Thức Cốt Tầm Tung

Chương 54: Phiên ngoại. Đều do Trung Thu gây họa




Editor: Ken aka Cụt  chan

Beta: zizi

============================

Kinh thành gần đây không mấy yên ổn, nghe nói triều đình phát lệnh truy nã một số trọng phạm — ‘Ngọc diện đạo tiên’ đã lẻn đến nơi này, theo dõi cống phẩm bình cẩm thạch trong ngự thư phòng của lão hoàng đế, nói muốn vào đêm Trung Thu trăng sáng đến lấy đi.

Tin này làm khổ bộ khoái ở Lục Phiến môn, mắt thấy ngày hội Trung Thu gần đến, cũng không thể về nhà đoàn tụ cùng gia đình, mỗi ngày đều phải đỏ mắt đề phòng cao độ, muốn ngủ một giấc yên ổn e rằng là hi vọng quá xa vời. Lục Phiến môn từ trên xuống dưới khổ không tả nổi, trong lòng đầy oán niệm, hận không thể ngay lập tức bắt được ‘Ngọc diện đạo tiên’ lãnh chút tiền thưởng mua bánh Trung Thu ăn.

Bất quá, tuy rằng kinh thành trên dưới ai cũng hoảng sợ, trong ngoài đều không bình yên, nhưng luôn có vài người lơ đễnh, vẫn ha hả uống chút rượu, thỏa sức vui đùa, tự do tự tại, rất khoái hoạt.

Muốn hỏi người kia là ai, đương nhiên là đầu lĩnh của Lục Phiến môn Tùng Dung. Người này bình thường tướng mạo rất tốt, mày kiếm mắt sáng, oai phong tiêu sái, vung quạt lên dáng vẻ phong lưu nói không hết, khi cười nhiều nữ nhân đều mê luyến, nhìn tổng quát là phong lưu khéo léo, cách ăn nói như thể hiện hết được hoài bão, khát vọng.

Tướng mạo tốt như vậy, nổi bật gây chú ý, hơn nữa còn giữ chức quan đứng đầu Lục Phiến môn, trong nhất thời danh hào ‘Phong lưu công tử’ vang vọng cả kinh thành.

Hôm nay ngày mười bốn tháng tám, gió đêm nhè nhẹ, lễ hội hoa đăng vô cùng náo nhiệt, hai vị công tử mặc cẩm bào không nhanh không chậm tiêu sái thưởng rượu nơi lầu hoa, một người rất thích ý cầm quạt giấy phe phẩy, một người thần sắc đầy lo lắng, ánh mắt nhã nhặn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Tùng đại nhân, ngươi và ta đều là mệnh quan triều đình, nơi trăng hoa này nên ít lui tới thì hơn.”

Dao Phiến công tử không kiềm chế được mỉm cười, lông mi nhếch lên nói: “Quân Chi lão đệ, không nên nói như vậy, tục ngữ có câu hôm nay có rượu hôm nay say, ta và đệ dù sao cũng đến đây vui vẻ, cùng triều đình có quan hệ gì đâu?”

Lời này nói ra mang chút ngạo mạn, rõ ràng không đem triều đình cùng hoàng thượng để vào mắt, đơn giản các huynh đệ Lục Phiến môn ai cũng biết tính tình của Tùng Dung là như vậy, phong lưu không kiềm chế được rước lấy tai họa, nhưng bản lĩnh cao siêu, đầu óc cũng rất thông minh, ít nhiều trọng án đại án đều do y phá, bao nhiêu người nghĩ muốn hại y, cũng nên cân nhắc trước.

Hạ Quân Chi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Cho dù như thế, chúng ta vẫn còn công vụ trên vai, trước mắt ngày mai là lễ hội Trung Thu, còn không thấy bóng dáng của cái tên Ngọc diện đạo tiên, chúng ta không những không bắt người mà còn đến nơi này, nếu như Hoàng Thượng biết chắc chắn sẽ bị rơi đầu.”

Tùng Dung mỉm cười, vỗ vỗ vạt áo: “Không vội không vội, chỉ là tên tiểu tặc, chúng ta không cần lo lắng như vậy, việc này nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng trước mắt thưởng thức các cô nương của Noãn Oanh các, tất cả đều quốc sắc thiên hương.”

Hạ bổ đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng một lần nữa cảm thán: Nếu không phải bản thân mình quen biết Tùng Dung đã lâu, cũng tận mắt chứng kiến y phá nhiều vụ kỳ án, hiện tại thật sự đã cho rằng đây là một kẻ trăng hoa.

