Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 73: Không giết ngươi






"Ngân......" Chân Tử Mặc quá sợ hãi, bận rộn lo lắng điểm huyệt những huyệt vị trong yếu.



"Ca, ta không sao......" Phong Vô Ngân thản nhiên đối với Chân Tử Mặc cười, phẫn nộ trong hắn khi gặp Chân Tử Mặc dịu xuống rất nhiều.



Nam Cung Cẩm lạnh lùng nghiêm mặt, sắc mặt từ không có gì chuyển thành lạnh lẽo. Hắn lúc này, đang cực kỳ giận dữ. Hắn nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt, tơ máu thẩm thấu ra, đem hồng y nhuộm màu lại càng tươi đẹp.



Hắn lạnh lùng quát."Còn thất thần làm gì, bắn tên......"



Nam Cung Cẩm lúc này đã sớm mắt đi lý trí, hắn hận không thể đem Phong Vô Ngân bắn thành trăm mảnh, mới có thể trút bỏ mối hận trong lòng, mới có thể tạm vơi đi nỗi đau trong lòng......



"Khoan đã......" Nam Cung Thần đúng lúc lên tiếng, ngăn cản đội hộ vệ sắp sửa bắn tên. Hắn đến bên người Nam Cung Cẩm, nhẹ giọng nói. "Cẩm, Mặc đang ở đây, chẳng lẽ ngay cả hắn đệ cũng giết luôn sao?"




Nam Cung Cẩm chấn động, sắc mặt có chút do dự, sau đó hắn xoay người, nhìn Chân Tử Mặc lạnh lùng nói. "Mặc, ngươi tránh ra, Phong Vô Ngân ta không thể không giết......"



Chân Tử Mặc sắc mặt trong trẻo lạnh lùng mười phần kiên định, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Cung Thần và Nam Cung Cẩm, hờ hững nói. "Hoàng thượng, Cẩm vương gia, nếu các ngươi muốn mạng của Ngân, trước tiên bước qua xác ta trước đi."



"Ngươi......" Nam Cung Cẩm giận dữ không nói nên lời. Chân Tử Mặc với hắn mà nói, là bằng hữu thật đặc biệt, hắn tuyệt đối không muốn giết hắn, nhưng nếu hắn cố tình muốn thế, hắn cũng không phải không xuống tay được.



Hôm nay, không ai có thể ngăn cản hắn giết Phong Vô Ngân được.



"Mặc, một khi ngươi đã kiên quyết như vậy, vậy thì đừng trách ta không niệm tình. Bắn tên......" Giọng Nam Cung Cẩm lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình, hắn lúc này, lại khôi phục vẻ lạnh lùng vô tình trước sau như một.



Hắn đau lòng, hắn ẩn nhẫn, chỉ vì một người, đó là Chân Linh, ngoại trừ nàng, đừng ai mơ tưởng áp chế hắn.



"Cẩm......" Nam Cung Thần lần thứ hai đánh gảy mệnh lệnh của Nam Cung Cẩm, giết Phong Vô Ngân hắn không ngăn cản, nhưng mà ngay cả Chân Tử Mặc cũng muốn giết, như vậy hắn nhất định phải ngăn cản.



Nguyên nhân không chỉ vì Chân Tử Mặc là bằng hữu của bọn hắn mà quan trọng nhất là thân phận đặc biệt của Chân Tử Mặc, sau lưng hắn là Mị Dạ Đế quốc thần bí khó lường, nếu giết Chân Tử Mặc, chỉ sợ Mị Dạ Đế quốc truy cứu, toàn bộ Tấn Nam Vương triều sẽ lâm vào hỗn loạn.



Hắn thân là vua của Tấn Nam Vương triều, tấ nhiên lấy đại cục làm trọng, nếu Chân Tử Mặc không có Mị Dạ Đế quốc bảo hộ, lúc này hắn sẽ không kiên trì cản trở.



"Hoàng huynh, người không cần khuyên ta, lúc này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phong Vô Ngân. Bắn tên, ai còn dám cãi lời mệnh lệnh của bổn vương các ngươi sẽ biết kết cục như thế nào." Nam Cung Cẩm khuôn mặ xanh mét, lời nói băng lãnh không để ai cự tuyệt.




"Vâng." Thị vệ giữa sân cũng không dám lại cãi mệnh lệnh của hắn, cho dù hoàng thượng có lên tiếng bọn họ cũng không dám dừng lại, vì thế, hàng vạn hàng nghìn mũi tên bắn ra, nhắm hướng Phong Vô Ngân và Chân Tử Mặc.



