Editor: Ken aka Cụt chan
Beta: zizi
============================
Ba tháng sau, tại cục cảnh sát thành phố T.
Tùng Dung trên tay cầm xấp thư tín được buộc chặt mở cửa phòng tổ trọng án, căn phòng vốn dĩ đang náo nhiệt lập tức chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều ngây ra.
Âu Dương là người phản ứng lại đầu tiên, hét lớn lên trước: “Lão đại anh xuất viện!?”
Tùng Dung cong lên khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười: “Còn ở nữa tôi sẽ điên mất, vốn bệnh tình cũng không nặng, còn không phải do mọi người đa nghi sao?”
Thư Tình căm giận véo thắt lưng nói: “Làm ơn đi, lão đại, cả người anh lúc đó đều rơi vào hôn mê, người cũng điên điên ngây ngốc, như vậy mà chưa nghiêm trọng, anh còn muốn thế nào?”
Trên mặt Tùng Dung thoáng hiện tia đau đớn, chợt lóe rồi lại bình thường làm người ta tưởng ảo giác, anh cười cười vỗ bả vai Tề Tích và Âu Dương: “Được rồi được rồi, biết mọi người đây là quan tâm tôi, chính là hiện tại tôi thật sự không sao, mọi người không cần lo lắng.”
Vài người lo lắng liếc mắt nhìn nhau, Tề Tích mấp máy môi nói lắp: “Lão, lão đại……. Dạ Tinh ở dưới đó, cũng không muốn nhìn thấy anh vì cậu ấy mà khổ sở.”
Đồng tử Tùng Dung đột nhiên co rút, trái tim run rẩy kịch liệt, đúng vậy, Dạ Tinh đã chết, anh phải dùng ba tháng để tiếp nhận sự thật này, nếu để quên một việc cần phải dùng một phần tư cuộc đời, vậy thì muốn quên một người có phải hay không cần cả đời?
Quân Chi hung hăng gõ Tề Tích vài cái, này miệng chó không mọc được ngà voi, nói chuyện không biết cân nhắc, rõ ràng biết hai chữ ‘Dạ Tinh’ bây giờ là điều cấm kỵ của lão đại còn muốn nhắc đến, thật sự khiến lão đại không thoải mái.
Ánh mắt Tùng Dung nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của Lê Dạ Tinh thật lâu sau, mới nói: “Cậu nói đúng, em ấy đã chết…”
Xấp thư trong tay rơi xuống đất, Tùng Dung xoay người đi vào văn phòng, lưu lại trong phòng mọi người đang lo lắng nhìn bóng lưng anh.
Dựa vào tường, Tùng Dung che hai mắt, gắt gao cắn chặt môi không để thanh âm lọt ra ngoài.
Ba tháng trước, anh được người phát hiện ngất ở ven đường, sau khi tỉnh lại cảm thấy những chuyện mà vừa mình trải qua như một giấc mơ, vừa tỉnh lại Dạ Tinh vẫn còn ở bên cạnh mình, chính là trí nhớ sẽ không gạt người, anh nhớ rõ Dạ Tinh bị một người đàn ông Trầm Âm giết, sau đó tận mắt chứng kiến cậu bị cả đám người luân phiên…….gian thi.
Vừa nghĩ đến những thứ này đầu óc Tùng Dung liền đau nhức, hận ý trong lòng dâng lên, anh điên cuồng tìm kiếm Trần Âm, thế nhưng người nọ lại như bốc hơi ngay cả chút manh mối cũng không có.
Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà giọng nỉ non gọi tên Lê Dạ Tinh, ngực vẫn rất đau, nhưng là đau đớn qua đi chỉ còn lại trống rỗng. Tề Tích nói đúng, người đã mất rồi hà tất làm khổ bản thân, anh không ngu xuẩn mà tự tử vì yêu, anh phải sống để báo thù cho Dạ Tinh, đây là lý do tồn tại duy nhất của y.
