“Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, có một ngày sẽ bị cô ta phát hiện ra thôi, anh yêu cô ta như thế, nếu có một ngày sự thật lộ ra, cô ta chấp nhận được không? Cố thiếu, thả tôi ra là lựa chọn duy nhất của anh, dù gì anh cũng không yêu tôi!” Mấy chữ cuối Nhan Mộc Tâm nói rất bé! Tại sao cô lại cảm thấy đau lòng cơ chứ?“Phải, tôi không yêu cô, nhưng tôi sẽ không thả cô đi.
” Cố Hàn Đình cố tình làm thế.
“Nếu không thả tôi đi, tôi sẽ nói cho Chu Y Nhược biết quan hệ của chúng ta.
” Nói xong, cô vùng vẫy muốn đi vào trong.
“Nhan Mộc Tâm.
” Anh kích động rồi!“Cố Hàn Đình, Nhan gia đã bị anh hủy hoại rồi, nếu như hôm nay hai cái mạng là tôi và anh tôi ở lại, nếu anh muốn thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào anh muốn, nếu tôi còn sống, tôi bắt buộc phải rời khỏi đây, bảo tôi hàng ngày đối diện với kẻ thù của mình, tôi không làm nổi! Đây là khoản bồi thường Chu Y Nhược cho tôi, vừa vặn một nghìn vạn, trả cho anh, chúng ta trở nên trong sạch rồi.
” Trong mắt Nhan Mộc Tâm không hề có ý định trốn tránh, cô trực tiếp đối mặt nói, pháo hoa tóe ra tứ phía.
Cố Hàn Đình không ngờ rằng cô lại có thái độ như vậy, nửa ngày anh cũng không có bất cứ phản ứng gì.
“Cố Hàn Đình, tôi không yêu anh nữa, cho dù tôi có làm người phụ nữ bí ẩn của anh thì tôi cũng hận anh, sự tồn tại của tôi, chỉ phá hoại tình cảm của anh và Chu Y Nhược mà thôi, đừng nói cho tôi, anh giữ tôi bên cạnh là không quên được tôi? Lẽ nào, anh yêu tôi?” Cô châm biếm hỏi.
Giây tiếp theo, người đàn ông buông lỏng tay ở cổ cô ra, đôi mắt lộ rõ vẻ trào phúng: “Cô cũng xứng à? Được thôi, tôi thả cô đi.
”Cố Hàn Đình đồng ý rồi!Nhan Mộc Tâm biết, anh nói được chắc chắn sẽ làm được, nhưng lo có chuyện gì xảy ra, cô nắm chặt tay lại: “Cố thiếu, một ngàn vạn này anh cứ cầm lấy, nhỡ anh! ”“Không có chuyện gì hết, Nhan Mộc Tâm, tôi nói được sẽ làm được.
” Cố Hàn Đình nói xong liền xoay người rời đi.
Một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị đóng lại, trong chớp mắt nước mắt Nhan Mộc Tâm liền rơi xuống, cuối cùng, cô cũng bình an rồi, đứa con của cô cũng an toàn rồi, cô đưa tay ôm lấy bụng, cứ rời đi như thế, cô cứ cười mãi cười mãi cuối cùng khóc lên.
Cố Hàn Đình, tạm biệt, sau này cũng không gặp lại nữa!Cố Hàn Đình ngồi trên ghế sô pha, anh kéo cà vạt ra, Chu Y Nhược đưa cho anh một cốc nước dịu dàng nói: “Sao thế? Cãi nhau với Nhan tiểu thư à? Thật ra, tất cả đều là lỗi của em, em áy náy quá, hay là tha cho cô ấy đi.
”“Được thôi.
” Anh nhanh chóng đồng ý.
Chu Y Nhược dựa vào lòng anh: “Đình, em biết anh đối xử với em tốt nhất, đúng rồi, mẹ em nói, tuần sau có một ngày tốt, chúng ta đính hôn vào ngày đó đi, tất nhiên, nếu như gấp quá, có thể thay đổi.
”“Không sao, chúng ta đính hôn đi.
” Anh đồng ý rồi.
Khóe miệng người phụ nữ giương lên, cô ta vẫn dựa trong lòng anh, hạnh phúc vô cùng, còn đôi mắt Cố Hàn Đình sâu không thấy đáy, nhìn không rõ anh có mục đích gì!! Một tuần sau đó, Nhan Mộc Tâm và bác sĩ Dương đã bí mật làm xong chuyện chuyển viện cho anh trai!Bận rộn suốt cả một ngày, cô kéo cơ thể mệt mỏi của mình, cô cảm giác có người đi theo mình, cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, lẽ nào là người của Cố Hàn Đình? Anh nuốt lời rồi? Hay là, anh đã biết gì đó?Nhan Mộc Tâm càng hoảng sợ, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng tiến lại gần.
Cô dừng lại, xoay người ra sau, hét lớn: “Tại sao lại theo dõi tôi, tôi! ”Khi nhìn rõ người trước mắt, Nhan Mộc Tâm ngây ra.
Là anh ta, sao lại là anh ta chứ?“Tâm Tâm, anh quay về rồi.
” Người đàn ông đưa tay ra, bày ra tư thế muốn ôm!Cuối cùng anh ta cũng quay về bên cạnh Nhan Mộc Tâm rồi.
.