Copenhagen có lẽ không phải một thành phố lãng mạn, nhưng đến quê hương của Andersen cũng bị Ôn Hành khuất phục. Hắn xuất hiện như một hoàng tử trong truyển cổ tích, giải cứu Trầm Du Nhất rồi ôm lấy cậu, còn đeo cho cậu chiếc nhẫn thiên thạch mà hắn tự thiết kế.
Thiên thạch sao Hỏa được vận chuyển từ Maroc đến Paris, sau đó được những thợ thủ công giỏi nhất do Ôn Tiêu Tiêu liên hệ, chế tác thành một chiếc nhẫn rất mỏng. Viên đá lóng lánh màu xanh olive, đính thêm một viên kim cương xanh lá nhỏ.
Bất ngờ và hạnh phúc, thêm viên kim cương biểu tượng cho sự vĩnh cửu và vững bền. Ôn Hành cảm thấy chừng đó là quá nhiều ý nghĩa đối với một chiếc nhẫn bé nhỏ, nhưng cuối cùng đeo lên tay Trầm Du Nhất rồi, hắn lại cảm thấy như vậy vẫn còn quá ít, cản bản là không đáng để khua môi múa mép kể công gì cả.
Hắn muốn tặng tất cả những thứ tốt đẹp cho Trầm Du Nhất. Nếu một chiếc nhẫn không đủ để truyền tải thì hắn sẽ tặng thứ khác nữa.
Bởi vì không muốn để cho Trầm Du Nhất thấy, Ôn hành đã ở lại công ty vẽ phác thảo đến tận tối, bỏ qua rất nhiều bữa cơm tối với cậu.
Khi ấy hắn đã hy vọng rằng Trầm Du Nhất đừng để tâm quá. Bởi vì so với những gì Ôn Hành muốn cho cậu, những thứ này đều quá bé nhỏ.
Nhưng hắn lại chỉ lo nghĩ tới mơ ước to lớn và ích kỷ về tương lại với Trầm Du Nhất, lại chẳng để tâm hỏi xem Trầm Du Nhất có muốn không, mà nếu không muốn thì thực ra điều cậu mong muốn là gì.
Trầm Du Nhất vốn chỉ muốn tình yêu của Ôn Hành, so sánh với kim cương vĩnh hằng và thiên thạch trên trời rơi xuống thì quả đúng là chẳng đáng gì. Nhưng cậu chỉ muốn có vậy thôi, Ôn Hành lại quên không cho.
“Nhất Nhất, ” Ôn Hành ôm thân thể trần trụi nằm kế bên của Trầm Du Nhất, hỏi thật nhỏ, “Em còn muốn ở bên yêu anh không?”
Trầm Du Nhất suy nghĩ một lát.
“Em không biết, ” cậu vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay, cố tình hỏi lại, “Có ích lợi gì?”
Ôn Hành nghĩ, đúng là mình chẳng có điểm gì quá tốt đẹp, khiến Trầm Du Nhất khóc rất nhiều lần, đến cả việc đeo bao an toàn cũng làm cậu phiền lòng.
“Có lẽ là chẳng có gì.” Ôn Hành nói, “Nhưng mà sau này em muốn gì cũng được.”
Trầm Du Nhất cho rằng hắn chỉ nói khơi khơi vậy thôi, bèn cố tình bắt hắn liệt kê.
“Ví du như?”
“Ví dụ như…” Ôn Hành thoáng do dự, “Không làm đồ ăn sáng cũng được.”
Tình nồng ý ngọt của Trầm Du Nhất còn chưa kịp biểu đạt đã bị Ôn Hành chặn lại.
Rốt cuộc làm bữa sáng thì có chuyện gì lớn, vậy mà Ôn Hành lại trịnh trọng bảo đảm với cậu, dường như hắn vừa lùi một bước rất lớn.
“Ồ.” Trầm Du Nhất nói có đôi chút châm chọc, “Vậy buổi trưa đi đưa quần áo cho anh thì sao?”
Ôn Hành vẫn không biết việc bắt Trầm Du Nhất đem đồ tới cho mình là một chuyện không tốt. Trái lại, hắn rất thích chuyện đó, nhưng không muốn thể hiện ra mặt, chỉ gật đầu, như là đang miễn cưỡng đồng ý.
“Đi đưa quần áo cũng được.”
Trầm Du Nhất không muốn để ý đến hắn nữa, mặc đồ vào xong không bỏ đi ngay đã là rất nể tình rồi.