Ban đêm, tòa nhà trụ sở công an trừ người bảo vệ canh cửa, chỉ có văn phòng tổ trọng án là còn sáng đèn.
Tùng Dung bị bắt cóc, Dạ Tinh mất mạng, sự việc ngoài ý muốn xảy ra liên tiếp làm mặt mũi ai cũng rất u ám, Tề Tích và Quân Chi tự động ở lại tra án, mà Tùng Dung không muốn trở về căn nhà trống rỗng đó nên cũng ở lại văn phòng.
Đang lúc mọi người bận đến sứt đầu mẻ trán, chuông cảnh báo trên mái nhà đột nhiên vang lên, thanh âm chói tai như giáng đòn mạnh mẽ trong lòng từng người.
Tùng Dung tỉnh táo đứng lên: “Sao lại thế này?”
Quân Chi, Âu Dương cùng Thư Tình quay đầu nhìn nhau, vẻ mặt ngưng đọng lập tức đứng lên: “Thanh âm là từ tầng trên, không biết xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Tùng Dung nheo lại, quay đầu nhìn sắc trời lúc này, bầu trời tối đen giống như bị một miếng vải đen che phủ không nhìn thấy ánh sáng, làm cho trong lòng mỗi người đều dâng lên nỗi bất an.
“Trước tiên là đi kiểm tra xem, tôi có cảm giác không bình thường!” Tùng Dung buông tài liệu trên tay xuống, nắm chặt khẩu súng bên hông vội chạy ra ngoài.
Mọi người liếc nhau, vội vàng đuổi kịp cước bộ của Tùng Dung, lúc này những bảo vệ trên hành lang cũng chạy ra, đồng loạt hỗ trợ nhau đuổi lên tầng trên. Tổ trọng án bởi vì ở tầng trệt, trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ tầng trên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Tùng Dung nhanh chóng túm lại một cảnh sát chạy từ lầu trên xuống, lo lắng hỏi: “Trên lầu xảy ra chuyện gì?”
“Trên, trên tầng chót có người đột nhập!” Cảnh sát nhỏ kinh hãi chưa ổn định quơ hai tay, hiển nhiên vẫn là không thể khống chế sợ hãi nói.
Tùng Dung nghe cách nói chuyện ậm à ậm ừ như vậy càng thêm sốt ruột: “Tầng chót chẳng phải là văn phòng cục trưởng hay sao? Tại sao lại có người xông vào?”
“Sếp Tùng, tôi cũng không biết, mấy người anh em lên đó tuần tra đều bị đả thương, đêm hôm khuya khoắt toàn bộ nhân lực sở cảnh sát đều hành động, nhưng cũng không thể bắt được người.”
Hai hàng lông mày của Tùng Dung nhăn chặt lại, kẻ đột nhập càng lúc càng kiêu ngạo, ngay cả cục cảnh sát cũng dám lớn lối như vậy đột nhập, thật đúng là chỉ sợ mình không thể chết được phải không.
Nghĩ đến đây anh liền ngăn cảnh sát đang muốn chạy lên trên: “Hiện tại số lượng cảnh sát trong mỗi bộ phận đều không đủ, ai cũng không biết chính xác lai lịch của kẻ đột nhập, trên người có vũ khí hay không, tùy tiện đi lên có lẽ sẽ bị thương, các anh nghĩ biện pháp gọi những người trên tầng trên trở về, không cần đối đầu với kẻ đột nhập, còn lại bao nhiêu người thì phân ra ba hướng đông, tây và nam dưới chân cầu thang, đợi lệnh hành động.”
“Yes SIR!”
Một đám người vội vàng gật đầu, nghe theo điều khiển của anh, Tùng Dung hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn về phía lối nhỏ bên thang máy, quả nhiên dây cáp đã sớm bị người khác cắt đứt, kẻ đột nhập quả nhiên là có sự chuẩn bị trước khi đến. Anh xoay người vừa định kêu Tề Tích liên lạc người đến sửa chữa, kết quả lại phát hiện Tề Tích từ đầu đến cuối chưa thấy xuất hiện
“Tề Tích đâu rồi?”