Lúc này hai người đang ở trong thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành ‘Noãn Oanh các’, mắt thấy ngoài cửa một đám oanh oanh yến yến đầy mùi son phấn đi tới, Hạ Quân Chi vội vàng lui lại phía sau vài bước, liên tục xua tay: “Tùng huynh, thịnh tình như vậy Hạ mỗ thật sự nhận không nổi, nhớ tới còn vài việc chưa làm, xin phép cáo từ.”

Tùng Dung cười nhẹ, phẩy quạt ngăn cản đường đi của người kia: “Quân Chi huynh đệ chớ hoảng sợ, hôm nay mang đệ tới đây chủ yếu là để mở mang tầm mắt, nam nhân mà, ít nhiều cũng sẽ có ham muốn, ngươi….. một không uống rượu, hai không cưới thê, cũng chẳng đến những nơi trăng hoa, không lẽ Hạ huynh đoạn tụ?” (ý chỉ gay đó)

Một câu vừa nói ra làm Hạ Quân Chi á khẩu không thể đáp trả, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn thoáng đỏ bừng: “….. Tùng, Tùng huynh, chớ lấy chuyện này ra đùa.”

Tùng Dung cười ha hả, kéo tay áo của hắn đi vào trong, “Ngọc diện đạo tiên kia ta đã có cách đối phó, Quân Chi huynh đệ cứ đi theo ta.”

Suy cho cùng cũng là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, đình đài lầu các, cột nhà và xà ngang được khắc hình không quá tráng lệ, các cô nương nơi này đều là những người lão luyện trải qua phong nguyệt, tất cả rất tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra Tùng Dung, đương nhiên nhìn ra được vị công tử mặc cẩm bào đi chung với y cũng là người phú quý.

Tú bà cầm cây quạt, chào đón nhiệt tình, “Yêu, ngọn gió nào đưa Tùng đại nhân đến đây nha, thật vinh hạnh cho Noãn Oanh các này, ngài vài ngày không đến, Tình Tình cô nương rất nhớ ngài a. Ai da, vị công tử này là ai? Rất tuấn tú a.”

Tùng Dung phe phẩy quạt, mày kiếm nhếch lên, “Âu Dương ma ma, ngươi khỏi cần nhắc ta, lâu rồi không gặp Tình Tình, ta cũng rất nhớ nàng.”

Nói xong dùng ngón tay chỉ Quân Chi, “Vị này là thân thích phương xa của ta, cứ gọi hắn Hạ công tử là được, hắn sớm nghe nói đến đại danh của Noãn Oanh các, Âu Dương ma ma hãy đối đãi hắn tử tế a.”

“Ai da, hóa ra là Hạ công tử a, Noãn Oanh các chúng ta đảm bảo, các công nương ở đây nhất định sẽ khiến nhị vị công tử vừa lòng.” Nói đến đây, tú bà bộ dáng thướt tha, xoay thắt lưng, vẫy khăn tay vội vàng phân phó, “Xuân Hoa, Thu Nguyệt, Hạ Hà, Đông Mai, đi ra tiếp khách. A Bạch, lên lầu mời Tình Tình cô nương xuống đây.”

Một tiếng vang vọng hoa lâu, Hạ Quân Chi xấu hổ không biết làm thế nào, trái lại Tùng Dung rất tiêu diêu tự tại, hai bên trái phải đều có tiểu nha đầu thanh tú hầu hạ, phe phẩy cây quạt cười rất khoái hoạt.

Không lâu sau Xuân Hoa, Thu Nguyệt, Hạ Hà, Đông Mai bốn vị hoa khôi đều được mời ra, Tùng Dung trái phải đều ôm, nhất thời cười đến quên cả phương hướng, Hạ Quân Chi xuất thân là môn đệ thư hương (ý chỉ mọt sách ý) nào biết đến loại tình huống này, mắt thấy một đám noãn ngọc thơm mát vây quanh, cả người cứng ngắc sắp duy trì không nổi.

Trong chốc lát Tình Tình cô nương cũng đi xuống lầu, phấn điêu ngọc thế, ánh mắt ẩn tình, thật sự là đệ nhất mỹ nhân, nghe nói Tình Tình cô nương tên thật Thư Tình, vốn là tiểu thư khuê các, chẳng may gia đình sa sút nên lưu lạc phong trần. Tuy thế nhưng nàng lại chỉ một lòng hướng đến Tùng Dung, coi như cũng là nữ nhân si tình.