Lại nằm một lát, Ôn Hành gọi dồ ăn mang lên tận phòng, lúc đưa đồ tới còn mang theo một cây đàn vĩ cầm.
Ôn Hành gọi cho cậu mấy món dễ tiêu.
Trầm Du Nhấtăn thấy no rồi bèn đặt mâm thức ăn để ở đầu giường. Cậu quấn chăn ngồi dậy, nhìn thấy Ôn Hành nửa người dưới quấn khăn tắm, đường cơ bụng dọc không ngại ngùng mà kéo dài từ phía sau lớp khăn kéo lên, cơ bụng ở giữa cũng rõ ràng nhưng không cuồn cuộn, nhìn rất đẹp mắt.
Trầm Du Nhất hơi đỏ mặt.
“Anh làm gì thế.”
Ôn Hành không nói gì, cầm đàn vĩ cầm đặt lên vai, ở trần đứng cạnh bàn tròn kế bên giường.
Mặt trời chiếu rọi qua tấm rèm trắng mỏng mảnh, gió nhẹ thổi qua. Ôn Hành khép hai mắt, kéo vang hợp âm đầu tiên của bản nhạc 《 L’Hymne a L’Amour 》
(Chú thích: L’Hymne a L’Amour – Khúc nhạc tình yêu – một nhạc phẩm nổi tiếng của nghệ sĩ người Pháp Édith Piaf do chính Piaf viết lời và được phổ nhạc bởi nữ nhạc sĩ Pháp Marguerite Monnot)
Đây là khúc ca mà nghệ sĩ người Pháp nọ đã viết cho người yêu của mình, và họ đã sống bên nhau trọn đời.
Ôn Hành cũng biết chút ít về nhạc cụ, nhưng không hiểu biết nhiều lắm. Ở đây biểu diễn cho Trầm Du Nhất nghe, cũng chỉ vì nghĩ cậu sẽ thích.
Về phần đồng nghiệp của Trầm Du Nhất, đêm qua sau khi nhận được điện thoại của Ôn Hành và một nụ hôn sâu của hắn, cậu đã gọi lại cho họ. Mọi người lo lắng suốt hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng mới an tâm lại được, rối rít quay về ngủ.
Trầm Du Nhất cảm thấy hơi áy náy một chút nhưng cũng nhanh chóng quên đi. Hiện tại đang cùng Ôn Hành đi dạo phố buổi sáng, đột nhiên lại cảm thấy chuyện này không đúng lắm, thế nên mới cùng hắn chọn quà để quay về tặng mọi người, thay lời xin lỗi.
Ôn Hành vẫn rất ít nói, cũng rất ít khi chủ động. Nhưng Trầm Du Nhất không để tâm lắm.
Ôn Hành dẫn cậu đi từ Copenhagen tới Odense. Cậu ngủ mê man dọc đường đến chảy cả nước miếng, đến lúc tỉnh dậy chẳng biết là trong điện thoại Ôn Hành đã lưu thêm bao nhiêu bức hình rồi.
Sau khi trở về nhà alij xảy ra một vài chuyện nhỏ.
Chuyện thứ nhất là, Trầm Du Nhất phát hiện Ôn Hành dùng giọng cầu khiến nài nỉ cậu đã dùng đến nghiện luôn rồi. Tuy rằng không giống với bộ dạng kì quái của hắn trước đó, nhưng cũng không quá khác biệt.
Ví du như ngày xưa, nếu Ôn Hành muốn Trầm Du Nhất cùng hắn đi đâu đó, hắn sẽ nói, Trầm Du Nhất lên xe.
Hiện giờ Ôn Hành đã học được phương pháp thảo mai hơn rồi. Hắn muốn Trầm Du Nhất về nhà với mình, ra lệnh không hữu hiệu nữa, mà sẽ làm bộ khôn ngoan gọi tên cậu.
“Nhất nhất, ” hắn nói, “Theo anh về nhà nhé.”
Hoặc ví dụ như lúc hắn muốn Trầm Du Nhất bỏ bộ bát mới mua đi, bởi vì bát đó to quá, khiến kẻ không thích ăn cơm như hắn rất khổ.
Nếu là trước đây hắn sẽ trực tiếp nói, Trầm Du Nhất, vứt bát đi.
Nhưng hiện giờ hắn bảo, Nhất Nhất, em bỏ mấy cái bát đó đi nha?
Lúc trước Trầm Du Nhất còn cảm thấy hắn như thế khá đáng yêu, nhưng nhiều lần rồi thì phát hiện ra mình đang bị trêu chọc.
“Ôn Hành.”
