Editor: Chi Misaki
Sân bay thành phố T.
Tại lối ra cửa an ninh chuyến bay Quốc tế, đám người chen chúc nhau, ồn ào mà vội vã.
Nhạc Tuyết Vi vẻ mặt nghiêm túc, hai má hơi phồng lên, khoanh tay đứng lẫn trong đám người, hai mắt chăm chú nhìn cửa an ninh, hai hàng mi dài thi thoảng khẽ chớp, giống như hai cánh bướm bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi. Làn da mịn màng tinh tế như đồ sứ, đôi môi hồng phấn khẽ chu lên, hai đầu lông mày nhíu lại, bộ dáng cực kỳ phiền não.
"Người này, không được."
"Người này, môi quá dầy."
"Uh`m, người này râu quá dài."
Hai cánh môi của cô khẽ mấp máy, như đang lẩm bẩm cái gì đó. Mỗi người đàn ông đi ra từ cửa an ninh, cô đều tùy tiện đánh giá một, hai câu. Bộ dáng thật giống như đang chọn đối tượng yêu đương! Không sai, cô quả thật là đang chọn đối tượng, nói đúng hơn là chọn đối tượng hôn môi!
Chỉ là, hiện tại cô cực kỳ phiền não, làm sao ngay cả bóng dáng một người đàn ông thuận mắt cũng không có?
Làm sao bây giờ a! Không tìm được người nào thuận mắt, cô làm sao để quay video đây???
Đột nhiên, hai mắt Nhạc Tuyết Vi sáng ngời, đôi con ngươi co rút lại, cô không khỏi nheo mắt phóng tầm nhìn tới, khóe môi khẽ nhếch lên, chính là anh ta rồi!
Chỉ thấy từ lối ra một người đàn ông đi tới, tuyệt đối hợp mắt!
Người đàn ông cao hơn 1m85, một thân Tây trang vừa khít làm tôn lên dáng người khiến chị em phải xuýt xoa, hai chân thẳng tắp thon dài. Mái tóc màu nâu nhạt, hai bên tóc mai cắt sửa vô cùng chỉnh tề, tóc mái có chút dài rũ xuống trán, chiếc kính mắt to đặt trên sống mũi cao thẳng có chút giống như mũi ưng đầy bá đạo. Môi mỏng khẽ nhếch, khóe miệng hơi gợi lên, cả người toát ra một cỗ khí thế không giận mà uy.
Trái tim Nhạc Tuyết Vi đập thình thịch không ngừng, bàn tay nhỏ bé khẽ xiết chặt thành nắm đấm, lấy hết dũng khí tiến lên phía trước.
"Chào anh." Nhạc Tuyết Vi nở nụ cười tươi rói với người đàn ông đẹp trai.
Hàn Thừa Nghị xuống máy bay liền không thấy người của anh ra đón, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một tiếng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cô bé. Cách chiếc kính râm, Hàn Thừa Nghị nhàn nhạt liếc cô một cái, môi mỏng khẽ mở, "Cô, Nghê Tuấn đâu..."
Hàn Thừa Nghị còn chưa kịp nói hết câu, liền không tin được những gì đang xảy ra trước mắt!
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên kiễng chân lên, hai tay khẽ quấn lấy cổ anh kéo xuống, hơi thở thơm ngát liền quanh quần bên chóp mũi:"Giúp tôi một chuyện, nhận lấy nụ hôn này, làm ơn, 30 giây, chỉ 30 giây thôi là được rồi."
Cô vừa nói vừa đưa tay vào trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, mở camera đặt chế độ tự động chụp. Một tay ôm lấy Hàn Thừa Nghị, một tay cầm di động, cái miệng nhỏ khẽ chu lên áp vào môi Hàn Thừa Nghị.
Bốn cánh môi dính sát vào nhau, thật sự chỉ là dán lại cùng một chỗ, thuần túy chỉ là dán lại...
Hàn Thừa Nghị bị hôn liền trở tay không kịp, lông mi khẽ chớp, đây là tình huống gì a? Anh bị người ta cưỡng hôn? Ngay ngày đầu tiên trở lại thành phố T liền bị cưỡng hôn? Con gái hiện tại cũng đã cởi mở đến trình độ này rồi cơ à?? Hơn nữa lại còn muốn quay video?
Chỉ có điều, mùi vị của nha đầu này cũng không tệ, hai cánh môi mềm mại khiến cho anh nhịn không được mà muốn tiếp tục.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Thừa Nghị đã quyết tâm đảo khách thành chủ,hai tay khẽ ôm lấy thắt lưng Nhạc Tuyết Vi, kéo cô vào sát trong ngực, môi mỏng hơi mở, ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại của cô, anh liền nếm được vị ngọt như mật đào, cánh môi cực kỳ co dãn giống như đang ăn thạch hoa quả.
Càng hôn lại càng muốn thêm... Hàn Thừa Nghị phát hiện ra chính mình như bị nghiện, kìm lòng không đậu liền muốn cậy mở hàm răng của đối phương.
Tình thế đột nhiên thay đổi, Nhạc Tuyết Vi thất kinh vùng vẫy muốn thoát ra. Khoan đã, mọi việc sao lại phát triển thành như vậy? Người đàn ông này hiện tại đang muốn làm gì a?
"Thả ra, ưhm..."
Nhạc Tuyết Vi không ngừng đẩy bả vai Hàn Thừa Nghị, điện thoại di động liền rơi xuống mặt đất.
Hàn Thừa Nghị càng muốn nụ hôn này trở nên sâu hơn.