Lúc này nhiều người cười nháo, trên lầu các đột nhiên truyền ra một tiếng đàn, tuy rằng bị tiếng cười nói át đi không ít, nhưng có thể nghe ra tiếng đàn thanh lệ thoát tục.

Tùng Dung nhấp chén rượu trong tay, cười hỏi tình nhân trong lòng: “Tình Tình, tiếng đàn này là do ai tấu diễn?”

Tình Tình đôi mi thanh tú nhìn lên, “Công tử có điều không biết, trước đó vài ngày có hai người lai lịch không rõ ràng đến đây, một người là cao thủ về cầm, một người kĩ năng về múa võ vô song, hôm nay vừa lúc lại tới, có lẽ bọn họ sẽ biểu diễn.”

Tùng Dung vừa nghe đến đây liền hứng thú, thu quạt hỏi: “Nga, ta thật muốn nhìn một cái, không biết đúng hay không người nọ cũng tuyệt sắc như Tình Tình.”

Tình Tình xấu hổ đỏ mặt, dùng bàn tay trắng đánh nhẹ Tùng Dung như làm nũng, “Công tử lại bắt nạt người ta. Hai người kia mới đến không lâu, ngay cả thiếp cũng chưa nhìn thấy mặt bao giờ, thật đáng tiếc a…..”

Đang bị bao vây một bên không thể làm gì nhưng Hạ Quân Chi vẫn hứng chí hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”

Tình Tình trước mắt thấy hai vị khách quý bị hai người không rõ lai lịch kia hứng thú, trong lòng có chút mất hứng, nhưng là trên mặt vẫn hiện lên ý cười nói, “Đáng tiếc hai người họ đều là nam nhân, cho dù là hảo cầm nghệ, khiêu vũ diệu kì thì cũng đâu thể làm gì. Nếu hai vị muốn nghe cầm ca, không bằng đến đây, Tình Tình nguyện hầu hai vị công tử.”

Không biết vì sao hai mắt Tùng Dung nheo lại, bất động thanh sắt gợi lên khóe miệng, “Thật không cần, nếu là nam nhân mà có kỳ nghệ tuyệt như vậy thì nên nhìn thử, có phải hay không, Quân Chi huynh?”

Hạ Quân Chi không rõ nhìn Tùng Dung, chẳng biết y ở trong bụng có quỷ kế gì, không thể làm gì khác đành phải phụ họa gật đầu.

Lúc này, bên trong lầu các phía sau bức rèm một công tử áo trắng đi ra, thân hình cao gầy nhưng không làm giảm phong thái, trong giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ đẹp tĩnh mịch, hắn vén áo choàng lên, gảy dây đàn, đàn tranh vang một tiếng, dư âm còn văng vẳng bên tai.

Phía sau bức rèm màu hồng nhạt một công tử mặc y phục đỏ chầm chậm đi ra, thân hình tuyệt đẹp, nhiệt huyết tràn trề, hé ra gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười bướng bỉnh, hướng chung quanh đánh giá vài lần, từ từ theo tiếng đàn nhảy múa.

Tiếng đàn như vỡ ngọc như hư không, khi thì tĩnh mịch uyển chuyển, khi thì kích động lòng người, tri âm tri kỉ, sóng to gió lớn, tiếng đàn róc rách chảy qua tấm màn che, vang vọng lầu các, mà trên đài vũ đạo như ngọn lửa nhiệt tình hòa theo tiếng đàn khí phách câu dẫn lòng người, đem nữ tử quyến rũ cùng nam tử khí khái hoàn mỹ cùng kết hợp một chỗ, ý cười xinh đẹp hồn xiêu phách lạc!

Bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước, ngựa sắt dong xô xát tiếng đao (trích hai câu thơ trong Tì bà hành), theo tay ngọc của bạch y công tử mà vung lên, tiếng đàn tiêu sái hơi ngừng lại, mà hồng y công tử cũng dùng tư thế tuyệt đẹp xoay người đứng trụ, trong nhất thời cả đại sảnh yên tĩnh không tiếng động, sau một lúc lâu, hàng loạt tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi vang lên.

Tùng Dung mắt mang ý cười, môi cũng nở nụ cười, vung cây quạt ra phía sau vẫy gã sai vặt tới, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó cười đến vô cùng khác thường không ai có thể đoán ra, mà Hạ Quân Chi đã sớm bị một màn phấn khích này làm cho mất hồn, ngón tay kích động run rẩy, “Thế gian khó có được tiếng đàn thanh khiết và điệu múa tuyệt diệu như vậy.”