Chân Tử Mặc ôm lấy Phong Vô Ngân, nhẹ nhàng nhảy lên, áo trắng tung bay, tóc đen khẽ hất lên, như tiên giáng trần. Trong ánh mắt trong trẻo lạnh cùng của hắn có một tia bi thống hiện lên, chớp mắt một cái, liền thu hồi, giống như tứ lúc sinh ra đã như thế, làm cho người ta lo ngại sợ hãi.



Tay trái Chân Tử Mặc, không biết từ khi nào đã rút ra nhuyễn kiếm, hắn vung lên, kiếm quang cuồn cuộn hiện lên một hình bán cung, đem toàn bộ mũi tên bạc ngăn lại......



Một loạt mưa tên vừa đỡ, lại thêm một trận mưa tên bay đến, cứ theo đà này, cho dù Chân Tử Mặc là cao thủ như thế nào cũng không thể kiên trì được bao lâu, huống chi hắn còn phải chiếu cố Phong Vô Ngân đang bị thương, tình hình của hai người, thập phần nguy hiểm.



Chống đỡ nửa canh giờ, Chân Tử Mặc có vẻ không còn thể lực mà chống đỡ, hắn ôm Phong Vô Ngân bị thương đứng trên đài cao, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mà nhìn xung quanh.



Gió, thổi bạch y hắn bay phấp phới, nhẹ nhàng bay lên. Đánh nhau lâu như thế, áo trắng của hắn vẫn như cũ không loạn, không nhiễm một chút tro bụi, vẫn như lúc đến sạch sẽ trắng tinh.



Hơn một ngàn cung thủ, đối với bọn họ, lúc này chỉ cần ra lệnh một tiếng, mưa tên sẽ lại một lần nữa đánh úp về phía họ.



Nam Cung Cẩm sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hắn nhìn Chân Tử Mặc, cuối cùng khóe môi khẽ cong, lạnh lùng truyền lệnh. "Bắn tên......"



Lời vừa nói ra, mưa tên bay nhanh, đều đánh úp phía Chân Tử Mặc cùng Phong Vô Ngân.



Chân Tử Mặc tay cầm nhuyễn kiếm càng không ngừng vung lên, ngón tay hắn thon dài, bởi vì dùng sức quá độ mà có vẻ tái nhợt, một mũi tên nhọn bị chém làm đôi rơi xuống đất.



Đúng lúc này, Nam Cung Cẩm cầm lấy trường cung trong tay thị vệ, hắn dùng hết sức giương cung, một mũi tên nhọn hướng Phong Vô Ngân bay thẳng tới......




Chân Tử Mặc kinh hãi, nhưng không có cách nào phân thân đi ngăn mũi tên kia. Hắn không khỏi hô ra tiếng. "Ngân, mau tránh ra......"



Phong Vô Ngân hai mắt phát lạnh nhìn mũi tên kia, hắn biết là hắn tránh không khỏi mũi tên này, nếu hắn không bị nội thương nghiêm trọng, thì tránh thoát mũi tên này không thành vấn đề, nhưng lúc này hắn đang trọng thương, căn bản không động đậy nổi thân mình.



Mũi tên nhọn kia, chỉ kém một chút nữa liền xuyên qua tim Phong Vô Ngân.



Tất cả mọi người khẩn trương nhìn một màn này, ngay cà Nam Cung Cẩm và Nam Cung Thầm cũng khẩn trương.



Nhưng ngay lúc mũi tên sắp chạm vào áo trắng của Phong Vô Ngân, một tia ánh sáng xanh nhanh như điện phóng tới, ẩn giấu một nội lực mạnh mẽ đem mũi tên kia đánh bay, thẳng tắp rơi xuống mặt đất, vỡ thành bụi phấn......



Mọi người, ai ai cũng khiếp sợ.



Đơn giản ngăn một mũi tên của Nam Cung Cẩm, lại là một phiến lá trúc. Lúc này lá trúc tự mình phiêu dật trong gió, cuối cùng không một tiếng động đáp xuống mặt đất......



Thật đáng sợ, nội lực rất dọa người, lấy lá trúc có thể chặn mũi tên lực ngàn cân, lại còn biến mũi tên thành bụi phấn, có thể nghĩ lực lượng kinh người như thế nào mới có thể làm được?



Người này, rốt cuộc là ai?