Dịch: Kidlove (meomoon86)
Biên: Tùy Nhã
Định vương Minh Đồng, kẻ tự cho mình là phong lưu tiêu sái đột nhiên ngã bệnh.
Hắn sinh ra ngái ngẩm đồ ăn, khẩu vị và bao tử (dạ dày) đối với đồ ăn yêu cầu càng thêm cao. Dù là trân hào hải vị vào miệng hắn cũng chỉ có thể thốt ra vài lời chê bai, nói đồ ăn không hợp ý. Tay nghề của trù tử (đầu bếp) trong phủ Định Vương là trác tuyệt lại đều phải nhẫn nhịn, phẫn nộ không có chỗ phát tiết. Bất quá chỉ sau ba ngày người cũ đều ôm bực tức bỏ đi, phủ lại phải vời người mới.
Đã vậy dân thôn giã thực hắn lại không ưa đâm ra khắp kinh thành trong mắt hắn không lấy nổi một điểm mỹ thực thoát khỏi hai chữ tầm thường. Mấy ngày trôi qua, hắn không chịu ăn uống. Bệnh tình thêm phần trầm trọng, suy nhược tới độ nằm liệt giường.
Hắn ốm yếu nằm dưỡng bệnh, lòng sinh phiền muộn mà xót thương cho bản thân. Lại nghĩ ngộ nhỡ hắn đột tử liệu ai sẽ lo việc tang ma thay. Nằm liệt giường đến ngày thứ ba, hắn suy yếu gọi tổng quản tới trước giường đương việc dặn dò hậu sự.
Vừa khó nhọc thốt được bốn chữ “Sau khi Bản vương…” với tổng quản, lập tức gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
Hoàng đế Minh Chân biết chuyện liền cố ý triệu kiến thiên sư Quản Vân Vi bói xem một quẻ, là quái tượng khó thấy. Thiên sư sau nửa ngày tham tường cơ hồ đoán ra được đôi chút mới chỉ về phía xa ở thành đông.
Ở thành đông có một khách điếm nhỏ, trong điếm chỉ có một chưởng quỹ kiêm trù tử (đầu bếp), bên trong vắng tanh không lấy một vị khách. Tiệm này thậm chí một tấm biển hiệu cũng không có bởi nó nằm sâu trong ngõ nhỏ. Ít người qua lại nên càng không có tiếng tăm gì. Vào giờ Dần mỗi buổi sáng sớm, nam nhân bắt đầu mở cửa tiệm làm việc, nam nữ già trẻ đều tới ăn, nói một tiếng an, hàn huyên đôi câu. Sau đó, mọi người lần lượt tìm một chỗ ngồi trong điếm. Lúc này nam nhân mới từ trong trù phòng đi ra. Người này sẽ bắt đầu làm việc từ thượng ngọ (buổi sáng) đến hạ ngọ (buổi trưa) với một chén cháo nóng hổi và một chiếc bánh bao thơm ngào ngạt.
Nam nhân kia không cầu kì. Mọi việc chỉ là nấu chút đồ ăn cho bữa sáng ở khách điếm. Món ăn không quá chú trọng về màu sắc và hình thức nhưng với mọi người chung quanh lại có danh tiếng.
“Nốt ruồi đen, cho một bát cơm rang đầy, thái hành nhiều chút nhé!”
“Được, đến ngay đây!”
Giọng nói của nam nhân nhẹ nhàng vọng lại. Từ trong trù phòng, vươn cánh tay dài với một muỗng lớn. Không bao lâu, một chén cơm rang màu sắc đẹp mắt đã được mang ra. Khách nhân kia lập tức vùi đầu ăn, ngốn nga ngốn nghiến động tác khiến một thực khách bên cạnh không khỏi sinh ra tò mò.
Người vận quan phục kia ăn xong lại tiếp tục gào to một tiếng. ——
“Nốt ruồi đen, cho thêm một bát cơm rang đầy, thái hành nhiều một chút!”
Tổng quản đang thận trọng bưng chén cơm đến trước mặt Minh Đồng, hương thơm liền xông thẳng vào mũi hắn, khiến hắn dường như bị hấp dẫn.
“Cơm rang!? Một kẻ chỉ biết thưởng thức món này mà dám tiến vào phủ của ta?!”
“Vương, Vương gia, đây là hoàng thượng đích thân ra mệnh, thiên sư bặc toán mà định. Tiểu nhân phải ra roi thúc ngựa mang trở về, vẫn còn nóng. Vương gia hay là ngài nếm thử chút đi!”
Minh Đồng nuốt một ngụm nước bọt và liếc mắt. Khóe miệng hắn co quắp đôi chút đồng thời thu hồi đường nhìn: “Phàm vật, quá thấp kém, sẽ khiến bao tử (dạ dày) của bản vương khó chịu.”
“Vương gia, hương thơm của cơm như vậy nói không chừng sẽ có chỗ hơn người. Vương gia, người hay là dùng thử một chút thôi?”
Hắn đã nói xuống nước như vậy. Minh Đồng lúc này mới gật đầu, ngồi xuống: “Vậy được rồi.”
Mới chỉ múc một muỗng nhỏ, vừa đưa đến dưới mũi, hắn dường như không kịp chờ để vào trong miệng. Khi đưa vào miệng, Minh Đồng đột nhiên giống như muốn nuốt thẳng xuống vừa… vừa giống quá đói nên ăn, lại đưa liếc nhìn chén cơm rang trên tay tổng quản phía bên cạnh.
Hắn ho khan một tiếng, nói:
“Được rồi! Ngươi lui xuống trước đi. Cứ để chén cơm lại. Bản vương phải cẩn thận nghiên cứu một chút. Cái này thanh hoa từ đốt tạo nước chảy.”