Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 57: Hắn là ca ca của phong vô ngân






Chân Linh cũng hiểu được chính mình vừa rồi phản ứng hơi quá, liền giả bộ cười nói: “Hai vị công tử, ta còn có việc bận, trà này chúng ta ngày khác có thể hẹn nhau uống tiếp. Ta xin cáo từ trước. Bích Ba, chúng ta đi!”.



“Được”.



Thân ảnh hai người bước ra khỏi đình, thẳng hướng cửa lớn mà đi.



Bên trong đình, Hắc y nam tử hạ nét cười yêu mị, thần sắc chăm chú nhìn Bạch y nam tử. “Mặc, ngươi định cứ để nàng đi như vậy sao? Ngươi không muốn nói với nàng điều gì ư?”.




Nam tử áo trắng tháo mặt na xuống, để lộ một gương mặt tuấn mỹ ôn nhu, trắng trẻo tự nhiên nhưng lại có nét thanh khiết vô cùng. Hai tròng mắt đẹp mà tĩnh mịch nhìn chăm chú về phía mà Chân Linh rời đi. Giọng nói thanh lạnh cất lên: “Liệt, bây giờ chưa phải lúc nói cho nàng biết”.



Hắc y nam tử cười mị hoặc, hắn tới gần nam tử áo trắng mà nói: “Mặc, ngày mai chính là ngày Nam Cung Cẩm đại hôn. Ngươi tính xem muội muội bảo bối của ngươi sẽ xuất hiện như thế nào?”.



Vẻ mặt nam tử áo trắng lập tức lạnh như băng. Khuôn mặt trắng trẻo ôn thuận kia mang theo đôi mắt tĩnh lặng hiện đang chứa đầy sự đau đớn mà sẵng giọng nói. “Minh Liệt, theo ta tới Cẩm Vương phủ!”.



Ngay lúc Hắc y nam tử chuẩn bị đáp lời, thì một bóng trắng từ trên cao nhảy xuống, chậm rãi dừng lại trong đình.



Người vừa tới cũng mặc một bộ quần áo trắng , hắn chính là Phong Vô Ngân của Tịch Vũ Lâu.



Hắn nhìn Hắc y nam tử trêu ghẹo nói: “Liệt, ngươi không phải là lại chọc ca ca mất hứng rồi chứ?”. Nói xong, hắn lướt qua Hắc y nam tử, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nam tử áo trắng kia.




Hắc y nam tử Niếp Minh Liệt cũng bước tới, ba người quây quanh bàn mà ngồi.



Nam tử áo trắng nhìn vào Phong Vô Ngân, đạm thanh mà nói: “Ngân, Liệt, hành động của chúng ta tạm hoãn”.



Phong Vô Ngân vừa nghe, ánh mắt khẽ biến, giương giọng hỏi: “Ca, sao lại vậy? Chúng ta vất vả lắm mới giấu được Dạ Đế mà hành động, ngươi lại muốn ta dừng tay lúc này ư? Ca, chẳng lẽ ngươi quên mẫu thân đã quên mình mà chết thảm sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù nữa sao?”.



Nam tử áo trắng thần sắc băng lãnh. “Ngân, chuyện đã qua ngươi đừng lại làm cho rối lên. Chúng ta không cần cứ nói đi nói lại về chuyện mẫu thân chết như thế nào. Ta vĩnh viễn sẽ không quên, nhưng thù này ta cũng sẽ chẳng báo”.



Phong Vô Ngân kích động đứng lên, đôi mắt đỏ rực đầy ý hận nhìn nam tử áo trắng chằm chằm. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, thân ảnh biến mất khỏi biệt viện rất nhanh.



Nam tử áo trắng thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai mắt lạnh lẽo hiện nên nỗi đau đớn, hai tay hắn gắt gao nắm chặt ống tay áo.



Niếp Minh Liệt đem hết thảy mọi việc thu vào trong mắt, nhìn nam tử áo trắng mà thản nhiên thở dài một tiếng. “Mặc, chúng ta cũng nên đi rồi”.




Nam tử áo trắng gật đầu, sau đó chớp một cái, hai thân ảnh thả người biến mất khỏi đình.



Chân Linh cùng Bích Ba quay về Vương phủ, trên đường đi hành động của hai người cũng trở nên thật cẩn thận. Đã tham dự cuộc thi anh tài tại Tịch Vũ Lâu rồi thì sẽ có rất nhiều người có thể nhận ra Chân Linh trong bộ dạng nam tử. Cho nên hai người các nàng không tiện đi đường lớn, mà chọn ngõ tắt mà bước đi thật nhanh.



“Tiểu thư, người nói xem hai gã công tử vừa rồi có thân phận như thế nào a?”.



“Không biết”. Chân Linh thản nhiên đáp lời. Kỳ thật lúc này nàng cũng đang chăm chú suy nghĩ một vấn đề, không tiện cắt ngang nên mới trả lời Bích Ba một tiếng cho có lệ.



Bích Ba thấy Chân Linh không có hứng thú nói chuyện phiếm, nên cũng chẳng mở miệng nói tiếp.



Hai người cứ đi như vậy, không tiếng động mà hướng về phía Cẩm Vương phủ chạy trở về.