"Uh`m, thả..." Nhạc Tuyết Vi gấp gáp đến mắt cũng đã đỏ, muốn thoát mà không được, thân thể bị đối phương ghì chặt vào trong ngực, cách một lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được lồng ngực tinh tráng của đối phương. Hơi thở nam tính xa lạ tràn đầy trong khoang miệng.
Dưới tình thế cấp bách, hạ quyết tâm, Nhạc Tuyết Vi liền há mồm cắn Hàn Thừa Nghị, chỉ trong giây lát mùi máu tươi đã tràn ngập trong khoang miệng.
"Hittttttt…..!" Hàn Thừa Nghị than nhẹ một tiếng, kết thúc nụ hôn này.
Nhạc Tuyết Vi giơ tay liền muốn cho Hàn Thừa Nghị một cái tát, anh liền nhanh tay lẹ mắt chộp được cổ tay cô.
"Thế nào? Mới vừa hôn xong, cắn tôi, giờ còn muốn đánh tôi, cô cũng thực dám làm a?"Hàn Thừa Nghị cách kính râm, ánh mắt nhìn thẳng Nhạc Tuyết Vi, cất giọng nói đầy mỉa mai.
Khuôn mặt Nhạc Tuyết Vi liền đỏ lên, ánh mắt bừng bừng lửa giận trừng Hàn Thừa Nghị, hơi nước bốc lên trong mắt tùy thời đều có thể rơi xuống: "Anh... Lưu manh!"
"Tôi lưu manh?" Hàn Thừa Nghị cười lạnh, tay vẫn như cũ nhốt chặt Nhạc Tuyết Vi trong ngực:"Cô cũng đừng có nói bừa, sân bay có camera theo dõi, rõ ràng là cô chủ động, tiến lên muốn ôm hôn tôi."
"..." Nhạc Tuyết Vi bĩu môi không nói được lời nào, phải, là cô muốn hôn môi, nhưng ai cho phép anh hôn sâu như vậy?
Hàn thừa Nghị liền đoán được suy nghĩ của Nhạc Tuyết Vi, môi mỏng khẽ nhếch cười tà tứ: "Cô gái nhỏ, cô chưa từng hôn đi? Lần đầu tiên? Cô cho rằng miệng dán miệng thì chính là hôn môi sao? Giống như chúng ta làm vừa rồi... Mới được gọi là hôn môi."
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi không biết phải biện luận như thế nào, rõ ràng cô mới là người bị chiếm tiện nghi lại còn chịu đuối lý, "Buông!"
"Buông cô ra? Vậy món nợ cô cưỡng hôn tôi này phải tính như thế nào đây?”Hàn Thừa Nghị đột nhiên thấy vô cùng hưng phấn, cảm thấy cô bé trước mặt này cực kỳ thú vị, đã rất lâu rồi anh chưa từng có hứng thú với phụ nữ như vậy.
"Anh...Anh muốn tôi phải làm sao bây giờ? Người chiếm được tiện nghi rõ ràng là anh!" Nhạc Tuyết Vi không ngừng vùng vẫy, thế nhưng cái ôm của Hàn Thừa Nghị giống như là song sắt, làm thế nào cũng tránh không thoát.
"Tên gì?" Hàn Thừa Nghị cúi đầu, môi mỏng gần như dán lại trên môi cô, tư thế chuẩn bị hôn xuống.
Nhạc Tuyết Vi liền bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi, phút chốc liền giơ chân lên, hung hăng đá vào nửa thân dưới của hàn Thừa Nghị.
"Híiii……!" Hàn Thừa Nghị ăn đau liền buông Nhạc Tuyết Vi ra.
Nhạc Tuyết Vi thừa cơ liền co chân bỏ chạy, nhìn bộ dáng Hàn Thừa Nghị khom lưng có phần thống khổ, cô có chút chột dạ, miệng hét lớn, "Anh chớ có trách tôi! Ai bảo anh bắt nạt tôi??Tôi đây là tự vệ đúng đắn, lại nói tôi cũng không dùng sức a!"
"Nha đầu chết tiệt!" Hàn Thừa Nghị hổn hển nhìn bóng lưng đã chạy xa của Nhạc Tuyết Nghi mà mắng, khuôn mặt đẹp trai thống khổ nhăn thành một đoàn: “Nha đầu chết tiệt, cô chờ đó cho tôi!"
Nhạc Tuyết Vi nào còn có thể nghe thấy lời mắng của anh, chỉ trong chớp mắt thân ảnh đã biến mất trong đám đông.
"Tam Thiếu."
Lúc này thuộc hạ của Hàn Thừa Nghị mới thong dong đi tới, nhìn đến bộ dáng này của thiếu gia nhà mình, khuôn mặt liền hiện rõ vẻ sợ hãi cùng cung kính đứng sang một bên, chỉ có trợ lý Nghê Tuấn của anh mới dám tiến lại gần.
"Tam Thiếu, anh đây là…?" Nghê Tuấn khó hiểu, mới muộn có một chút, bộ dáng của Tam Thiếu thế nào lại giống như vừa mới bị người ta … Đánh qua? Còn có người dám ra tay với Tam Thiếu sao? Hoặc là nói, còn có người ra tay đánh Tam Thiếu, hơn nữa còn đánh anh bị thương?
Hàn Thừa Nghị ăn khổ mà không nói được, chỉ có thể nuốt ngụm tức giận này vào trong ngực.
"Đi!"
Đột nhiên, tầm mắt hạ xuống, dưng lại ở chiếc điện thoại bị rơi còn nằm ở trên mặt đất, chính là chiếc điện thoại bị nha đầu kia làm rơi. Hàn Thừa Nghị nhặt chiếc điện thoại kia lên, tâm tình đột nhiên trở lên thật tốt.