Gã sai vặt chạy đến chỗ tú bà nói vài câu, nàng ta hiểu rõ cười cười, lắc mông đi vào phía sau, không bao lâu, hai vị công tử liền đi ra.

Hồng y công tử quả nhiên quyến rũ đa tình, vừa nhìn thấy Tùng Dung và Hạ Quân Chi liền cười hành lễ, “Tề Tích hướng hai vị công tử vấn an.” Mà bên cạnh là bạch y công tử đứng thẳng ở đó, không chào hỏi cũng không nói chuyện, thậm chí cũng không bỏ chiếc mặt nạ màu bạc đang đeo trên mặt xuống.

Tùng Dung phất tay với đám oanh oanh yến yến xung quanh, đợi cho mọi người đều rời đi, mới cười cười nói: “Điệu múa của Tề Tích công tử thật làm người khác mở rộng tầm mắt, Tùng mỗ vô cùng yêu thích, bất quá, có phải hay không Tùng mỗ đắc tội hai vị, vì sao vị công tử đánh đàn này lại không muốn cho xem dung mạo thật.”

Tề Tích túm lấy ống tay áo của bạch y công tử, người nọ không cam tâm tình nguyện thấp giọng nói: “Tại hạ Dạ Tinh.”

Thanh âm như tiếng ngọc vỡ mang theo sự lãnh đạm từ chối người ngoài cách xa ngàn dặm, làm cho người khác nhịn không được mà khiêm nhường hắn, từ áo đến giày đều trắng toát, toàn thân lạnh như băng mang theo chút hơi người, hết lần này tới lần khác ở phía sau mặt nạ màu bạc lộ ra đôi môi diễm sắc, có chút câu dẫn.

Tùng Dung bị đối đãi như vậy trong lòng cũng không tức giận, phe phẩy cây quạt cười nói: “Dạ Tinh công tử là một cao thủ về cầm, tại hạ thật sự ngưỡng mộ, không bằng chúng ta đi vào bên trong các hảo hảo trao đổi một chút.”

Lời nói này cực kì vô sỉ, rất giống đám lưu manh, Hạ Quân Chi bất đắc dĩ thở dài trong lòng, biết rõ người ta là thanh niên trong sạch, còn nói ra mấy lời vô vị này thật là…… xấu hổ a, vừa định ra tay ngăn cản, lại bị một cánh tay mảnh khảnh nắm lấy ống tay áo.

Vừa quay lại, tầm mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười, Tề Tích nhìn ra Hạ Quân Chi là người nhã nhặn, tuyệt đối không phải hạng trăng hoa, bỗng muốn nổi lên ý đùa, hắn mềm yếu như không có xương ngả vào lòng Hạ Quân Chi nhỏ giọng nói: “Hạ công tử, chung quy ngươi chỉ để ý Dạ Tinh, chẳng lẽ ta đây không đẹp bằng hắn sao? Công tử là ghét bỏ ta sao?”

Hạ Quân Chi giật mình run lên, vì e ngại mà tâm tình không tốt trực tiếp đẩy hắn ra, thế nhưng khuôn mặt đã đỏ hơn phân nửa, “Tề, Tề Tích công tử, ngươi đây là làm…… Làm cái gì?”

Tề Tích tính tình trẻ con, nhìn đến Hạ Quân Chi như vậy trong lòng cười to, “Hạ công tử, chúng ta không nên nhìn nữa, Tề Tích bồi ngài đi ra ngoài một chút, nơi này có thể lưu lại cho Tùng đại nhân rồi.”

Nói xong dĩ nhiên nũng nịu cười, lôi kéo Hạ Quân Chi có chút ngu ngơ ra khỏi các, đem thân ảnh diễm lễ vừa lưu lại xóa sạch.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tùng Dung và Dạ Tinh, Tùng Dung trưng ra điệu bộ công tử, tay phe phẩy quạt mà không nói, Dạ Tinh bị những lời nói vừa rồi của hắn tức đến siết chặt nắm tay, nhưng cũng lười phản ứng với tên vô lại này.

“Dạ Tinh công tử, ngươi cách xa ta như vậy làm gì? Sợ ta ăn thịt ngươi sao? Đến đây, uống chén rượu, chúng ta tâm sự.”

