Editor: Chi Misaki
Hàn Thừa Nghị vừa mới về tới sơn trang liền nghe thấy quản gia nói, bà ngoài Nhạc Tuyết Vi ngã bệnh, cháu anh đã cùng cô đến bệnh viện. Nghe đến đây ngay cả quần áo anh cũng không thay, liền cùng Nghê Tuấn vội vàng chạy tới. Trong lòng anh tự nhiên là lo lắng, thế nhưng, lúc nhìn thấy cô mềm yếu tựa vào trong lòng cháu trai thút thít thì anh vô cùng tức giận.
Nên nói cô đơn thuần? Hay vẫn là ngốc nghếch không hiểu giới hạn nam nữ đây?
"Lại đây." Hàn Thừa Nghị nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi trầm giọng nói, giọng nói vô cùng không vui.
"..."Lúc này Nhạc Tuyết Vi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, làm sao anh lại tới đây? Hình như còn không được cao hứng cho lắm. Nhạc Tuyết Vi nhíu mày nhìn về phía anh nhưng không có đi qua.
Hàn Thiên Lỗi cảm nhận được địch ý đến từ chú ba, anh nhẹ nhàng đẩy Tuyết Vi ra, lùi lại hai bước, cùng người chú đang không vui kia bảo trì một khoảng cách nhất định.
"Không nghe lời? Còn không mau qua đây!" Sắc mặt Hàn Thừa Nghị thay đổi, tất cả mọi người đều phát hiện ra anh rất không vui.
Nhạc Tuyết Vi vốn đang yên lặng, đột nhiên đề cao giọng quát: "Tôi chính là không đi qua đấy, bà ngoại tôi bị bệnh nặng như thế, hôm nay anh không thể bỏ qua cho tôi sao? Tôi đã rất khó chịu rồi, cũng không muốn qua đó để chọc giận anh! Lại càng không có tâm tư để ý đến tâm tình của anh lúc này!"
Tất cả mọi người đều nín thở, người dám mạnh miệng không nghe lời Hàn Thừa Nghị như thế, trong quá khứ chưa từng có ai.
"Aizz."Hàn Thừa Nghị rũ mắt xuống nhìn cô chằm chằm, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài bước lên hai bước ôm cô vào lòng. Hành động này của anh khiến Nhạc Tuyết Vi sững sờ, không biết anh lại muốn làm gì, cô liền đưa tay đẩy anh ra: " Buông, buông ra!"
Nào có chuyện Hàn Thừa Nghị dễ dàng buông cô ra? Ngược lại anh càng ôm càng chặt, Hàn Thừa Nghị đưa tay vuốt ve gương mặt Nhạc Tuyết Vi, lòng bàn tay anh có chút thô ráp khiến cho cô có chút run rẩy.
So với bất kỳ lúc nào khác thì lúc này Nhạc Tuyết Vi lại càng thêm phản cảm với những hành động đụng chạm của anh, gương mặt quật cường nghiêng sang một bên, đôi con ngươi đen láy nhìn anh không khỏi mang theo chút tức giận: " Hàn Thừa Nghị, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi một lúc! Tôi phải cứu bà ngoại!"
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy lo lắng, lại càng lộ ra tính tình trẻ con chấp nhất.
"Tôi thấy được, em đừng kích động, bình tĩnh một chút!" Hàn Thừa Nghị nhíu mày, anh cũng không muốn nói nhiều, nhưng tất cả sự thấu hiểu cùng bao dung đều thể hiện qua vài câu nói."Nghê Tuấn, phòng nghỉ ngơi."
"Đã chuẩn bị xong, tam thiếu cùng tiểu thư bất cứ lúc nào cũng có thể đi nghỉ."
Hàn Thừa Nghị gật đầu, ôm Nhạc Tuyết Vi đì về phía phòng VIP, nhưng lại nhận lấy sự dãy dụa kịch liệt của Nhạc Tuyết Vi: "Anh muốn làm gì? Tôi muốn ở đây chăm sóc bà ngoại! Tôi không muốn đi!"
" Em đứng ở cửa thì có ích gì? Người ta sẽ để cho em vào sao?" Hàn Từa Nghị đột nhiên lên giọng, khẩu khí nghiêm khắc, cưỡng ép giữ chặt lấy Nhạc Tuyết Vi, nói: " Đừng nháo nữa, bây giờ có cãi nhau cũng không có ích gì! Đây là lúc cần giữ vững lý trí."
