Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 12: Hoang vắng






"Ừ, không nhớ rõ, như thế nào? Đại công tử đối với ta không phải là có gì đặc biệt sao? Ta nhất định không thể quên hắn sao?" Chân Linh có chút thử nàng, muốn biết từ miệng Bích Ba nói ra những chuyện gì.



Bích Ba quả nhiên là tiểu cô nương rất đơn thuần làm sao biết Chân Linh chính là sát thủ đặc công suy nghĩ nhanh nhẹn, cho nên nàng đem suy nghĩ trong lòng để lộ lên mặt. "Tiểu thư, Đại công tử là người đối với tiểu thư tốt nhất trong thiên hạ. Ở Chân phủ, tất cả mọi người đều không thích tiểu thư bởi vì mẫu thân của người là nữ tử thanh lâu. Nhưng Đại công tử vẫn rất yêu thương tiểu thư, loại yêu thương này vượt qua chính bản thân của Đại công tử. Cho nên tiểu thư, người không thể quên Đại công tử, nhất định không thể quên Đại công tử."



Giọng nói Bích Ba rất kích động, nói đến phần sau nàng lại gắt gao nắm chặt tay Chân Linh.




Ánh mắt Chân Linh khiếp sợ cùng kinh ngạc không ít. Tuy rằng Bích Ba không nói rõ chưng Chân Linh suy nghĩ nhạy bén nên đã sớm hiểu được đại ca của thân thể này thế nhưng....



"Bích Ba, Đại công tử tên gọi là gì? Bộ dáng hắn như thế nào?" Xem ra sau này nàng càng ít dính dáng với hắn càng tốt.



"Tiểu thư, Đại công tử tên gọi Chân Tử Mặc. Đại công tử là nam tử tốt nhất mà Bích Ba từng gặp, so với Cẩm Vương gia còn tốt hơn." Bích Ba tràn đầy sùng bái nói.



"Bích Ba, ngươi đừng nói là thích hắn đi?" Xem, nha đầu kia vẻ mặt kích động, hai mắt mơ màng, không không thể không trêu ghẹo.



"Tiểu thư, người đừng thái quá, như thế nào như vậy cũng nói ra. Nếu Đại công tử nghe được người nhất định sẽ rất thương tâm. Tiểu thư người nhớ kỹ, sau này không cần ở trước mặt Đại công tử nói đến nữ nhân khác." Bích Ba kích động thiếu chút nữa không nhịn được đem tình hình thực tế nói ra.



"Được rồi Bích Ba, tiểu thư nhà ngươi đã biết, nói tình hình Chân gia đi." Chân Linh thức thời mà ngắt lời Bích Ba, nàng không muốn để Bích ba nói tiếp, hiện tại nàng không phải Chân Linh lúc đầu, Chân Linh đối với chuyện này không có hứng thú.




* Biển Aegean là một bộ phân cảu Địa Trung Hải, nằm giữa bán đảo Hy Lạp và bán đảo Tiểu Á. Hướng Bắc Nam dài 610 km. Đông Tây rộng 300 km. Diện tích 214.000 km2, nhỏ hơn Vành Persla một chút. Đường bờ biển của biển Aegean rất gập gềnh khúc khuỷu. Rất nhiều đảo. Khoảng cách giữa các đảo rất gần nhau. Đứng ở đảo này có thể thấy rõ từng chi tiết của đảo kia. Không có biển nào trên thế giới nhiều đảo hơn ở đây. Cho nên biển Aegean được gọi là "Biển đảo" - theo bachkhoatrithuc.vn



Theo như lời kể của Bích Ba, Chân Linh biết được Chân gia ở Tấn Nam Vương triều có quyền thế vô cùng, phụ thân của thân thể này - Chân Hậu Đôn là nhất phẩm Đại tướng quân, nắm giữ một phần ba binh quyền ở Tấn Nam Vương triều. Mà Hoàng thái hậu đương triều là em vợ của Chân Hậu Đôn, cũng chính là dì của thân thể này. Chân Hậu Đôn có một thê ba thiếp, ngoại trừ nương của nàng thì những người còn lại đều khỏe mạnh. Có ba người con trai và năm người con gái. Con lớn nhất cũng chính là Chân Tử Mặc, không quan tâm đến việc triều chính cho nên vẫn chưa mưu cầu chức quan, con thứ hai Chân Tử An là quan chức tam phẩm đương triều, con thứ ba Chân Tử Phong là phó tướng quân. Năm nữ nhi tất cả đều gả cho hoàng thất những quốc gia khác, mà nàng là người nhỏ tuổi nhất được Hoàng thái hậu tứ hôn cho Nam Cung Cẩm, sắc phong chính Vương phi.



Chân Linh nghe xong trầm ngâm thật lâu.



"Tiểu thư người đang suy nghĩ gì vậy?" Bích Ba nói thao thao bất tuyệt nói, thấy Chân Linh bộ dáng suy nghĩ không khỏi tò mò hỏi.



Chân Linh mỉm cười. "Không nghĩ gì cả. Bích Ba, ta mấy ngày nay ở trong phòng thật buồn bực, ngươi đẩy ta ra sân hóng gió đi." Từ lúc xuyên qua đến giờ nàng thật đúng là không ra khỏi cửa phòng, bây giờ là thời điểm đi ra ngoài nhìn xem.




"Được. Tiểu thư."



Chân Linh vốn nghĩ điều kiện trong phòng như thế này chắc Lãnh Nguyệt cư nhất định rất hoang vắng, nhưng thời điểm lúc nàng trông thấy cảnh tượng trước mắt mới hiểu được cái gì gọi là hoang vắng.



Lãnh Nguyệt cư quả thật rách nát giống như tên ăn mày, bốn phía quanh sân ngoại trừ con đường nhỏ trải đá xanh có thể miễn cưỡng đi được, mặt khác, những nơi có thể nhìn được đều là cỏ dại mọc cao nửa người. Phòng ốc bên ngoài Lãnh Nguyệt cư cũng rách nát làm cho người ta không nỡ nhìn vào.



Chân Linh cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, Cẩm Vương phủ này còn có thể có nơi hoang vắng như thế này.



"Ai da, tỷ tỷ thật hăng hái." Ngay lúc Chân Linh đang cảm khái cho cảnh tượng hoang vắng trước mắt, một thanh âm ra vẻ yếu ớt yên lặng vang lên.