Editor: Chi Misaki
Trên đường chạy về ký túc xá, Nhạc Tuyết Vi mới phát hiện ra điện thoại bị mất rồi.
Lần này quả thật là ăn thiệt thòi lớn.
Loại chuyện tình điên cuồng như thế này, quả nhiên là không thích hợp với cô!
Vốn là bởi vì thầm mến học trưởng đã có bạn gái, trong lòng không thoải mái liền tuyên bố chính mình cũng có bạn trai, hơn nữa cũng đã phát triển đến giai đoạn hôn môi, kết quả liền bị các bạn học bao vây chặn đường, nháo nhào yêu cầu một đoạn video clip hôn môi kịch tính! Không còn cách nào khác, Nhạc Tuyết Vi quýnh lên, liền nghĩ đến việc tìm bừa một người đàn ông mà hôn thôi.
Mà sân bay chính là địa điểm tốt nhất, nhiều người nhiều lựa chọn, hơn nữa là người xa lạ càng tốt, hôn xong về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, hẳn sẽ không bị xấu hổ.
Chính vì thế, cô liền có một màn cưỡng hôn Hàn Thừa Nghị kia.
Chỉ là chuyện xảy ra sau đó, hiển nhiên cô là người tiền mất tật mang! Nhạc Tuyết Vi nắm chặt quả đấm nhỏ, trong đầu không ngừng nguyền rủa Hàn Thừa Nghị!
Trở lại ký túc xá, bạn tốt Nguyễn Đan Ninh đã đợi cô từ lâu, nói: "Cuối cùng thì cậu cũng trở lại? Cái vị học trưởng bảo bối kia của cậu mời khách, cậu có đi hay không?"
"Đi! Đương nhiên phải đi! Đợi tớ chút."
Nhạc Tuyết Vi thay đồ thần tốc, sau đó nhanh chóng lôi kéo Nguyễn Đan Ninh chạy tới "Caesar".
"Caesar":Khu giải trí lớn nhất thành phố T, một nơi tràn ngập sắc màu, xa hoa truỵ lạc, giá cả tự nhiên cũng không thấp. Lấy năng lực kinh tế của vị học trưởng mà Nhạc Tuyết Vi thầm mến kia đương nhiên là không đủ sức, chỉ có điều, đêm nay không phải anh ta thanh toán, mà là bạn gái của anh ta thanh toán.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Nguyễn Đan Ninh không thích vị học trưởng này, điển hình của một kẻ chỉ muốn chơi đùa với Nhạc Tuyết Nhi!
Bọn họ quấn quýt bên nhau cả ngày, ai mà lại không nhìn ra Nhạc Tuyết Vi thích Cừ Lễ Dương? Trong lòng Cừ Lễ Dương cũng hiểu rõ, nhưng lại vẫn cứ trêu đùa Nhạc Tuyết Vi, duy trì mối quan hệ trên cả bạn bè thân thiết với cô, nhưng nếu nói là quan hệ người yêu thì lại chưa phải, hai người vẫn cứ dây dưa không rõ như vậy.
Gần đây, Cừ Lễ Dương đột nhiên tuyên bố có bạn gái, nghe nói còn là con gái của một gia đình giàu có nổi tiếng ở thành phố T. Nhạc Tuyết Vi cũng vì thế mà bị anh ta đá sang một bên.
Nhạc Tuyết Vi cùng Nguyễn Đan Ninh vừa vào phòng bao đã bị đùa giỡn, "Nhạc Tuyết Vi, video clip, video clip ghi lại nụ hôn kịch tính của cậu!"
"Hôn quá kịch liệt nên lúc chụp, điện thoại liền bị rơi trên mặt đất, bị hỏng rồi." NHạc Tuyết Vi nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cô cũng không nói dối, sự thật cũng chính là như vậy.
"Xùyyyy... Không có thì nói là không có! Còn khoe khoang cái gì?" Đám bạn bè liền giải tán.
Nhạc Tuyết Vi đi vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đôi uyên ương đang dính lấy nhau chính là Cừ Lễ Dương và bạn gái của anh ta. Ánh sáng có chút mờ ảo, cô không nhìn rõ bộ dáng bạn gái của anh ta, chỉ là nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được là tiểu thư nhà quyền quý. Nhìn lại chính mình một thân áo sơ-mi tầm thường, nhất thời cô liền có chút nhụt chí rồi.
Không chuẩn bị gì liền giáp mặt với tình địch, Nhạc Tuyết Vi liền thức thời lui vào một góc nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tuyết Vi, đến rồi?"
Cừ Lễ Dương dẫn theo bạn gái đi tới.
"Học trưởng." Nhạc Tuyết Vi dương khuôn mặt tươi cười nghênh đón hai người đi tới, trong lòng chua sót muốn chết. Người mình thích nhiều năm như vậy, trừ bỏ chưa xác quan hệ yêu đương, chưa có hôn môi, chưa có lên giường, còn lại từ việc giặt quần áo, nấu cơm, múc nước, giành chỗ tự học… Tất cả cô đều làm vì anh ta.
Cừ Lễ Dương giới thiệu Nhạc Tuyết Vi với bạn gái mình: "Đây là người anh vẫn luôn nhắc tới với em, học muội của anh."
"Uh`m." Người phụ nữ kia hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua Lạc Tuyết Vi.
"Lễ Dương, em đói bụng, qua bên kia ăn chút gì đó với em đi." Âm thanh kiều mị làm nũng với Cừ Lễ Dương, thân thể giống không xương dán vào trên người anh.