"Tôi làm sao còn giữ vững được lý trí? Chẳng còn gì cả, trên đời này tôi chỉ còn mỗi bà ngoại!" Nhạc Tuyết Vi nổi giận liền giống như con mèo hoang nhỏ, lông toàn thân đều dựng đứng lên.
Đôi mắt màu nâu của Hàn Thừa Nghị khẽ híp lại, một tia lạnh lùng khẽ thoáng qua, cả người đều trở nên nhu hòa, an ủi Nhạc Tuyết Vi: "Nghe lời tôi, mọi việc tôi đã sắp xếp ổn thỏa, em ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, được chứ?"
Nghê Tuấn ở một bên bận bịu cũng nói thêm: " Tiểu thư cô yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyên gia tim mạch nước MC đã được điều động đang trên đường tới đây, chậm nhất là sáng mai sẽ có mặt. Về phía bệnh viện bên này tôi cũng đã hỏi thăm qua, họ sẽ cố gắng giữ cho tình trạng của lão phu nhân được ổn định, chờ chuyên gia bên kia đến liền có thể sắp xếp để phẫu thuật."
Nhạc Tuyết Vi nghe xong, cô liền ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, miệng khép mở nhiều lần nhưng lại không biết nói gì.
Anh vừa mới tới đây liền đã thay cô sắp xếp ổn thỏa mọi thứ? Anh là từ lúc nào đã vô thanh vô thức làm nhiều thứ vì cô như vậy? Có lẽ lấy năng lực của anh, làm những chuyện này đều không phí một chút sức lực nào, nhưng mà đối với Nhạc Tuyết Vi mà nói đây không nghi ngờ gì chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Nhạc tuyết Vi rất ít khi nói ra lời cảm kích, nên giờ phút này cô chỉ biết cầm lấy tay Hàn Thừa Nghị. Cô không nghĩ tới, tại những lúc cô bất lực cần đến sự trợ giúp nhất, người chân chính có thể để cô dựa vào lại chỉ có anh. Giao dịch cũng tốt, mua bán cũng được, cô chính là rất cảm kích anh.
"Đi nghỉ một lát đi, có được không?"
"Ừm, được." Nhạc Tuyết Vi khẽ gật đầu, cả người mềm yếu dựa vào trong lòng Hàn Thừa Nghị.
Khóe môi Hàn Thừa Nghị khẽ nâng lên, một chỗ nào đó trong sâu thẳm trái tim anh không ngừng nổi lên những gợn sóng lăn tăn, một tay anh đỡ Nhạc Tuyết Vi đi vào phòng bệnh VIP.
"Anh, anh không cần quay về sao?"
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, khiến cho Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút không biết nên đối mặt với Hàn Thừa Nghị như thế nào. Đối với cô mà nói, anh rõ ràng không phải là người tốt, nhưng mà bây giờ cô lại đang nhận sự giúp đỡ từ anh.
"Ừm." Hàn Thừa Nghị cảm thấy gương mặt hơi nóng, cùng với đó là cảm giác khẩn trương không nói thành lời. Anh nhíu mày chỉ đơn giản lên tiếng hỏi cô: " Đi tắm trước?"
Nói xong, anh liền kéo Nhạc Tuyết Vi qua. Nhạc tuyết Vi bị anh lôi kéo liền cùng anh đi vào phòng tắm, lúc này cô mới kịp phản ứng, ý anh là muốn hai người tắm chung.
Tối hôm qua hai người cũng đã thân mật như vậy...Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng túm chặt lấy cổ áo, khẩn trương mà ngượng ngùng, xen lẫn một chút cảm giác cô cũng không rõ, nhưng giống như là không có kháng cự.
"Muốn tôi giúp em?" Hàn Thừa Nghị nhẹ đẩy bàn tay cô đang níu lấy cổ áo ra, khiến cho trái tim cô như sắp nhảy tới cổ họng.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, cô ngửa đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ mà cưng chiều nhìn cô lắc đầu: "Nghĩ đến chuyện đó? Tôi không phải là người không biết phân biệt thời gian cùng trường hợp."
