Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 80: Ra giá kinh người






Giọng nói này, lạnh lùng kiên định, lại không giấu được vẻ yêu mỵ mê hoặc, cũng có hơi thở mang theo uy hiếp không nói nên lời, trong sân không thiếu người có quyền thế, nhưng nghe Chân Linh nói hai chữ vô cùng đơn giản đó, mọi người lại không ai có ý bắt buộc.



Nàng lúc này, đích xác là nữ hoàng cao cao tại thượng, ngạo nghễ không ai bì nổi, lại mang theo hấn dẫn cùng mê hoặc, giống như cây anh túc, xinh đẹp trí mạng, làm cho người ta muốn tới gần, rồi lại không dám tới gần.



Mọi người nhìn Chân Linh như vậy, thế nhưng càng trở nên điên cuồng hơn.



Đối với nam nhân mà nói, càng không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất. Lúc này Chân Linh cự tuyệt, lại thật sâu khơi mào ham muốn chinh phục trong nội tâm bọn họ, tất cả mọi người càng thên hăng hái điên cuồng.



Hoa tỷ nhìn giữa sân không khí nhiệt tình tăng cao, không nhịn được rung động liên tục. Hiện tại còn chưa ra giá, mà đã huyên náo điên cuồng như thế, một hồi ra giá, còn hơn...



"Ta ra mười vạn lượng, chỉ muốn Anh Túc cô nương múa thêm một bài nữa." Đưới đài có một người hô to. (lượng ở đây là lượng bạc nha)




Hoa tỷ cùng các cô nương khác kinh ngạc không thôi. Mười vạn lượng bạc chỉ muốn xem một điệu múa?



Từ lúc Phượng Nghi lâu khai trương đến nay, chưa bao giờ có, thậm chí có người nguyện chi mười vạn lượng vì muốn xem một điệu múa, trước kia bất kể trong giới hoa khôi, giá cao nhất cũng chỉ có một vạn lượng, hơn nữa một vạn lượng này là bán thân, Anh Túc này thế nhưng chỉ cần một điệu múa có thể được đến mười vạn lượng, thật đáng sợ...



Nhưng cái giá cuối cùng dưới đây, lại làm cho các cô nương bị chấn động quên cả mở miệng.



"Ta ra mười hai vạn lượng." Một gã nam nhân lớn tuổi lớn tiếng hô.



"Trương đại nhân, ngươi ra mười hai vạn lượng không sợ con cọp mẹ nhà ngươi xé xác ngươi."



Nam nhân lớn tuổi ấy đắc ý nói: "Sợ cái gì, chỉ cần có thể xem một điệu múa của Anh Túc cô nương, lão phu nguyện ý xuất ra số tiền này."



"Bản thiếu gia ra hai mươi vạn lượng." Giọng nói này, Chân Linh nghe thật quen tai, không khỏi nâng mắt nhìn lại, vừa nhìn, nàng thản nhiên bật cười.



Cố nhị thiếu, bọn họ thật đúng là oan gia ngõ hẹp a. Không nghĩ tới thế nhưng lại gặp ở trong này.



Lúc này Cố Phàm mặc hoa phục nàu vàng, quần áo vô cùng kiểu cách, nhưng mà mặc trên người hắn, lại không hợp, tựa như diễn viên hát hí khúc (hí là trò, khúc là các điệu hát), quần áo rộng thùng thình, liếc mắt một cái nhìn qua, giống như một bộ xiêm y hoa lệ quơ qua quơ lại trên mặt đất, buồn cười nói không nên lời.



Mà đương sự Cố Phàm chẳng cho là thế, hắn cho rằng bộ dạng mình lúc này vô cùng kiểu cách, đắc ý đung đưa quạt giấy trong tay, lộ ra vẻ mặt thon gầy tái nhợt, vừa nhìn liền biết là do buông thả quá độ.



Mọi người nhìn hắn, ánh mắt đều mang theo chút khinh bỉ. Việc kinh thiên động địa ngày đại hôn ở Cẩm vương phủ không ai không biết, tân nương Cố Thủy Nhu chết thảm, vương phi cũ là Chân Linh không biết tung tích, Cẩm vương gia bị thương nặng, lúc này quan binh trong thành đều điều tra nghiêm ngặt, nhưng lại không nghĩ, Cố Phàm này còn có tâm tư đến thanh lâu tìm vui?




Nếu Cố Nghĩa mà biết, nhất định tức giận đến thổ huyết.



Cố Phàm thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, cho là mọi người đang hâm mộ hắn ra nhiều ngân lượng, không nhịn được cười càng thêm đắc ý, mấy cái răng cửa bị đánh rụng, cái lỗ lớn toàn bộ tối om om, càng thêm buồn cười.