Dạ Tinh hừ lạnh một tiếng, “Thật xin lỗi Tùng đại nhân, Dạ Tinh không biết uống rượu.”

Tùng Dung rót rượu ngon, có chút trẻ con nhíu mày, “Ai…. Ta chỉ muốn trò chuyện với ngươi, ngươi như thế nào mất hứng như vậy, ta yêu thích tiếng đàn của ngươi, thậm chí muốn làm tri kỉ với ngươi, ngươi như vậy là không nể tình thật là làm ta đau lòng.”

Nói xong dĩ nhiên ủy khuất lấy quạt che mặt, khoảnh khắc cảm động này hận không thể rơi vài giọt nước mắt, Dạ Tinh mặt không chút thay đổi, cắn chặt môi, bất quá lần này cũng rất phối hợp mà ngồi xuống.

Hắn cầm lấy ấm trà rót cho mình và Tùng Dung, đôi tay như ngọc thạch cầm chén giơ lên nói: “Tùng đại nhân đã có thành ý như vậy, Dạ Tinh cũng không dám từ chối, chỉ hi vọng có thể lấy trà thay rượu biểu thị chút thành ý.”

Tùng Dung nheo mắt nhìn hắn, đồng tử tối sầm lại, tiếp theo vươn tay nhưng lại không nhận chén trà, “Dạ Tinh công tử, chén trà này nhất định sẽ uống, chẳng qua… gặp nhau tức là có duyên, vì sao ngươi lại không chịu không lộ mặt? Không lẽ là sợ người khác nhận ra ngươi.”

Ngón tay nhỏ dài của Dạ Tinh dừng động tác, mỉm cười, như băng mỏng tan chảy nói: “Đại nhân chê cười, ta đây gảy đàn kiếm sống, thật sực tướng mạo của ta tầm thường, sợ không vừa mắt đại nhân.”

Nói xong lời cự tuyệt liền định đặt chén trà xuống trước mặt Tùng Dung, Tùng Dung khẽ nhếch mày cũng không truy cứu, một phen cầm tay Dạ Tinh, sẵn tiện cầm lấy cái chén trong tay, đầu ngón tay Dạ Tinh bất giác run lên, sau đó rút lại, Tùng Dung lại bướng bỉnh lôi kéo, cười hì hì nói, “Một khi đã như vậy, Tùng mỗ cũng không miễn cưỡng, ta chẳng qua là luyến tiếc hoa nhân, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người trong lòng, ngươi nói có phải hay không, Dạ Tinh công tử?”

Tùng Dung dùng đầu ngón tay mập mờ vẽ gì đó vào trong lòng bàn tay Dạ Tinh, ngón trỏ vẽ vòng trên mép chén trà, cười thật sự là đẹp, bất quá nụ cười này trong mắt Dạ Tinh là dạng vô sỉ háo sắc, hận không thể lấy đao ra đâm vào con mắt đáng ghét của hắn.

Trong lòng bực mình, nhưng bên ngoài vẫn mời trà.

Tùng Dung tiếp nhận cái chén một ngụm uống cạn, tiếp theo phe phẩy quạt nói “Trà đã uống, cảm tạ, Dạ Tinh công tử mời trở về đi, không cần ở lại nơi này cùng ta làm ô uế danh tiếng trong sạch.”

Dạ Tinh cho rằng Tùng Dung sẽ còn vô liêm sỉ mà dây dưa với hắn, trong lòng đang tính toán phương pháp thoát thân, thế nhưng chính là y lại dễ dàng thả mình đi, thật sự ngoài dự liệu của hắn.

Tùng Dung nhìn bộ dáng trừng hai mắt như không thể tin được của Dạ Tinh, miệng cười xấu xa nói: “Không lẽ Dạ Tinh công tử không muốn đi? Vậy cùng vui vẻ ta sẽ không ngại a.” Nói xong liền vô lại tiêu sái tiến tới, một phen ôm phía sau Dạ Tinh.

Eo nhỏ gầy được thắt bởi đai lưng màu lam nhạt, hình dáng bên ngoài rất đẹp, Tùng Dung thất thường, giơ tay lên sờ sờ, Dạ Tinh tức giận cả người run lên,vội vàng đẩy tên vô lại phía sau ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô sỉ!”

Tùng Dung phe phẩy quạt trên tay cười tà nói: “Dạ Tinh công tử quá khen.”

