Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 49: Khinh thường quyền thế






Chân Hậu Đôn lúc này cũng lên tiếng, giọng nói của hắn trầm thấp lại hùng hồn vô cùng, vừa nhìn liền biết lòng dạ thâm sâu hơn người. Hắn cất cao giọng nói. "Thơ hay! Vị Cửu Vi công tử này vịnh thơ về Mai thật tuyệt vời, bài thơ này xứng được danh hiệu là tác phẩm tuyệt thế."



Phụ thân đã lên tiếng, Chân Tử An cho dù không phục cũng phải nhịn. "Cửu Vi công tử quả nhiên là kinh tài tuyệt tuyệt (tài năng tuyệt vời làm người kinh sợ), Chân mỗ bội phục, cửa này của ta ngươi qua."



Chân Linh cười nhẹ. "Như thế thực tạ ơn Chân công tử."




Bích Ba đứng một bên kích đông muốn chết. Hai tay nàng gắt gao nắm chặt ống tay áo Chân Linh. "Tiểu thư thật lợi hại, nếu lão gia và nhị công tử biết lúc này người bọn họ khen chính là tiểu thư, người mà trước đây bọn họ xem thường đủ điều, không biết sẽ có biểu tình như thế nào?"



Nghĩ thôi mà đã khiến cho người ta muốn xúc động rồi.



Chân Linh nhìn bộ dáng đáng yêu của Bích Ba liền biết nàng đang suy nghĩ gì, điều nàng nghĩ tới rất nhanh sẽ diễn ra thôi. Nàng sẽ làm cho người Chân gia biết Chân Linh tuyệt đối không để cho bọn họ khống chế.



Phong Vô Ngân cười nhạt bước vài bước đến gần Chân Linh nói. "Cửu Vi công tử quả thật rất tài ba, có thể làm cho Chân công tử kính nể như thế, tại hạ bất tài cũng có một bài thơ về Mai, không biết Cửu Vi công tử có thể làm thêm một bài nữa không?"



Lời nói của Phong Vô Ngân làm cho mọi người đang yên tĩnh lại sôi trào trở lại. Làm thêm một bài nữa? Bài kia đã tuyệt vời như thế nếu làm thêm một bài nữa chẳng phải tài năng siêu việt rồi sao? Bọn họ thật sự rất chờ mong.



Chân Linh nhìn Phong Vô Ngân liếc mắt một cái, không rõ hắn muốn như thế nào. Có điều nếu hắn đã tìm tới cửa thì nàng cũng tự nhiên không né tránh, một vạn lượng hoàng kim hôm nay đã định là của nàng rồi.



Nàng cũng thản nhiên quay đầu tươi cười nói. "Phong công tử thật khách khí, thỉnh ra thơ đi."




"Được. Cửu Vi công tử nghe kỹ." Hắn nói một câu sau đó liền thì thầm. "Hàn tâm vị khẳng tùy tâm thái, tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ, thi lão bất tri mai cách tại, canh khán lục diệp dữ thanh chi."



Phong Vô Ngân đọc xong, giữa sân một mảnh yên lặng không một tiếng động.



Mọi người im lặng, trừ bài tuyệt hảo thơ hắn ra, từ lời thơ bên ngoài đã diễn đạt được tư tưởng bên trong. Hắn thậm chí có ý tứ bên trong khinh thường quyền thế.



Năm giám khảo trên đài mỗi người vẻ mặt khác nhau, cũng không biết đẹp mặt như thế nào, đặc biệt là Chân Tử An lúc này càng xem hai người áo trắng này càng không vừa mắt, hận không thể đi xuống nắm quần áo hai người này lôi xuống.



Phong Vô Ngân cũng không để ý tới biểu tình của mọi người, hắn tự nhiên đứng ở đó, hé ra khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên, chỉ có con ngươi sâu thẳm hiện lên vẻ trào phúng mà không ai phát hiện ra.



Chân Linh nhìn Phong Vô Ngân, trong lòng chợt thay đổi. Đối với thân phận thật sự của hắn nàng đại khái đưa ra một kết luận, hắc y nam tử trong phòng Cố Thủy Nhu đêm hôm đó nhất định cùng hắn có liên quan.




Chân Linh nét mặt bình tĩnh không ai biết nàng đang nghĩ gì, cười nhẹ sau đó nói. "Phong công tử bớt tức giận. Cửu Vi bất tài cũng có một bài." Nói xong liền đọc ra. "Băng tuyết lâm trung trứ thử thân, bất đồng đào lí hỗn phương trần, hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát, tán tác kiền khôn vạn lí xuân."



Bài thơ này bài tỏ thái độ khinh thường công danh lợi lộc, không màng thế tục, kết hợp với bài thơ theo đuổi tình cảm sâu đậm thanh cao tốt đẹp kia của Phong Vô Ngân vừa vặn tương ứng.



Phong Vô Ngân vừa nghe hai mắt liền lóe sáng như hình ảnh ngôi sao phản chiếu trong đó. Hắn giơ khóe môi tà tà cười. "Cửu Vi công tử quả thật là tri âm tri kỷ."



Nụ cười kia của hắn như hoa đào trong gió, làm cho khuôn mặt đẹp bình thường này có vẻ xinh đẹp đến sống động.



Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bị nụ cười của hắn mê hoặc.