Cùng nhau tắm rửa, chính xác là tắm rửa một cách đơn thuần, những hàng động này khiến cho đáy lòng Nhạc Tuyết Vi dần trở nên mềm mại. Hàn Thừa Nghị cẩn thận che chở cô trong ngực, cô có cảm giác mình giống như một thứ trân bảo được anh nâng trong lòng bàn tay!
Một dòng suy nghĩ khẽ thoáng qua trong đầu Nhạc Tuyết Vi, nếu như, người đàn ông này, không phải là người mua cô thì tốt biết bao.
Rạng sáng ngày hôm sau, chuyên gia nước MC đến, dưới sự an bài của Nghê Tuấn, ngay trong đêm đó liền tiến hành hội chẩn và thảo luận về bệnh tình của bà ngoại Nhạc Tuyết Vi, cuối cùng cũng quyết định sau khi nghỉ ngơi hai giờ, liền tiến hành ca phẫu thuật cho lão phu nhân.
Nhạc Tuyết Vi bởi vì lo lắng cho bà ngoại mà chỉ chợp mắt trong chốc lát liền tỉnh dậy. Một mực đi theo bên cạnh chuyên gia tim mạch kia để tìm hiểu tình trạng của bà ngoại, mãi cho đến khi đưa bà ngoại vào phòng phẫu thuật mới thôi. Cô lo lắng ôm lấy cánh tay mình, thình thoảng lại cắn ngón tay, không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Hàn Thừa Nghị giữ chặt lấy cô, chỉ nói một câu nói: "Yên tâm, những chuyên gia này đều là bác sĩ tim mạch hàng đầu."
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, truyền cho cô tín nhiệm cùng kiên định, Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm thấy không còn lo lắng nữa vì đã có anh ở đây.
Ca phẫu thuật này kéo dài khoảng 10 tiếng, Hàn Thừa Nghị sau khi bắt đầu ca phẫu thuật không lâu liền rời đi, thân là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, anh có quá nhiều chuyện phải quan tâm, không có khả năng một mực ở chỗ này cùng cô chờ đợi. Nhạc Tuyết Vi vốn đang lo lắng, cô là thư ký riêng của anh, lúc này ở lại bệnh viện sẽ có ảnh hưởng không tốt tới tiến trình làm việc của anh.
Thế nhưng mà, lúc này bên cạnh Hàn Thừa Nghị còn có một Hách Tích Âm. Xem ra, bởi vì Nhạc Tuyết Vi không thể đi làm, nên Hách Tích Âm liền đảm nhận vị trí thư ký riêng của anh?
Có một sự thật rõ ràng là Hách Tích Âm quen thuộc với công việc của Hàn Thừa Nghị hơn cô.
"Tổng giám đốc, có mấy hội nghị quan trong tôi đã đề ra cho ngài, buổi chiều có một cuộc khảo sát cần có ngài tự mình tham gia, tiệc xã giao buổi tối, tôi cũng đã giúp ngài từ chối hai cái, nhưng có một cái là thương yến chính phủ, vẫn cần ngài phải lộ mặt một chút..."
"Hôm nay ngài cần thay tây phục, chừng mười giờ sáng sẽ có người tới đón ngài, giữa trưa có một bữa ăn Thái, bời vì đối phương ưa thích, nên mong ngài chịu khó một chút..."
Hách Tích Âm vừa mới tiến vào phòng bệnh, liền không ngừng báo cáo.
Hàn Thừa Nghị không nói lời nào mà yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu. Cũng đã đến giờ, anh liền đứng lên cầm cà vạt cùng áo khoác chuẩn bị xuất phát.
Hách Tích Âm nhanh chóng tiến lên, ý muốn đón lấy: " Tổng giám đốc, để tôi làm đi!"
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi vẫn còn đang ở một bên uống cà phê, nói: "Tiểu Tuyết, em qua đây giúp tôi."
"..." Nhạc Tuyết Vi liền ngẩn người, sau đó lập tức để ly cà phê xuống, đi qua giúp Hàn Thừa Nghị mặc âu phục.
Hách Tích Âm kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt không hề che giấu ghen ghét cùng đố kỵ.