Cừ Lễ Dương không nói lấy một tiếng, liền đón lấy người phụ nữ kia.
Nhạc tuyết Vi rốt cục cũng chịu không nổi nữa liền rùng mình một cái, tiện tay cầm lấy cái ly ở trên bàn rót vào trong miệng! A, thật cay, cư nhiên lạy vớ phải ly rượu!
Nhạc Tuyết Vi chính là loại người mà một giọt rượu cũng không thể dính, uống vào rồi nhất định sẽ say, rất nhanh, cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nóng lên. Không được, phải đến toilet xả nước lạnh cho tỉnh táo một chút. Nhạc Tuyết Vi đứng lên, kéo cửa đi đến toilet.
Bởi vì uống rượu, tầm nhìn của cô có chút mơ hồ, lung la lung lay chạy vào toilet.
Đầu óc cô không tỉnh táo cho lắm, thấy có người đứng đi tiểu liền cảm thấy có chút kỳ quái, bèn ngây ngô hỏi: "Vòi nước này thế nào lại không ra nước? Không phải là cảm ứng à?"Nói rồi cô lấy tay đặt xuống phía dưới hồi lâu, cũng không thấy có nước xuất hiện.
Mà cái vị đứng bên cạnh cô kia, mây đen cũng đã giăng đầy đỉnh đầu rồi!
Hàn Thừa Nghị tuyệt đối cũng không ngờ tới nhanh như vậy đã gặp lại cô, hơn nữa lại còn là ở trong này. Lần nữa gặp lại cô gái nhỏ ban ngày vừa mới “ cưỡng hôn” anh, xem vẻ mặt say khướt này của cô, hẳn là uống vào không ít, đế ngay cả WC nam hay nữ cũng không phân biệt nổi? Trong lúc giãy chết, khóa quần anh bây giờ vẫn còn chưa kéo lên, hơn thế nữa còn đang “xuỵt xuỵt”...
Kỳ lạ thay Nhạc Tuyết Vi lại còn cảm thấy thú vị, bu lại, nhìn chằm chằm “Tiểu Thừa Nghị”…
"Nhìn đủ chưa?" Dưới loại tình huống này, Hàn Thừa Nghị cho dù có mót cũng không ra được, gương mặt tuấn tú đen lại, một tay kéo quần, một tay kéo lấy cổ tay Nhạc Tuyết Vi, đi sang phòng bên cạnh.
"Anh, anh làm gì vậy?" NHạc Tuyết Vi mơ mơ màng màng không biết sao lại thế này, uống rượu vào xong, thân thể chỉ có thể mềm nhũn phản kháng:"Buông ra, anh là ai? Kéo tôi làm gì..."
"Phình phịch" một tiếng, cửa phòng kế bê liền bị đóng lại, Hàn Thừa Nghị khóa trụ Nhạc Tuyết Vi vào góc tường, cúi đầu xuống, vững vàng chiếm lấy cái miệng nhỏ vẫn còn đang lải nhải của cô.
"Uh`m..." Bị rượu làm loạn, Nhạc Tuyết Vi bật thốt ra âm thanh thoải mái, hơn nữa còn tự nhiên vây lấy cổ Hàn Thừa Nghị.
Nụ hôn lần này giống như Thiên Lôi Địa Hỏa, Hàn Thừa Nghị thuần thục mà bá đạo công thành đoạt đất, chỉ là hôn môi không hiển nhiên là chưa đủ, thiếu nữ không biết tên trước mắt này đã gợi ra dục vọng mãnh liệt trong cơ thể anh! Đã muốn lại càng thêm muốn.
"Thoải mái không?"
Hàn Thừa Nghị nửa hôn nửa hỏi Nhạc Tuyết Vi.
"Uh`m!" Nhạc Tuyết Vi đã hoàn toàn bị cồn gây mê, căn bản là không biết chính mình đang làm cái gì, nói cái gì.
"Có muốn thoải mái hơn nữa không?" Hàn Thừa Nghị không hề vòng vo cũng chẳng dịu dàng, theo suy nghĩ của anh, có thể ở sân bay trước mặt bàn dân thiên hạ cưỡng hôn một người đàn ông xa lạ, hẳn không phải là cô gái biết giữ mình.
"Ha ha... Muốn." Nhạc Tuyết Vi liền cứ như vậy mà bán mình.
Hàn Thừa Nghị liền giơ tay bế Nhạc tuyết Vi lên, đi ra ngoài toilet, dặn dò Nghê Tuấn:" Đặt phòng, lập tức."
Sử dụng thang máy chuyên dụng, Nhạc Tuyết Vi cứ như vậy một đường liền bị ôm đến phòng VIP.
Hàn Thừa nghị đặt Nhạc Tuyết Vi lên trên giường, đứng dậy muốn cởi áo khoác ra, Nhạc Tuyết Vi liền ôm lấy anh không rời, khóc nấc lên: "Học trưởng, anh đi đâu a? Đừng đi, anh có thể ôm em, hôn em, giống như vừa rồi vậy!"
Thân hình Hàn Thừa Nghị bỗng dừng lại, thật CMN, nằm ở dưới thân thể của anh, miệng còn không ngừng kêu tên cái gì mà học trưởng??
"Hu hu, học trưởng, tại sao anh lại không thích em? Em có chỗ nào không tốt? Là ngực không đủ lớn, hay là mông không đủ vểnh?"
Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị tối sầm, đôi mắt hoa đào nheo lại, tức giận gầm nhẹ với cô: "Tôi làm sao mà biết được?"
"Anh không biết? Vậy em cho anh xem."