó ở đáy lòng nắm chặc.
Sở Kiều mím môi, mắt xẹt qua mặt của bọn họ, vẻ mặt băng lãnh như đao: "Chính các người đã làm gì, hiểu rõ lòng mình hơn ai hết! Các người không phụ lòng mẹ tôi sao?"
"Dì không có!"
Giang Tuyết Nhân cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bà ta đi nhanh đến bên cạnh Sở Hoành Sanh, nói: "Hoành Sanh, ông nói cho con bé biết, nói cho con bé biết đi!"
"Được lắm ——"
Sở Hoành Sanh bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt yên lặng, "Đều là chuyện quá khứ rồi, không cần thiết nói lại!"
Ông nói những lời này, chẳng khác gì là cam chịu. Giang Tuyết Nhân không dám tin trợn to hai mắt, chăm chú nhìn ông.
Sở Kiều nắm lại quả đấm, nhìn về phía mắt của ba mình, nói: "Ba ngày sau ta sẽ công khai bán đấu giá cổ phiếu Sở thị, người trả giá cao là được!"
Quẳng xuống những lời này, Sở Kiều bực tức rời đi.
Không lâu, Sở Nhạc Viện lái xe về đến nhà, người giúp việc mở cửa nhìn thấy cô ta, nói: "Nhị tiểu thư, cô có thể trở về rồi."
"Sao vậy?" Sở Nhạc Viện cau mày, cảm thấy không đúng.
"Buổi sáng đại tiểu thư trở lại, chọc lão gia tức giận không nhẹ!"
Sở Nhạc Viện nhíu mày nhìn phòng khách, tức giận nói: "Người đâu?"
"Đi rồi." Người giúp việc cẩn thận trả lời, nói: "Lão gia cùng phu nhân ở trên lầu, cảm xúc cũng không tốt."
Sở Nhạc Viện mím môi, nhấc chân đi lên lầu. Mới vừa đi tới lầu hai, là có thể nghe được giọng gây gổ của ba mẹ. Nhiều năm như vậy, cô ta còn nhìn thấy bọn họ cãi vả.
Sở Nhạc Viện phiền não cau mày, đi tới thư phòng.
"Tại sao lại nói như vậy?" Sắc mặt Giang Tuyết Nhân trắng bệch, khóe mắt có nước mắt lăn xuống.
Trên sô pha thư phòng, sắc mặt Sở Hoành Sanh lo lắng, nói: "Ban đầu bà đã đồng ý với tôi, vĩnh viễn sẽ không nói."
Giang Tuyết Nhân ngẩn người, nức nở nói: "Là tôi đồng ý với ông, nhưng hiện tại Sở Kiều muốn phá hủy Sở thị!"
Ngừng lại, bà ta khẽ cười nói: "Tôi cho là đã nhiều năm như vậy, chung quy ông cũng phải nói một câu công đạo."
"Cái gì mới là câu công đạo?"
Sở Hoành Sanh mím môi, sắc mặt tức giận nói: "Bà muốn tôi nói cho con bé biết, là mẹ con bé phản bội cái nhà này, bỏ lại con bé cùng người khác bỏ trốn?! Sở Kiều đã không có mẹ, chẳng lẽ một ít niệm tưởng cuối cùng bà cũng không cho nó sao?"
Giang Tuyết Nhân cắn môi, bởi vì lời nói của ông, hai mắt rụt lại một hồi.
"Nếu như con bé biết, bà để cho con bé làm sao ở cái nhà này?" Cảm xúc Sở Hoành Sanh kích động, gằn từng chữ: "Chí ít lúc tôi còn sống, chuyện này không thể nói cho con bé biết!"
Ngoài cửa phòng, mắt Sở Nhạc Viện mở to, cô ta che miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Thì ra là nhiều năm như vậy cô ta hỏi tới bí mật, thật không ngờ.