Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 32: Ai dám






Nam nhân áo trắng đeo mặt nạ cười khẽ, tức thì, tà tà giơ lên đôi mắt hoa đào, ánh mắt sáng lóa như ngôi sao trong đêm. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn Chân Linh vẻ mặt sâu thẳm khó hiểu. Hắn nói. "Công tử kỹ thuật đổ xúc xắc không tồi, không biết tại hạ có được may mắn cùng công tử tỷ thí một ván?"



Chân Linh kinh ngạc, tỷ thí? E là không chỉ đơn giản như vậy đâu? Người này rõ ràng đem hành động của nàng vừa rồi thu vào mắt, rõ ràng là muốn thử nàng.



Nàng cười lạnh nhạt. "Không biết vị công tử này muốn cùng tại hạ tỷ thí như thế nào?"



Nam tử áo trắng mang một chiếc mặt nạ trên mặt, nhìn không rõ vẻ mặt hắn, lại càng nhìn không ra ý nghĩ trong ánh mắt hắn. Hắn đưa tay chỉ vào khắp đổ phường, thản nhiên nói một câu rất nhẹ: “Cổ Minh công tử, đánh cuộc với ngươi cả cái Tứ Nguyên đổ phường này thì sao? Nếu ngươi thắng, Tứ Nguyên đổ phường này thuộc về ngươi, còn nếu ta thắng, thì rất đơn giản, Cổ Minh công tử chỉ cần đi theo ta một ngày là được rồi”.




Lời vừa nói ra, không chỉ Chân Linh mà còn làm cho toàn bộ con bạc đều sửng sốt.



Nam tử áo trắng này không lẽ lại chính là người đứng sau ông chủ của Tứ Nguyên đổ phường - đổ phường đệ nhất thiên hạ này sao? Mà hắn vừa nói gì? Hắn nói nếu hắn thua thì sẽ tự dâng cả đổ phường cho Cổ Minh công tử?



Bọn họ không nghe lầm ấy chứ? Lúc này cả đổ phường đang nảy sinh một ý nghĩ kinh thiên động địa: nếu Cổ Minh công tử có thể thắng nổi thì trận tỷ thí này quả là ngoài mong đợi của người ta mà.



Chân Linh liếc mắt nhìn nam tử áo trắng một cái, chỉ cảm thấy được người này sâu không thể lường, dù cho nàng đã gặp qua vô số loại người rồi. Ở hắn toát ra một luồng nguy hiểm, khiến cho không ai có thể xem nhẹ hắn. Hơi thở hắn mang theo hàn khí lạnh như băng, giống như là một phần thân thể không thể tách rời của hắn. Dù là hắn đang cười nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy thật lạnh lẽo, tựa như hồ nước không đáy, khiến người ta phải kinh sợ.



Chân Linh hạ quyết tâm rồi thản nhiên mà nói: “Được! Ta có thể tỷ thí với ngươi. Nhưng bất quá cũng phải ba ngày nữa. Buổi trưa ba ngày sau ta sẽ đến Tứ Nguyên đổ phường cùng công tử tỷ thí một phen”.



“Được! Ba ngày thì ba ngày. Nhưng đến lúc đó hi vọng Cổ Minh công tử không làm tại hạ thất vọng thì được rồi!”. Nam tử áo trắng nói xong, trong đáy mắt lại hiện lên ý cười, nhưng ý cười lãnh đạm lại làm cho con người hắn toát ra vẻ quỷ dị khác thường.



“Có thất vọng hay không, cứ chờ ba ngày sau sẽ rõ. Thời gian không còn sớm, Cổ Minh xin cáo từ!”. Thanh âm còn chưa dứt, Chân Linh đã nhanh chóng đi nhanh ra khỏi Tứ Nguyên đổ phường.




Nam tử áo trắng liếc mắt nhìn bóng dáng Chân Linh một cái, rồi như có điều gì suy nghĩ, liền xoay người đi lên lầu hai.



Khi vừa vào đến phòng, một gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, cung kính hành lễ với hắn. “Thuộc hạ tham kiến cung chủ”.



Lúc này đôi mắt của vị nam tử áo trắng nọ lạnh như băng khiến cho người ta kinh hãi, đối với vẻ hoa đào mênh mông vừa rồi đúng là hai cực đối lập. Hắn đứng lặng im trước cửa sổ, không nhìn về phía hắc y nhân mà chỉ lạnh lùng lên tiếng. “Đứng lên. Mọi việc xử lý thế nào rồi?”



Hắc y nhân nghe thấy liền đứng dậy, nghiêm túc trả lời. “Hồi cung chủ, sự việc đã được sắp xếp theo ý cung chủ rồi ạ. Nam Cung Cẩm kì này khó tránh khỏi tai kiếp”.



Nam tử áo trắng nhẹ nở nụ cười băng lãnh. “Hắc Minh cẩn thận với Cố Thủy Nhu một chút, đến thời điểm tất yếu thì giết nàng ta đi”.



Hắc Minh ngừng lại một chút rồi gật đầu. “Vâng, cung chủ”.



Cẩm Vương phủ.




Chân Linh vừa mới về đến Lãnh Nguyệt cư, còn chưa kịp thay xong y phục nam nhân thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.



“Này, các ngươi đang làm gì vậy? Tiểu thư nhà ta đang ngủ, lại đang bị thương, không thể làm ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi. Các ngươi muốn bắt thích khách, muốn phong tỏa Lãnh Nguyệt cư, dựa vào cái gì mà muốn lục soát nơi này?”. Bích Ba nổi cáu, xông lên tấn công đám thị vệ.



“Tránh ra. Bằng không đứng trách chúng ta không khách khí!”. Thanh âm của thị vệ toát lên sự lạnh lùng, lộ ra vẻ không tốt đẹp gì.



“Hừ, các ngươi có lúc nào đã từng khách khí với tiểu thư nhà ta? Cho dù nàng không được sủng ái, nhưng nàng vẫn là Vương phi. Nay đám thị vệ nhỏ bé các ngươi dựa vào cái gì để lục soát phòng của tiểu thư nhà ta? Nếu nhìn trúng cái gì mà không nên nhìn, cẩn thận không Vương gia lấy đầu của các ngươi đó”. Bích ba đã nhiều ngày vốn như có lửa trong người, lúc này bị đám thị vệ “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” làm cho tức giận, nhất thời phát tiết tất cả, không quản đến chuyện những người trước mắt này mỗi người đều cầm một cây đao sáng choang.



“Là bổn vương phái bọn họ đến lục soát! Như thế nào? Một a hoàn nhỏ như ngươi mà lại dám kiêu ngạo như vậy, xem ra quy tắc của Vương phủ lại phải sửa lại rồi. Người đâu, mang a hoàn kia xuống đánh ba mươi đại bản cho ta!”. Nam Cung Cẩm đứng tại chỗ, áo bào như phát ra quầng sáng, lạnh lùng ra mệnh lệnh.



“Ai dám?”. Một thanh âm nghiêm túc lạnh lùng từ trong phòng vang lên.