“Hừ!” Dạ Tinh vuốt ve mặt nạ bạc, phất tay áo đi ra cửa phòng, lưu lại một mình Tùng Dung, nắm chắc phần thắng trên mặt liền gợi lên ý cười.

Lúc này đêm khuya vắng người, ánh trăng màu bạc soi sáng hậu viện của Noãn Oanh Các, Tùng Dung ôm một vò rượu lắc lư tiêu sái trên hành lang gấp khúc quanh co, vừa đi vừa ngâm: “Hận gặp nhau quá trễ, oán trở về quá nhanh, tơ liễu trường ngọc thông nan hệ…”

Bước chân lảo đảo, thân hình phù du, cẩm bào nới rộng trên người, cây quạt tùy thân vắt ở sau lưng, trông thế nào cũng giống loại ăn chơi trác táng, nếu thắt lưng không đeo thẻ bài có dấu hiệu của ‘Lục Phiến Môn’, ai cũng không thể đoán được con sâu rượu kia chính là cao thủ đứng đầu Lục Phiến Môn.

Đột nhiên, phía rừng cây hậu viện xuất hiện bóng đen, phóng qua mấy cây xà ngang được điêu khắc tinh tế, chợt lóe không thấy bóng dáng.

“Niên thiếu a khinh xa biệt, tình bạc a dị khí trịch, toàn bất chân tương ai, kiểm nhi tương ôi, thủ nhi tương huề, aa …… Cách nhi ….. Kiểm nhi tương ôi, thủ nhi tương huề…. Diệu tai diệu tai! Ha ha…..” (trích Tây thương kí – trường đình tống biệt) (lão ý hát T_T)

Lúc này một đường sáng hiện ra, bay tới từ phía sau, y vừa ngân nga vừa ôm vò rượu di chuyển thân thể dễ dàng tránh thoát, ám khí sắc bén nháy mắt cắm vào cửa sổ, phát ra âm thanh nặng nề.

Tùng Dung dường như căn bản không biết xảy ra chuyện gì, tiếp tục vui tươi hớn hở đi về phía trước, lại có một mũi ám khí bay tới, thân hình y chợt lóe, không ai nhìn ra được làm cách nào tránh khỏi.

Dạ Tinh núp trong bóng tối thầm mắng một tiếng: Tên lưu manh không biết xấu hổ, thật sự là đụng trúng xui xẻo.

Tùng Dung cười hì hì nhặt ám khí dưới đất lên nhìn một chút, gõ vào vò rượu, lầu bầu nói: “Thứ này thoạt nhìn thật thú vị, cũng không biết người nào tính khí trẻ con bướng bỉnh ném tới tới, ợ… ha hả…… nếu vậy ta đây nên trả lại cho ngươi a……”

Nói xong tiện tay ném một cái, ám khí mang theo luồng khí lạnh hướng về phía Dạ Tinh bay tới, đồng tử Dạ Tinh co rút lại, vội nhảy lên tránh thoát, thầm nghĩ một tiếng không tốt, người này tuyệt đối là giả say, việc này không nên chậm trễ, hiện tại phải động thủ!

Dạ Tinh từ phía sau cây lóe ra, rút ở bên hông bảo kiếm sắc nhọn hướng Tùng Dung đánh tới, Tùng Dung nhếch miệng cười, đầu cũng không quay lai, ném cái bình trong tay, cười nói: “Dạ Tinh công tử, hay ta nên gọi ngươi một tiếng ‘Ngọc diện đạo tiên’ Kiều Úc? A, Tùng mỗ chờ đã lâu.”

Kiều Úc thân hình hơi ngừng lại, tiếp sau đó động tác như nảy sinh sát ý: “Ngươi đã sớm nhận ra ta đến?”

Tùng Dung lấy quạt ra, thong dong ngăn chặn công kích của hắn, “Ngươi và ta nhiều lần giao thủ như vậy, nếu như ngay cả thân hình của ngươi ta cũng không nhận ra, thì vị trí đứng đầu bắt kẻ truy nã của Lục Phiến Môn liền giao cho ngươi làm.”

Đường kiếm của Kiều Úc căn bản nhìn không ra, nhẹ nhàng linh động như một mảnh vải, thế nhưng cả thanh kiếm như mang theo sát khí lạnh thấu xương, “Ngươi làm sao biết được ta ở Noãn Oanh các?”

