Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 33: Đi con đường của mình, ai muốn nói gì thì nói






Mọi người đều bị khí thế của thanh âm này dọa cho sợ hãi, cuối cùng không một ai dám tiến lên đem Bích Ba giải xuống dưới.



Chỉ thấy Chân Linh thần sắc xác xơ tiêu điều, ngồi trên một chiếc xe lăn ở trước cửa phòng, hai tay gắt gao bám vào bánh xe hướng về phía Nam Cung Cẩm cùng đám người đó mà đẩy tới.



Một dải sáng nhẹ nhàng vương trên người nàng, nếu không có mảnh băng gạc kia đang băng bó gương mặt, thì nàng đích thị là tuyệt mỹ giai nhân khiến cho người khác phải nín thở. Cứ như tất cả những gì rực rỡ nhất cơ hồ đều được đặt trên người nàng, ánh sáng rực rỡ khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng lại khiến người ta phải hối tiếc khi dời mắt đi.



Mái tóc dài của nàng nhẹ tung bay từng sợ từng sợi theo gió, đôi mắt băng lãnh, đáy mắt sâu thẳm mang theo sát khí hung hãn, nhìn Nam Cung Cẩm mà sẳng giọng nói: “Nam Cung Cẩm, Bích Ba là người của ta, ngươi dựa vào cái gì mà dám động đến nàng?”




Nếu đó là một câu nói thoát ra từ miệng của một cuồng thiếp (thê tử bị điên), chỉ sợ đám nam nhân đều hội lại mà cười lớn.



Nhưng mà lời này lại thoát ra từ miệng của Chân Linh, mà mỗi người lại không dám một câu phản bác lại nàng, nên tựa hồ mọi người đều kết luận nàng dường như rất giống cuồng thiếp trong mấy câu chuyện nguyên mẫu.



Nam Cung Cẩm sắc mặt u ám, đôi mắt đỏ quạch, lạnh lẽo như hai quả băng hướng tới Chân Linh mà lệnh: “Nha đầu của Chân Linh ngươi thì xá gì. Bổn vương ngay cả ngươi cũng dám đánh. Người đâu, lôi Vương phi cùng nha đầu kia xuống đánh ba mươi đại bản cho ta”.



Nam Cung Cẩm không thể không thừa nhận là chính mình vừa rồi cũng bị khí thế của Chân Linh dọa. Nhưng sau đó hắn điên dại cuồng loạn đầy lửa hận. Chân Linh không những hung hăng giẫm nát tôn nghiêm của một phu quân, mà ngay cả tôn nghiêm của một Vương gia cũng bị nàng chà đạp. Hắn đường đường là Vương gia cao quý, há nào lại để cho nữ nhân của mình dùng khẩu khí đó để nói chuyện với hắn? Hắn như thế nào lại có thể nuốt xuống đây?



“Không cần. Vương gia người không thể đối với tiểu thư như vậy”, Bích Ba khóc lớn, là nàng làm ảnh hưởng đến tiểu thư.



Chân tiểu thư vốn đang không tốt, hơn nữa lưng lại bị thương, sao có thể chịu ba mươi đại bản? Đây không phải là muốn đánh đến chết sao? Vương gia quá độc ác!



Chân Linh nghe xong lời của Nam Cũng Cẩm, sắc măt vẫn bình thản như thường. Nàng bình tĩnh nâng mắt nhìn Bích Ba, nhẹ giọng nói: “Bích Ba, ngươi không được cầu hắn. Hắn không xứng với tiểu thư nhà ngươi. Ta cũng không thích thế!”.




Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại âm thầm biểu lộ một khí phách ngạo nghễ bậc nhất thiên hạ.



Thanh âm nức nở của Bích Ba nhỏ dần, lửa giận của Nam Cung Cẩm cũng tắt, còn thị vệ đứng tứ phía đều ngây ngẩn cả người.



Vương phi như vậy mà thoát ra ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta không mở mắt ra được khiến bọn họ khiếp sợ cực kì.



Lần đầu tiên thấy một nữ nhân dám nói như thế, bày ra nét mặt như thế, lần đầu tiên bị khí phách của một nữ nhân chấn ngụ như thế!



Nam Cung Cẩm hai mắt lạnh như băng lúc này cũng đang tràn ngập khiếp sợ trước vẻ tuyệt mỹ lóa mắt của Chân Linh. Hắn đột nhiên sinh hoảng hốt, cảm thấy lúc này trái tim đang đập mạnh như thế, như muốn nhảy ra khỏi ngực, vì kỳ thực chínhmình đối với nàng mà động tâm.



Động tâm? Hắn nhưng lại đối với nàng mà động tâm sao?



Không, không thể! Hắn không thể đối với nàng mà động tâm. Cũng tuyệt đối không có khả năng động tâm với nàng!



Nam Cung Cẩm gắt gao nắm chặt lấy hai tay đau đớn giãy dụa.




Hồi lâu sau, hắn thần sắc lạnh như băng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sâu vô tận, sẳng giọng nói. “Chân Linh, ngươi thân là Vương phi của ta, tam tòng tứ đức ngươi có thể giữ? Hôm nay Bổn vương không chỉ muốn đánh ngươi ba mươi đại bản mà còn muốn bỏ ngươi”.



Chân Linh nghe Nam Cung Cẩm nói mà trong lòng âm thầm cười trộm. Hưu nàng ư? Thật hợp ý nàng mà.



Bích Ba vừa nghe xong thì sắc mặt trắng bệch. “Vương gia, người không thể bỏ tiểu thư, van cầu người không nên bỏ tiểu thư!”. Trong tư tưởng của Bích Ba, nữ tử mà bị hưu thì đời này xem như xong rồi.



Mặc kệ là bị hưu vì nguyên nhân gì, ở thời này, trong mắt họ đều là đồ vô sỉ, là bại hoại không có đạo đức, là loại trời đất không dung. Cho nên Bích Ba mới sợ hãi như thế. Nàng không muốn tiểu thư về sau lại bị người trong thiên hạ nhạo báng.



Nàng không nghĩ tiểu thư lại có thể chịu khổ như thế này.



Nhưng mà Bích Ba sai lầm rồi. Chân Linh là ai? Sao lại để cái tư tưởng cổ lổ sĩ này ảnh hưởng chứ. Người khác nói gì cứ nói, mình cứ đi con đường của mình là được.