Trầm Du Nhất cố tình dùng những lời lẽ rất nghiêm túc để nâng vấn đề lên mức “tình yêu”.
“Lời yêu thương không phải chỉ là lời đầu môi như thế.”
Ôn Hành không vui lắm, cãi cự vài câu đại ý là hắn không nói suông mà nói thật lòng, vân vân và mây mây. Cuối cùng cũng từ bỏ nhượng bộ, còn Trầm Du Nhất thì thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện thứ hai là Trầm Du Nhất đã phát hiện ra tủ quần áo trong phòng làm việc của Ôn Hành.
Có một lần, Trầm Du Nhất tới công ty của Ôn Hành chờ hắn tan việc. Cậu đứng ở dưới lầu đợi một lát thì Ôn Hành gọi điện thoại tới báo rằng hắn đang trong một cuộc họp online với đối tác nước ngoài, bảo cậu lên văn phòng trước.
Trước khi Ôn Hành để Trầm Du Nhất lại một mình, sợ cậu mệt nên đã hơi mất tỉnh táo mà đưa cậu vào phòng nghỉ của mình để cậu chờ ở đó, còn bảo cậu nếu mệt thì ngủ một giấc.
Lúc cuộc họp kết thúc đã là hơn chín giờ tối. Thư ký gọi đồ ăn ngoài tới cho bữa tối. Ôn Hành đi vào gọi Trầm Du Nhất, phát hiện cửa tủ quần áo của mình đã bị mở ra, Trầm Du Nhất thì đang đứng nhìn nó chằm chằm.
Ôn Hành tiến lên trước, mạnh mẽ đóng cửa tủ lại.
Nhưng Trầm Du Nhất lại không nói gì, về đến nhà, đến lúc đi ngủ vẫn nằm trong lòng hắn.
Ôn Hành yên lòng. Lúc ý thức dần mơ hồ, sắp chìm vào giấc ngủ lại chợt nghe thấy Trầm Du Nhất gọi hắn một tiếng.
“Ôn Hành,” Trầm Du Nhất nói, “Nếu anh muốn gặp em thì nói thẳng là được rồi.”
Ôn Hành không nói gì, ôm cậu chặt hơn một chút.
Chuyện thứ ba là về ba tài liệu pdf mà Trầm Du Nhất chưa mở ra xem kia.
Có một ngày nọ, cậu chợt thấy tò mò, hỏi Ôn Hành lúc ấy hắn đã gửi gì.
Ôn Hành nhìn cậu một lát, tìm lại trong ghi chép cuộc trò chuyện với Trầm Du Nhất, mở ra cho cậu xem.
Tập tin PDF1 là một tài liệu mua bán, xác nhận việc Ôn Hành đã mua một bộ xương cá voi cho Trầm Du Nhất.
“Trước kia em bảo rằng xương cá voi sẽ mang lại may mắn.” Ôn Hành nhìn tập tin một chút, lại nhìn vẻ mặt hào hứng của Trầm Du Nhất, cảm thấy khó hiểu, “Cái này rốt cuộc đẹp chỗ nào chứ?”
PDF2 là bản hiệp ước phi pháp lý, trên đó hạn chế các loại hành vi khác nhau của Ôn Hành, ví dụ như không được gọi “Trầm Du Nhất” gì gì đó.
Ôn Hành đã ký vào bên B xong xuôi.
Nói đây là hiệp ước, chi bằng nói là bản kiểm điểm của Ôn Hành.
PDF3 là một hợp đồng mua bán nhà, nhưng không có hiệu lực vì Ôn Hành đã không mua nó.
Là một căn biệt thự ven biển, nghe nói ở đó còn có thể nghe thấy tiếng cá voi gọi.
“Sao lại không mua nữa?”
“Bởi vì lúc ấy em không cần anh nữa rồi.” Ôn Hành nói, “Anh sợ mua xong không dùng đến, lại còn đắt nữa.”
Trầm Du Nhất phụt cười thành tiếng.
“Ôn Hành.”
Cậu nhìn Ôn Hành, hai mắt cong cong, khiến toàn thân hắn trở nên vô lực.
“Không muốn mua.” Ôn Hành ngừng một lát, lại sửa lời. “Mua cái xương cá là được rồi, anh không muốn mỗi ngày phải nghe tiếng cá gọi nữa.”
Trầm Du Nhất cười một hồi
“Không cần mua đâu.” Trầm Du Nhất nói, “Sống ở đây đã rất tốt rồi.”
Thật sự rất tốt.
– Toàn văn hoàn –