Quân Chi sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch: “Cách đây hai tiếng cậu ấy có nói với em là lên tầng chót tìm một phần văn kiện cơ mật, hiện tại có thể là còn trên đó!”
Tùng Dung thầm mắng một tiếng shit, vừa định mở miệng, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng súng, thân thể Quân Chi run rẩy, không đợi Tùng Dung ra lệnh liền rút súng ra chạy lên lầu.
“Quân Chi mau trở lại!”
Lời vừa nói ra, thì đã không thấy bóng dáng Quân Chi đâu, Tùng Dung không còn cách nào khác đành bỏ ý định vây xung quanh phục kích như ban đầu, mang theo Âu Dương cùng Thư Tình chạy lên tầng chót.
Khu vực làm việc trên tầng đó vốn rất rộng rãi sáng sủa bây giờ lại như một mớ hỗn độn, còi báo động được trang bị trên vách tường và hành lang không ngừng kêu inh ỏi, ánh sáng màu đỏ chớp liên tục khiến người ta đau mắt.
Quân Chi cầm súng trong bóng đêm sờ soạng đi tới, dưới chân có đến bảy tám cái ghế vặn vẹo không ra hình thù, hành lang gấp khúc trống rỗng không một tiếng động, giống như tiếng súng vừa rồi là do mọi người nghe nhầm.
Anh nín thở chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh, anh quay nhanh lại nhấc tay chĩa súng về phía đó, người nọ hoảng hốt không còn cách nào khác đành ngồi xuống, nâng tay định đánh trả, kết quả ngẩng đầu giật mình kêu to: “Quân Chi, sao lại là anh! Tôi tưởng….”
Ánh trăng chiếu sáng mờ ảo, Quân Chi nhận ra khuôn mặt búp bê luôn lộ ra ý cười, anh nhẹ nhõm thở phào một hơi, tiến lên ôm lấy người trước mặt, trên trán hạ xuống nụ hôn: “Tề Tích con mẹ nó cậu muốn hù chết tôi sao? Nghe thấy tiếng súng còn không mau chạy xuống lầu?”
Tề Tích sửng sốt, cảm giác cánh tay đang ôm mình dùng rất nhiều lực, giống như muốn đem mình siết chết trong lòng ngực, cậu xấu hổ cười nói: “Tôi vừa rồi trong phòng tìm văn kiện, không nghe thấy tiếng súng, vừa đi ra thì thấy nơi này biến thành như vậy, tôi hoảng sợ biết có người đột nhập, liền cầm súng tìm người đó quanh đây, kết quả là đụng phải anh!”
Quân Chi hung hăng hất cằm liếc nhìn trần nhà, dùng sức nhéo mặt Tề Tích, tức giận nói: “Được rồi, coi như cậu may mắn tránh được đòn súng của tôi, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết, lúc đi ra thì đã như vậy rồi.”
Hai người đứng ở chỗ tối thấp giọng nói chuyện, không chú ý tới phía xa xa có đôi mắt sắc bén đã sớm theo dõi bọn họ, người đó toàn thân mặc đồ đen trong bóng đêm không thể nhìn ra được, trên mặt mang theo mặt nạ như ma quỷ không thể đoán ra, đeo găng đen cầm cây súng bạc lặng lẽ lên đạn, cây súng có gắn ống giảm thanh hướng tới nơi Quân Chi và Tề Tích chuẩn bị bóp cò.
“Cẩn thận!” Tùng Dung vừa chạy lên thì thấy một màn như vậy, kinh hoàng cảm giác như trái tim muốn nhảy ra ngoài, nhưng khi la lên thì không còn kịp nữa, mắt thấy người nọ đã bóp cò.
Viên đạn bay xẹt qua, một đám mây đen hiện lên, ánh trăng chiếu sáng mặt Tề Tích, động tác của người mặc áo đen đột nhiên thay đổi, viên đạn lọt khỏi phương hướng quỹ đạo, ghim lên bức tường đối diện.
