Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 142: Đòi hỏi kịch liệt






Khi hai người xuất hiện một lần nữa là ở giữa một khe núi vô cùng đẹp.



Bốn phía khói trắng lượn lờ, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu xuống, trên mặt đất là thảm cỏ xanh mềm mại, trời xanh không một gợn mây, sâu bên trong làn khói trắng là hương thơm như mưa của hoa đào, hoa bay đầy trời, đẹp tựa chốn bồng lai.



Chân Linh dựa vào lòng Tư Đồ Minh, nhìn phong cảnh mỹ lệ, không nhịn được mỉm cười vui vẻ. Nàng ôm cổ Tư Đồ Minh, dịu dàng nói: "Minh, đây là nơi nào? Đẹp quá!"



"Thích không?"



"Thật thích!"



Tư Đồ Minh ôm Chân Linh thật chặt, lập tức bay lên trời, hướng thẳng vào rừng đào mà đi...




Giữa làn khói trắng và những cánh hoa phất phới, mái tóc đen dài như tơ của Tư Đồ Minh tung bay, y phục xanh nhạt nhẹ nhàng bay lên, cùng với y phục màu trắng của Chân Linh đan vào nhau, đẹp tựa bức tranh.



Hắn khẽ nghiêng người, hai người liền hạ xuống rừng hoa đào thơm ngát.



Gió nhẹ thổi qua cánh hoa đào thơm ngát, mùi hương ngọt ngào, thấm thẳng vào lòng Chân Linh. Nàng nhẹ nhàng vươn tay, đón lấy cánh hoa đào đang rơi xuống, để ở trong lòng bàn tay, hương thơm ẩm ướt.



"Chân nhi, nàng nằm xuống đi, ta giúp nàng bôi thuốc." Tư Đồ Minh ôm Chân Linh thả lên mặt cỏ mềm mại trên đất, dịu dàng lên tiếng. Đôi mắt thâm tình, nhu hoà như có thể nhỏ ra nước, Chân Linh nhìn ánh mắt thâm tình như thế cũng cảm thấy nàng như bị tan chảy.



Nàng dịu ngoan nằm xuống, đôi mắt cũng mềm mại hẳn.



Giờ phút này, cái gì nàng cũng không muốn, thầm muốn hưởng thụ tình yêu của Tư Đồ Minh, dịu dàng của Tư Đồ Minh.



Tư Đồ Minh bị ánh mắt dịu dàng ấy nhìn khiến lòng hắn nóng lên, hắn phủ người xuống, hôn lên môi Chân Linh, sầu triền miên.



Hồi lâu sau, hắn mới buông nàng ra, điều chỉnh tốt bản thân, mới mờ ám lên tiếng: "Chân nhi, nàng mở chân ra, ta giúp nàng bôi thuốc."



Tay hắn lấy ra một cái bình bạch ngọc tinh xảo, vặn mở nắp bình, mùi hương mát lạnh toả ra trong gió.



Chân Linh ngửi thấy mùi, nhẹ giọng hỏi: "Minh, thuốc này là thuốc gì?"



Tư Đồ Minh mỉm cười, ở bên tai Chân Linh thổi khí: "Chỗ đó của nàng nhất định là rất đau, đây là một loại thuốc nước mát lạnh, thoa vào chỗ sưng đỏ sẽ tiêu sưng, lại cảm thấy rất mát." Tiếng Tư Đồ Minh ái muội, hai mắt hắn lần thứ hai nhiễm ánh sáng khát khao.



Nhưng hắn cố ép xuống, thân dưới của Chân Linh vẫn còn khó chịu, hắn không cho phép mình điên cuồng làm nàng bị thương.




Chân Linh nghe vậy liền ngại ngùng, máu dồn lên khuôn mặt, hồng như bị nhiễm ánh sáng của bình minh. Nàng tức giận mắng: "Tư Đồ Minh, chàng không đứng đắn..."



Dung mạo Tư Đồ Minh luôn trong trẻo lạnh lùng, lúc này cười đến cực kỳ không đứng đắn. Hắn cúi xuống bên tai Chân Linh, khi có khi không mà cắn mút vành tai nàng, khiến thân thể nàng khẽ run lên.



Hắn nói: "Chân nhi, ta làm sao lại không đứng đắn? Như thế này... Hay là như thế này..." Vừa nói, môi hắn vừa đảo qua khắp nơi.