"Ta ra ba mươi vạn lượng." Giọng nói nghe qua có vẻ lười biếng diêm dúa lẳng lơ, nhưng lắng nghe kỹ, lại có khí chất nghiêm nghị chấn động người khác, uy hiếp mười phần.



Mọi người, đều hướng về nơi phát ra tiếng nhìn, chỉ biết giọng nói truyền tới từ một trong ba phòng thanh nhã nhất Phượng Nghi lâu. Người có thể vào Địa các, thân phận nhất định vô cùng tôn quý.



Phượng Nghi lâu có ba gian phòng, lầu các phía trên được phân biệt với các tòa lâu khác trong đại sảnh, ba gian phòng phân biệt là Thiên, Địa, Nhân các, Thiên các không công khai ra ngoài, nghe nói chỉ có lão bản của Phượng Nghi lâu mới có thể vào. Mà Địa các và Nhân các, công khai với bên ngoài, nhưng giá lại cao đến nỗi khiến người ta cứng lưỡi, mà không phải có tiền là có thể bao được.



Lúc này người có thể ngồi trong Địa các, sợ là thân phận là người hoàng thất, giữa sân một mảnh im lặng, ai dám cùng hoàng thất tranh đoạt a, cũng không phải không muốn sống.



Hoa tỷ nhìn hướng Địa các, sắc mặt sâu xa.



Chân Linh đứng trên đài cao nghe giọng nói này sắc mặt có chút nghiêm nghị, dĩ nhiên là hắn...



Trong Địa các, Nam Cung Thần một thân trường bào đẹp đẽ quý giá, tay cầm chén trà bạch ngọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng Chân Linh, động tác uống trà, thập phần ưu nhã nhẹ nhàng chậm chạp, ngón tay mảnh dẻ, ngón tay hiện khớp xương rõ ràng nói không ra đẹp mắt, trong vẻ lười biếng, có phong tình lẳng lơ diêm dúa mị hoặc.



Hắn im lặng nhìn đại đường đang đấu giá, ánh mắt thâm thúy như ban đêm, tối tăm khó hiểu.



"Năm mươi vạn lượng." Một lúc sau, một giọng nói nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng vang lên.




Giọng nói lãnh đạm không giống như ở nhân gian, một chút nhàn nhạt bi thương lượn lờ, giọng nói đã dừng lại từ lâu, mà luồng bi thương kia vẫn tồn tại như cũ.



Mọi người, hoàn toàn bị năm mươi vạn lượng làm chấn động, ai ai đều hướng mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.



Vừa nhìn đến, mọi người lần thứ hai kinh ngạc. Thiên các, giọng nói dĩ nhiên từ Thiên các truyền đến, như vậy hắn chính là lão bản phía sau của Phượng Nghi lâu?



Hoa tỷ cũng ngạc nhiên, giá lần này vượt quá dự kiến của nàng. Chủ nhân của Thiên các vì sao muốn ra giá? Chẳng lẽ coi trọng Anh Túc cô nương này?



Tò mò thì tò mò, cái gì nên, cái gì không nên nói tất nhiên là nàng biết. Lập tức, nàng bước ra giữa đài cao, mỉm cười nói: "Các vị lão gia, các vị công tử, vừa rồi vị công tử của Thiên các đã ra năm mươi vạn lượng, mọi người còn có ai muốn ra giá cao hơn không? Nếu không có vậy điệu múa của Anh Túc cô nương đêm nay cũng chỉ có vị công tử ra giá cao này có thể xem."



"Ta ra một trăm vạn lượng." Lời nói của Hoa tỷ chưa dứt, một giọng nói lạnh nhạt khẽ vang lên.



Tất cả mọi người hướng phía thanh âm nhìn lại.



Chỉ thấy trong đoàn người im lặng trong góc tối, một thân ảnh lam nhạt đứng yên trong đó, khuôn mặt anh tuấn hơi tái nhợt, mang theo vài phần gầy yếu trong suốt, như ánh sáng màu lam nhạt, nhẹ nhàng vắng vẻ tĩnh lặng như thế. Mái tóc của hắn dài, trắng như tuyết, thật dài rủ xuống, vài sợi tóc ở trên trán phiêu tán, lại có một cỗ gầy yếu làm cho người ta đau lòng luyến tiếc.



Điều hấp dẫn người ta nhất, chính là đôi mắt trong sạch màu lam nhạt, màu mắt tinh khiết, mang theo ánh sáng màu lam nhàn nhạt, phảng phất như trời xanh tinh khiết, không một chút tạp chất, không dính hạt bụi nào.