Tề Tích và Quân Chi lập tức tỉnh táo, cả người chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, như thế nào vừa gặp đã nói chuyện, bây giờ tình huống nguy hiểm như vậy đã không còn nhớ. Hai người xoay người bắn về hướng viên đạn bay tới, người mặc áo đen linh hoạt tránh thoát viên đạn, thân thể nhanh nhẹn duyên dáng như một con mèo đen.
Hai người nghĩ người mặc áo đen nhất định sẽ nổ súng phản kích, nhưng hắn không có, ngược lại còn bám vào xà ngang tìm chỗ lẫn trốn. Góc độ xoay người của hắn ta rất tinh tế, vừa có thể làm Quân Chi và Tề Tích không thể phát hiện ra thân ảnh ở góc chết của mình, mà trong mắt hai người không hiện rõ sự tồn tại của hắn.
Còn Tùng Dung đứng ở hành lang đã quan sát được tất cả, xoay người phân phó Âu Dương cùng Thư Tình: “Mọi người chia ra hai bên ngăn hắn lại, tôi phía sau theo dõi.”
Anh theo phương hướng người mặc đồ đen biến mất mà đuổi theo, tại sao những màn vừa rồi rất quen mắt, không bao lâu trước đây cục cảnh sát thành phố T có một vụ án xảy ra vô cùng kinh khủng, một người thần bí xuất hiện nghênh ngang làm điều ác, lần trước đã chết nhiều người như vậy, lần này y quyết tâm không để bi kịch tái diễn, nghĩ đến đây cước bộ không tự chủ nhanh hơn.
Người mặc đồ đen thân hình nhanh nhẹn như chớp, đảo mắt liền nhảy lên phía trên, Tùng Dung nâng tay bắn về phía hắn, người nọ thân hình thoắt một cái, miễn cưỡng né được đạn, men theo một đường thủy tinh công nghiệp bên cạnh trượt xuống.
Tùng Dung giơ súng lên nói: “Ngươi còn muốn chạy đi đâu? Bốn phía xung quanh đều có mai phục, ngươi có mà chạy đằng trời!”
Người nọ thân thể đột nhiên run lên, dĩ nhiên dừng bước liếc mắt nhìn Tùng Dung, mặt nạ màu đen chỉ có hai khe hở nhỏ hẹp ở mắt, khe hở quá nhỏ căn bản nhìn không ra hình dạng ánh mắt người nọ, chính là ánh mắt kia lại làm cho Tùng Dung lập tức dừng bước…
Vì cái gì ánh mắt của hắn nhìn rất…… Tuyệt vọng?
Không kịp suy nghĩ, Tùng Dung đã đuổi tới, người mặc đồ đen đảo mắt đã muốn nhảy lên phía trên, trong tay hắn nắm thật chặt một cái túi da, như thể vật đó còn quan trọng hơn tính mạng hắn.
“Ngươi ban đêm xông vào cục cảnh sát là có mục đích gì?” Tùng Dung từng bước tiến lại, người nọ chỉ lui lại mấy bước không nói chuyện, tiếp theo lấy súng ra bắn vào nơi gần chân Tùng Dung đứng, như muốn cảnh báo còn tiến thêm sẽ không khách khí.
Tùng Dung cười lạnh, giơ ngón tay chỉ vào ngực mình: “Đã có can đảm đột nhập vào cục cảnh sát trộm đồ thì còn gì phải sợ nữa, nếu không thì ngươi mau giơ tay chịu trói, hoặc là liền giơ súng ra đấu, là đàn ông thì đấu một trận chân thực đi!”
Người nọ nhún nhún vai, như cười thế nhưng lại không có chút âm thanh, hắn cái gì cũng không nói, trực tiếp chạy lên tấn công ngay bụng Tùng Dung một cước, Tùng Dung phản ứng phi thường mau, ngửa người ra phía sau né, nâng tay một quyền đánh trả, người mặc đồ đen nhanh nhẹn tránh thoát, hạ phần eo xuống dùng chân quẹt ngang, hai người đánh nhau càng lúc càng kịch liệt.
