Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 12: Chui đầu vào lưới




Editor: Chi Misaki

Đứng ở trước tòa nhà chính tập đoàn D•S, Nhạc Tuyết Vi liền cảm thấy chột dạ.

Hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn, vốn thành tích của cô cũng khá xuất sắc, không có gì phải lo lắng, nhưng mà hiện tại cô hoàn toàn không tự tin! Ai bảo cô cùng vị giám đốc này đã xảy ra những chuyện không tưởng cơ chứ?

Hạ quyết tâm, mặc kệ đi, dù sao cũng đã tới đây rồi, thử một lần không được thì thôi!

Bước vào bên trong, Nhạc Tuyết Vi phát hiện ra lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa.

Một tập đoàn chiếm lĩnh thị trường lớn như vậy, sản nghiệp trải rộng khắp nơi, Tổng giám đốc nhất định một ngày kiếm bạc tỷ, bận muốn chết, nào có thời gian đế ý tới chuyện thực tập sinh đi phỏng vấn? Nói dễ nghe thì chính là cô có chút lo sợ vô cớ, nói khó nghe một chút thì chính là cô tự mình đa tình.

Vì thế, rất nhanh Nhạc Tuyết Vi liền ném u sầu ra sau đầu, cuộc phỏng vấn thuận lợi vượt xa người thường, người phỏng vẫn cũng rất hài lòng, nhịn không được mà mỉm cười liên tục với cô!

Dựa vào thành tích xuất sắc, biểu hiện tốt, lần này Nhạc Tuyết Vi nắm chắc cơ hội được thực tập rồi.

Nhạc Tuyết Vi mang theo vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi tập đoàn d•s tuyệt không hề nghĩ tới, giờ phút này, sơ yếu lý lịch của cô đang nằm trên bàn làm việc của vị tổng giám đốc nào đó.

Hàn Thừa Nghị một tay cầm tờ lý lịch của Nhạc Tuyết Vi, tầm mắt dán chặt lên hai tấm ảnh trên tờ giấy, khóe miệng không tự giác liền mang theo ý cười.

"Cô ấy tới phỏng vấn chức vụ gì?"

"Thực tập sinh của bộ phận thiết kế." Nghê Tuấn cung kính đáp.

Hàn Thừa Nghị gật gật đầu, sinh viên năm 3 khoa thiết kế trường đại học kiến trúc, cũng nên đi thực tập rồi. Coi bảng thành tích thì bộ phận thiết kế nhận cô cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều, đáy mắt Hàn tổng bỗng tối sầm lại, một loại cảm giác tà ác không ngừng nảy sinh trong đầu: Cô gái nhỏ, đây là em tự chui đầu vào lưới, cũng không trách được tôi a!

"Nghê Tuấn, gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự, để cho cô ấy thứ 2 tuần sau đi làm!"

...

"A, a, a!"

Xế chiều hôm đó, Nhạc Tuyết Vi liền nhận được điện thoại bộ phận nhân sự tập đoàn D.S nói cô đã thông qua phỏng vấn, thứ 2 tuần tới có thể đến báo danh đi làm!

Nhạc Tuyết Vi liền điên rồi, cô nắm chặt điện thoại trong tay vui sướng thét chói tai!

"Đây là thật sự nha! Đây đúng là sự thực!"

Nguyễn Đan Ninh vỗ cô: "Nằm trong dự đoán đi?"

"Tập đoàn D•S! Người đẹp, tớ rất cao hứng! Cư nhiên lại được chọn! Thực sự là không thể tin được! Cậu có biết công ty này khó vào đến mức nào không? Tổng cộng chỉ có 5 người được chọn, hơn nữa tớ còn nghe nói, tập đoàn D.S không tuyển nhiều nhân viên nữ, vậy mà tớ lại được chọn. Nếu biểu hiện tốt, còn có thể trở thành nhân viên chính thức, về sau có thể hiếu thuận với bà ngoại rồi! A a! Thật vui nha!"

Nhạc Tuyết Vi vui sướng cũng không quên bẩm báo cho bà ngoại biết để lão nhân gia ngài cũng vui cùng!

Nguyễn Đan Ninh lắc đầu, dụng giọng điệu vô cùng ‘Yêu thương’ nói: "Đứa nhỏ này điên rồi, nhìn xem là biết!"

Thời gian một tuần còn lại, Nhạc Tuyết Vi cái gì cũng không làm, tất cả thời gian chỉ để xem tư liệu về tập đoàn D.S.

Nhìn ảnh chụp Hàn Thừa Nghị trên máy tính, bàn tay Nhạc Tuyết Vi không khỏi khẽ vuốt, nghĩ đến việc cùng anh nảy sinh quan hệ, lại càng khiến cô thổn thức không thôi, xảy ra chuyện cùng người như vậy, cô cũng không tính là quá thiệt thòi.

Trước khi đi ngủ, Nhạc Tuyết Vi còn nhận được tin nhắn của Cừ Lễ Dương: <<Tuyết Vi, em vẫn còn giận sao? Ngày đó là anh không tốt, anh không nên đột nhiên hôn em, anh thực sự yêu em.>>

"Aizzz!" Nhạc Tuyết Vi thở hắt ra, coi như không nhận được tin nhắn, đặt đồng hồ báo thức, ném điện thoại sang một bên, ôm gối đầu bắt đầu đi ngủ... Ngày mai lại bắt đầu một khởi đầu mới!

