Dịch: meomoon86
Beta: Tùy Nhã
Minh Đồng ăn rất ngon miệng, cơm xào trứng hôm nay còn ngon hơn khi ở tiểu điếm thành đông, mùi vị khiến người người yêu thích, rõ ràng phòng ăn ở Vương phủ tốt hơn nhiều so với phòng ăn nhỏ kia bao nhiêu.
Dưới sự phân phó của Minh Đồng, đồ ăn lần nào cũng phải tự tay nam nhân trực tiếp mang tới. Lâu dần cho dù quan hệ không phải là hòa hợp cũng không đến mức chán ghét..
“Này, ngươi... Cái đó, trở lại đây”
Minh Đồng mở miệng muốn gọi hắn lại nhưng hắn bất ngờ phát hiện đến bây giờ, kể ra đã mấy tháng sống chung mà hắn còn chưa biết tên của người nọ, Minh Đồng nhìn mặt người nọ đầy nghi vấn, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, “Nói cho Bổn vương biết tên của ngươi.”
“Nốt ruồi đen, mọi người đều gọi tên ta là vậy.”
Bổn vương giống những người khác không, Minh Đồng oán thầm một câu, mắt phượng bắt đầu có vài phần giận dữ oán hận: “Chẳng lẽ Bổn vương không xứng để biết tên ngươi?”
“Vương gia sao lại nói vậy, kì thật tên của ta với con người ta không tương xứng.” Trên khuôn mặt đen thui của nam nhân có vài phần ửng đỏ sau đó bắt đầu lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Minh Đồng bị câu nói đó làm cho hứng thú mà đùa dai, hắn rướn người về phía trước, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, nói: “Chẳng lẽ là một cái tên phong nhã mỏng manh.”
“Ơ, Vương gia ngài thật là lợi hại!” Ánh mắt nam nhân tràn đầy sự ngưỡng mộ, gật đầu liên tục nói: “Cha ta nói rằng dòng họ ta trước nay không có kẻ đọc sách nên lấy cho ta một cái tên rất kêu là ‘Nam Lạc’.”
“Ngươi họ Nam?!”
Minh Đồng trợn tròn mắt dường như có phần bốc hỏa, răng hắn va cập vào nhau từng tiếng “kẹt kẹt” vang dội như muốn ăn thịt người vậy. Hắn vọt một bước dài đến trước mặt nam nhân, tay hắn dễ dàng xốc cổ áo của nam nhân lên, đẩy nam nhân áp vào tường, không cho hắn động đậy ——
“Ngươi thật sự họ Nam?!”
“Phải, phải, ta họ Nam, họ này thật sự rất khan hiếm.
Nam nhân mặt phồng lên đến đỏ bừng, trên mặt vẫn còn mang theo sự kinh ngạc, hai tay hắn kéo cánh tay Minh Đồng đang đặt trên cổ nhưng dù làm thế nào vẫn không thể nhúc nhích.
“Quê quán ngươi ở đâu? Nói mau!”
“Đời đời nhà ta đều ở thành Đông!”
“Á —— ”
Minh Đồng nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân, hắn hít một hơi lạnh, sau đó đột nhiên thả tay ra, khuôn mặt phiền muộn trở về ghế ngồi của mình, hắn vừa ngồi xuống ghế, vừa nói: “Thiên ý, chẳng lẽ đây chính là con mẹ nó thiên ý sao?”
Ngay lúc này, người làm trong Vương phủ lảo đảo nghiêng ngả xông vào, hắn dâng lên một miếng ngọc bích, nói: “Vương gia, có người cầm ngọc bích của Ngài tới báo rằng cái lão thái thái ở thành Đông sắp không xong!”
Lúc chạy đến nơi, Bà lão chỉ còn chút hơi tàn. Thái y Vương phủ chỉ nói là tuổi tác đã cao dù xoay chuyển trời đất cũng hết cách. Bà lão kéo tay của Nốt ruồi đen, nói từng hơi đứt quãng, sau đó cũng nói tới chuyện hắn đưa tiền cho hàng xóm nhờ chiếu cố bà. Bà lão nói đi nói lại rất nhiều lần, nam nhân cuối cùng lúc này mới hiểu rằng thì ra từ trước đến nay Định Vương Minh Đồng im hơi lặng tiếng chiếu cố chăm sóc bà lão.
Bà lão ra đi rất thanh thản, Nam Lạc khóc lớn vì bà lão mà túc trực bên linh cữu đưa ma. Mà mảnh đất phong thủy tốt để chôn cất lại được Định Vương phủ một tay lo liệu. Chính vì vậy, Nam Lạc thầm ngưỡng mộ, kính nể với Minh Đồng. Hắn trở lại Vương phủ thầm nhủ nhất định phải một lòng hầu hạ thật tốt cái người “Tâm địa tốt, dáng dấp tốt và nhân phẩm cũng tốt” chính là chủ nhân hắn. Nhưng chủ nhân này lại không cho phép hắn xuất hiện trước mặt hắn nữa.