Tùng Dung nghiêng người đỡ lấy thanh kiếm, cây quạt chuyển động tự nhiên như nước chảy, “Kinh thành trên dưới có bao nhiêu kĩ viện lớn mà ta chưa từng vào? Noãn Oanh các đột nhiên xuất hiện hai vị công tử phong lưu không rõ lai lịch, một người mặc bạch y, một người mặc hồng y, không phải là ngươi và tiểu sư đệ của ngươi sao?”

“Huống chi……” Tùng Dung kéo dài giọng, “Thân thể ngươi ta đã sờ qua, như thế nào sẽ nhận sai.”

“Ngươi vô sỉ!” Kiều Úc thẹn quá hóa giận, đâm kiếm hoa qua, “Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng chó của ngươi!”

Đang lúc khí thế cao trào, Kiều Úc đột nhiên bị choáng váng, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa không thể cầm nổi thanh kiếm trong tay.

Tùng Dung cười cười xòe cánh quạt ra, xa xa nhìn hắn nói: “Kiều công tử, ngươi định ở trong chén trà hạ độc, cũng phải qua được ánh mắt của ta mới được, nhuyễn cân tán mùi vị không tồi chứ?”

“Ngươi!….. Ngươi đã làm gì với chén trà?” Kiều Úc trụ không được té ngã trên mặt đất, ánh trăng chiếu vào mặt nạ màu bạc phản chiếu bóng lưng thanh khiết, đẹp như không phải người phàm.

Tùng Dung ánh mắt tối sầm lại, nói: “Bất quá chỉ là ở trên mép chén trà của ngươi sờ vài vòng thôi.”

Kiều Úc tức giận nói không nên lời, thân thể càng lúc càng mềm nhũn ra, khí lực toàn thân giống bị người khác lấy đi hơn nửa, dần dần một luồng nhiệt nóng trong người bừng lên, phần dưới eo thế nhưng lại có chút tê dại.

“Ngươi còn cho cái gì vào? Vì cái gì ta…… ta……” Mặt Kiều Úc đỏ lên, cả tai đỏ ửng nhìn như hoa lựu, mặt nạ màu bạc rớt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn đẹp như tiên giáng trần trong bức tranh được yêu thích.

Tùng Dung cũng hoảng sợ, chính mình hạ độc nên bản thân cũng hiểu rõ, trừ bỏ nhuyễn cân tán thực sự không có cái gì khác, thế nhưng nhìn phản ứng của Kiều Úc lại như là … xuân dược.

Cẩn thận nghĩ lại, Tùng Dung cười khổ, y thế nào lại quên chuyện trọng yếu như vậy, nước trà của Noãn Oanh các đều trộn kích tình dược, mà nhuyễn cân tán đúng lúc này lại là thành phần thuốc dẫn, trực tiếp đem hiệu quả dược phát huy tối đa.

“Nóng quá a…… ta khó chịu……” Kiều Úc dần dần đánh mất thần trí, trước mắt một mảng sương mù mông lung cái gì cũng không nhìn thấy được, thân thể như bị thiêu đốt nóng rực, cấp bách muốn cái gì đó để hạ hỏa, hắn nắm lấy tay Tùng Dung, nghĩ thật mát, trực tiếp tiến sát đến lồng ngực y, toàn thân run rẩy.

Tùng Dung không nghĩ sự tình lại phát triển đến mức này, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao. Tuy rằng kinh thành khắp chốn đều biết y là phong lưu công tử, nhưng không ai biết đây đều là y cố tình làm cho người khác thấy, người mà y thích không phải là người đang nằm trong lòng y cũng là người mà y luôn phải đối địch, thần trộm bảo bối thiên hạ ‘Ngọc diện đạo tiên’ sao.

Đã sớm quên bắt đầu từ khi nào, y yêu thích trò chơi mèo đuổi chuột này, nhìn Kiều Úc trong lòng bàn tay y ngày qua ngày lăn qua lăn lại, cũng luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn, trong lòng như có hồ nước sâu.

“Bao nhiêu lần có thể đem ngươi tróc nã về quy án nhưng rồi mềm lòng thả ngươi đi, vì cớ gì ngươi lại cứ trở về?”

Tùng Dung thở dài, đem Kiều Úc ôm lấy đi vào một khách gian, nằm trên giường Kiều Úc khó chịu đến muốn khóc, hắn thần trí mê man tự xé rách áo mình, lồng ngực trắng nõn liền lộ ra, mang theo chút ủng đỏ đến mê người, làm cho ai đó hận không thể ôm lấy cưỡng hôn.