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn bộ dáng Nhạc Tuyết Vi nghiêm túc đeo cà vạt cho anh, bàn tay quấn quanh cổ anh... Trong lòng có chút ngứa ngứa, anh liền nói với Hách Tích Âm: " Cô ra ngoài chờ tôi một chút."
"Tổng giám đốc? Thời gian cũng không còn sớm nữa." Hách Tích Âm ghen tỵ gần như sắp cắn nát môi dưới! Người phụ nữ này, đến tột cùng là có gì có thể mê hoặc Tổng giám đốc đến như vậy?? Khiến anh một mực cùng cô ta ở bệnh viện, hiện tại còn lưu luyến không muốn buông nữa!
"Ra ngoài!"
Nhận ra trong giọng nói Hàn Thừa Nghị có chút không vui, Hách Tích Âm cũng không dám nói nhiều liền đi ra ngoài.
Cửa phòng còn chưa có đóng lại, đã nghe thấy thanh âm đầy hờn dỗi của Nhạc Tuyết Vi có đè nén lại: " Làm gì vậy! Người ta còn chưa đi, bọn họ đều đang chờ... Ưhm..."
Nụ hôn nóng rực từ bên môi một đường đi thẳng xuống, có xu thế sắp không kìm lại được.
"Hàn Thừa Nghị! Không kịp đâu, anh mau dừng lại!" Nhạc Tuyết Vi vội vã hô ngừng lại, anh muốn làm luôn sao?
"Tôi hối hận rồi, tối hôm qua không nên buông tha cho em dễ dàng như vậy." Hàn Thừa Nghị không chút nào che dấu khát vọng của bản thân, lời nói trần trụi khiến cho Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ không thôi.
Nhưng sự thực là không cách nào có thể tiếp tục được, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể in lại dấu ấn trên da thịt trắng nõn ở cần cổ của cô coi như là phát tiết: " Đợi buổi tối trở về, nhìn xem tôi thu thập em như thế nào!"
Nhạc Tuyết Vi có chút hoảng hốt, sợ hãi bây giờ cũng trước kia có chút không giống nhau, giống như hòa lẫn trong sợ hãi còn có chút ngượng ngùng của cô gái khi đối mặt với người trong lòng mình, trái tim treo lơ lửng chín tầng mây, cả người có chút lâng lâng... Bất tri bất giác, một góc trong trái tim cô đã bị công phá thành công.
"Yên tâm, không có việc gì." Cuối cùng Hàn Thừa Nghị liền đặt lên môi cô một nụ hôn, để lại cho cô câu nói này liền rời đi.
Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ ôm lấy cổ, chỗ bị anh gặm cắn qua giống như bị thiêu đốt, vừa đau lại vừa nóng...
Có sự giúp đỡ của chuyên gia khoa tim mạch nước MC, ca phẫu thuật của bà ngoại Nhạc Tuyết Vi thuận lợi thành công, bây giờ chỉ cần ở lại trong phòng quan sát hai ngày là được.
Nhạc Tuyết Vi thở phào một hơi, thật tâm cảm tạ các vị chuyên gia. Mấy vị chuyên gia kia cũng lên tiếng cười đáp: " Không cần khách khí, người tiểu thư cảm ơn vẫn nên là Tam Thiếu gia Hàn gia đi! Chúng tôi còn đang trong kỳ nghỉ phép liền bị cậu ý đóng gói ném lên máy bay đi tới đây này!”
Nhạc Tuyết Vi đương nhiên biết rõ, Hàn Thừa Nghị mới là người cô nên cảm ơn nhất.
Nghĩ đến Hàn Thừa Nghị, trong lòng Nhạc Tuyết Vi không khỏi cảm thấy ấm áp, trên người cô giống như có một dòng điện nhỏ không ngừng chạy qua, cũng chạy thẳng vào trái tim cô.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Nhạc Tuyết Vi liền lấy điện thoại ra gửi cho Hàn Thừa Nghị một tin nhắn. Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Cảm ơn.
Mà người nào đó xưa nay chưa từng tiếp điện thoại di động trong giờ họp- Hàn tổng, cảm giác được điện thoại rung rung, lần đầu tiên lấy điện thoại ra, mở tin nhắn vừa được gửi tới, nhìn thấy hai chữ ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, thế nhưng lại nâng trán cười...