...

Sáng sớm ngày thứ 2, Nhạc Tuyết Vi mặc sơ mi trắng, váy ngắn màu đen công sở, tóc buộc đuôi ngựa, nghiêm chỉnh đứng trước cửa bộ phận nhân sự tập đoàn D.S.

"Cô đi theo tôi!" Một người phụ nữ trung niên tuổi tầm 40 đánh giá cô trên dưới một lượt sau đó nói với cô.

"À… Vâng."

Nhạc Tuyết Vi vốn nghĩ muốn nói nhiều hơn một chút, nhưng lại cảm nhận thấy người phụ nữ này cực kỳ không muốn gặp cô, vẻ mặt lạnh như băng, bộ dáng ngăn cách với bên ngoài khiến Nhạc Tuyết Vi cũng tự giác ngậm miệng lại.

Thang máy dẫn đến tầng cao nhất, nơi này rõ ràng là yên tĩnh hơn so với tầng trệt rất nhiều, nhân viên cũng ít dần, hơn nữa còn không cần mặc đồng phục... Đây là đãi ngộ của nhân viên cấp cao trong truyền thuyết sao! Khoan đã, Nhạc tuyết Vi có chút mơ hồ, một thực tập sinh nhỏ bé như cô vì sao lại được đưa tới tầng cao nhất?

"Mau lên!"

Người phụ nữ đi phía trước thúc giục cô, Nhạc Tuyết Vi liền khẩn trương theo sau.

Người phụ nữ một đường dẫn cô đi về phía trước nên Nhạc Tuyết Vi cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cúi đầu theo sát phía sau.

Cuối cùng, người phụ nữ dừng trước một cánh cửa, gõ gõ, sau đó dẫn cô đi vào.

Bên trong lại là một không gian mới, một loạt nhân viên đáng nghiêm túc làm việc...Ở cuối cùng còn có một gian phòng làm việc khác.

"Chị Tống, chị tới rồi hả?"

"Uh`m, người chị đã đưa tới, tiếp theo liền giao cho em rồi." Chị Tống nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi nháy mắt.

Nhạc Tuyết Vi lập tức tiến lên một bước, đối với người tiếp đón cô cười điềm đạm nói: "Tiền bối, xin chào, em là Nhạc Tuyết Vi, thực tập sinh hôm nay mới tới, mong được chị chỉ giáo nhiều hơn."

"Chỉ giáo thì tôi không dám nhận, về sau sợ là còn phải xin chút vinh quang của cô, chúng tôi mới là người mong được cô chiếu cố hơn.”

Nhạc Tuyết Vi bị nói đến mờ mịt, không biết là có ý gì đây, đành phải ngượng ngùng cười cười, theo sát người đón cô đi về phía bên kia phòng làm việc.

Nhân viên nọ ấn chuông cửa, xong nói với Nhạc Tuyết Vi: "Mời vào, Tổng giám đốc có dặn qua, cô tới liền dẫn vào, không cần thông báo."

Cái gì? Tổng giám đốc? Nhạc Tuyết Vi vô cùng sợ hãi, đây là văn phòng Tổng giám đốc? Vì sao cô lại bị dẫn tới đây? Cô rõ ràng là xin thực tập tại bộ phận thiết kế cơ mà? Khoan đã, Tổng giám đốc! Tổng giám đốc còn không phải là Hàn Thừa Nghị sao?

Nhất thời Nhạc Tuyết Vi có chút muốn khóc. Không còn cách nào khác, đã đến nơi này rồi thì chỉ còn cách đi vào thôi!

Bên trong không chỉ có một mình Hàn Thừa Nghị.

"Tổng giám đốc, vì sao chứ? Em có chỗ nào không tốt khiến cho anh bất mãn? Anh có thể nói cho em biết, em sẽ sửa đổi."

Người đang nói chuyện đích thực là một người phụ nữ đưa lưng về phía cửa, cô nhìn không thấy bộ dáng của cô ấy, nhưng bóng lưng vô cùng yểu điệu, khẽ rung động lộ ra vô hạn xinh đẹp, phong tình vạn chủng.

Nhạc Tuyết Vi nghe không hiểu những gì cô ấy đang nói, chỉ thấy Hàn Thừa Nghị trầm giọng từ chối cô ấy: "Tỉnh ngộ đi, chuyện này không cần nói nữa, tất cả đều đã định rồi, lấy năng lực này của cô mà làm thư ký thì nhân tài quả nhiên không được trong dụng.”

Đang nói, tầm mắt của Hàn Thừa Nghị liền rơi xuống trên người Nhạc Tuyết Vi, khóe mắt không khỏi mang theo ý cười...Cô, đến rồi.

"Được rồi, ra ngoài đi!"

Hàn thừa Nghị nhàn nhạt nói.

Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, ẩn nhẫn chịu đựng tựa hồ như có chuyện muốn nói nhưng lại không dám. Xoay người nhìn thấy Nhạc tuyết Vi, không hiểu sao tự dưng lại hung hăng trừng cô một cái.