Tùng Dung mắt tối sầm lại, nhưng là nhịn xuống, ổn định tinh thần đắp chăn cho hắn, “Ta đi lấy nước lạnh giúp ngươi, ngươi ngâm vào là tốt rồi.”

Nói xong y vội vàng đứng dậy, y cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nhìn người mình thích đang nằm trên giường cũng chỉ có thể kiềm chế không chạm vào, chính là Kiều Úc đột nhiên túm lấy tay áo y.

“Ngươi đừng đi…… ta thật khó chịu…… Ngươi…… giúp giúp ta một chút…..” Kiều Úc cảm thấy được máu toàn thân đều phóng ra, bộ vị nam nhân đã cứng rắn đến nỗi chảy ra chất lỏng trong suốt, hắn biết chính mình đang làm gì, thế nhưng lại bị dục vọng chinh phục, không thể không lộ ra vẻ mặt yếu đuối như vậy.

Tùng Dung nắm chặt nắm tay tận lực không nhìn tới hắn, sờ đầu hắn nói: “Ngươi ngoan chút, lập tức sẽ không khó chịu nữa, ngươi không cho ta đi chính là muốn hại ta.”

Kiều Úc hiểu ra đột nhiên nước mắt chảy xuống, xẹt qua gò má, tay hắn chạm vào bộ vị đang động tình của Tùng Dung, nhỏ giọng nói: “Đừng rời đi…… Ta thật sự chịu không nổi……” Nói xong hắn gian nan đứng lên, xải bước ngồi lên người Tùng Dung, dùng bộ vị đang cứng rắn của mình chà xát bộ vị của đối phương.

Tùng Dung hít một hơi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, y cắn răng, cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều Úc.

Mặt trắng hoa đào, khóe môi ma mị, quần áo trên người hỗn loạn rũ xuống bả vai, đôi môi mê người nhẹ nhàng hô hấp, ánh mắt ngập nước nhìn mình chằm chằm, rất ủy khuất.

Tùng Dung trong lòng thầm mắng một tiếng, xoay người đem Kiều Úc đặt dưới thân, “Kiều Úc, chỉ mong khi ngươi tỉnh lại có thể nhớ ra chính mình đã nói gì.”

Nói xong liền bất chấp hôn lên…

Một đêm vu sơn, áo ngủ bằng tơ lụa lộ vẻ nhu tình như nước, tiếng hô hấp mờ ám vang khắp phòng, làm mất đi vẻ yên tĩnh của ban đêm, vầng trăng sáng nhô lên cao, nhưng cũng lén lút đỏ bừng mặt xấu hổ, trốn mặt sau đám mây…

Sáng sớm, Kiều Úc một đêm mệt mỏi dựa vào trong ngực, Tùng Dung thỏa mãn hôn một cái ướt đẫm thái dương hắn, ngoài phòng có người gõ cửa.

Tùng Dung lặng lẽ đứng đậy, đi ra mở cửa, một gã sai vặt trên tay cầm thực hạp cười nói, “Công tử, đây là của chưởng quầy nhờ ta đưa cho ngài.”

Tùng Dung khó hiểu hỏi, “Âu Dương ma ma đây là ý tứ gì? Như thế nào lại tặng ta?”

Gã sai vặt cười cười, “Hôm nay là lễ Trung Thu, chưởng quầy nhà chúng ta chuẩn bị cho mỗi khách nhân một ít bánh Trung Thu, kế bên Hạ công tử cùng Tề Tích công tử cũng có một phần, công tử xin ngài vui lòng nhận cho.”

Tùng Dung cười gật đầu, tiếp nhận bánh trung thu, sau khi gã sai vặt đi, lén lút mở ra, bên trong đó có sáu cái bánh Trung Thu tròn tròn, còn tặng thêm một vò rượu ngon.

Bên trong còn có tờ giấy, mở ra xem: “Ngày hội trăng tròn, rượu ngon làm bạn, đại phúc, trông mong người đẹp, thỏa chí quân tử.”

Xem xong Tùng Dung bật cười, quả như không ngoài dự kiến, tú bà đưa vật này phần lớn đều trộn xuân dược, nếu như ôm Kiều Úc làm nguyên đêm, hôm nay là hội Trung Thu, vật nhỏ này hẳn không có khí lực đi trộm cống phẩm bình cẩm thạch của Hoàng Thượng đi?

Nghĩ đến đây y lấy một cái bánh trung thu ra, nghĩ đến sau khi Kiều Úc tỉnh lại, thế nào lừa được hắn ăn….