Tùng Dùng bỗng cảm thấy thân ảnh của người này rất quen mắt, nhưng người nọ toàn thân đều bị màu đen che phủ, căn bản thấy không rõ diện mạo, ngay lúc anh thất thần thì người áo đen nhân cơ hội cho một đấm ngay mũi, nhất thời máu mũi chảy ra.
Thân thủ người này quá tốt, vừa nhu vừa cương, mỗi một chiêu công kích đều mạnh, nhưng thân thể lại linh hoạt rất khó đoán ra, Tùng Dung ôm mũi lui lại mấy bước, biết phải tốc chiến tốc thắng, y cầm súng nhắm ngay đầu kẻ mặc áo đen, người nọ đột nhiên quay đầu bình tĩnh nhìn y.
Người nọ trên tay rõ ràng có súng, nhưng lại không lấy ra, Tùng Dung không biết vì sao sinh ra ảo giác, nghĩ rằng người này không muốn giết anh.
Lúc này hai bên lối đi nhỏ ở tầng chót truyền đến tiếng bước chân, Tề Tích cùng Quân Chi vọt lên, Tề Tích thấy tình hình như thế liền giơ súng lên, người mặc đồ đen dừng lại một chút, nhanh chóng cầm súng hướng về phía đối phương.
Động tác nhanh hơn nhiều so với Tề Tích, tại thời điểm mọi người không kịp phản ứng, cánh tay Tề Tích bị trúng đạn, máu chảy ra.
Không kịp suy nghĩ, Tùng Dùng rút súng ra, bắn một phát đạn, bả vai người mặc áo đen bị trúng đạn, văn kiện rơi đầy trên đất.
Anh chưa có nổ súng! Tùng Dung vội vàng quay đầu lại, thấy Quân Chi cầm trên tay khẩu súng còn đang bốc khói.
“Lão đại, anh vì sao còn do dự?”
Trên mặt Quân Chi là sự phẫn nộ trước nay chưa từng có, khuôn mặt anh gần như vặn vẹo, đang dùng súng hướng phía này, người mặc áo đen nâng súng lên, Tùng Dung nghĩ hắn sẽ nổ súng bắn Quân Chi, liền nhào qua ôm trụ tay người nọ.
Người mặc áo đen run rẩy kịch liệt đứng lên, súng lục rơi trên mặt đất.
Quân Chi cười lớn: “Tay ngươi đã bị thương? Thật sự thì ông trời cũng muốn ngươi chết. Đúng ra tôi không nên giết người, nhưng là do ngươi đã đụng vào người không nên đụng.”
Nói xong anh bắn người nọ một phát, người mặc áo đen chật vật né tránh, rất nhanh cầm lấy văn kiện trên đất, búng tay một cái, một sợi dây bạc xuất hiện, bay đến sân thượng của tòa nhà cách đó không xa.
Tùng Dung biết hắn muốn chạy, không hề nghĩ ngợi chạy qua muốn tóm lại hắn, nhưng người nọ thân ảnh chợt lóe, anh chỉ bắt được đai lưng của người nọ.
Sợi dây bạc thuận lợi giúp người mặc áo đen trốn thoát, gió đêm thổi mãnh liệt, chiếc mặt nạ màu đen trên mặt rớt xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt của hắn, cái cằm trắng nõn tinh tế chợt lóe qua trước mắt Quân Chi cùng Tùng Dung, trong nháy mắt hắn liền bay được tới nơi súng không bắn tới.
Tùng Dung hai mắt đột nhiên trợn to, toàn thân kịch liệt run rẩy, nếu anh không nhìn lầm, gió đêm thổi qua lưu lại hình ảnh người nọ trong nháy mắt, anh nhìn thấy ánh mắt đã khắc sâu vào trong lòng…
Ánh mắt của Lê Dạ Tinh…