Đây là nơi mẫn cảm nhất của Chân Linh, khiến nàng liên tục thở gấp.



"Ưm..." Chân Linh ngâm thành tiếng, nàng ngước đôi mắt mê ly, tức giận liếc Tư Đồ Minh một cái: "Minh, được rồi mà, đừng đùa nữa, chàng tốt nhất là đứng đắn trở lại, lại nháo ta sẽ phản kháng."



Hiện tại Tư Đồ Minh nào còn có vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, hắn giờ phút này, rõ ràng là một nam nhân chịu đựng bị dục hoả tra tấn.



Hai mắt hắn cháy lên một ngọn lửa sáng rực, thân thể hắn như bị lửa đốt cháy, nóng đến mức muốn làm Chân Linh tan chảy, khoé môi hắn kéo ra một nụ cười xấu xa, dừng ở trước ngực Chân Linh, dùng sức mút lấy hồng mai của nàng...



"Chân nhi, nàng nói xem nàng muốn phản kháng như thế nào?" Giọng nói Tư Đồ Minh rất khàn và nhỏ, dưới động tác khiêu khích của hắn khiến Chân Linh run rẩy một hồi...



"Minh..." Một tiếng gọi của Chân Linh, lại quyến rũ tận xương, nhưng nàng lại không biết.



Nóng bỏng trong mắt Tư Đồ Minh càng sâu, dục vọng bị áp chế trong cơ thể hắn trong nháy mắt tuôn ra mãnh liệt, hắn cảm thấy hắn như muốn nổ tung, nếu thật sự không muốn nàng, hắn thật sự không tin mình có thể tiếp tục kiên trì...



Chân Linh bị Tư Đồ Minh gợi lên khát vọng trong lòng, nàng cảm thấy giống như nàng đang ở giữa biển mây bát ngát, lơ lửng hư không, khát vọng vô cùng mạnh mẽ muốn hơi thở Tư Đồ Minh đến lấp đầy... cảm giác trống rỗng vừa xa lạ vừa quen thuộc...



Nàng cử động thân thể theo bản năng, đôi mắt mơ màng nhìn Tư Đồ Minh.




Lửa nóng trong con ngươi Tư Đồ Minh tối sầm lại, trầm giọng nói: "Chân nhi, đừng cử động..." Hắn vươn tay, đè nàng thật chặt, để nàng dán sát vào mình, không lộn xộn nữa.



Nếu cứ tiếp tục cử động, hắn thật sự sẽ muốn nàng lần nữa, vậy thì nơi dưới thân nàng càng thêm khó chịu.



"Minh, cho ta, ta... ta thật khó chịu..." Chân Linh thở gấp lên tiếng.



Lần này, Tư Đồ Minh hoàn toàn chịu không nổi, hắn lật Chân Linh lại, từ phía sau tiến vào thân thể nàng.



Cánh hoa đào nhàn nhã bay xuống, mang theo hơi thở ngọt ngào, lượn lờ bên trong làn khói trắng, trên thảm cỏ xanh biếc mềm mại, có hai người loã thể quấn quít lấy nhau, hai người dán sát lấy nhau, không một kẽ hở, Tư Đồ Minh cuồng dã, Chân Linh thở gấp, làm cho cảnh đẹp chốn bồng lai này càng thêm tươi đẹp...



Một lúc lâu sau, mặt trời đã đến giữa trưa, mà hai người vẫn quấn lấy nhau như cũ, Chân Linh cảm thấy toàn thân mình như muốn rã rời, nàng vô lực thở hổn hển, hét lớn, cầu xin Tư Đồ Minh dừng lại.



Tư Đồ Minh đã nhịn lây như vậy, một khi bùng nổ, làm sao có thể tuỳ ý dừng lại, hắn đợi năm kiếp, bây giờ mọi nhiệt tình có được đều lập tức bùng lên, có thể nghĩ kịch liệt biết bao nhiêu...



"Chân nhi... Chân nhi..." Hắn cúi xuống bên tai nàng, giọng trầm thấp thâm tình gọi nàng, một tiếng gọi sầu triền miên.



"Minh..." Chân Linh ôm chặt eo Tư Đồ Minh, móng tay đâm vào da thịt hắn, từng vết máu thấm ra, nhưng bọn họ một chút cũng không để ý, cả hai vẫn nhiệt liệt đòi hỏi lẫn nhau, muốn dung nhập thật sâu vào cơ thể đối phương.



HẾT CHƯƠNG 142