Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 115: Nam tử tuyết trắng






Bạch Vô Trần thấy Bạch Cốc Tử như vậy, đau lòng không thôi.



"Ngươi là ai?" Chân Linh bình tĩnh lên tiếng.



"Ha ha, ta là ai, ngươi hỏi ta là ai? Cuối cùng ngươi cũng không nhớ ra ta, ha ha ha..." Người nọ cười đến cực kỳ thê lương, tiếng nói thê lương không gì tả nổi, khiến cho người nghe xúc động muốn rơi lệ.



Chân Linh bị lời nói bi thương kia khắc sâu vào trong lòng, nàng hoảng hốt nhìn về phía giọng nói kia truyền tới, trong mắt tràn ngập niềm nghi hoặc.



"Chân nhi, đừng để ý tới lời của hắn." Lúc này Tư Đồ Minh kề sát bên tai nàng nhỏ giọng nói, hai người nắm tay nhau, càng ngày càng chặt.



"Tư Đồ Minh, ngươi dựa vào cái gì muốn nàng không nghe lời của ta? Nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi sẽ không chiếm được nàng, nếu ta không chiếm được, đừng có kẻ kẻ nào mơ tưởng có được nàng, ta sẽ dùng tất cả biện pháp để ngăn cản ngươi, ta không có được, ta sẽ phá huỷ. Cả đời này, nàng đã không còn là Nguyên Linh, mà ngươi cũng không phải Quân Sở Lăng, căn bản không có năng lực mà che chở cho nàng, ha ha ha, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi được ở bên nhau, sẽ không để cho các ngươi được ở bên nhau..." Thanh âm âm u lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng lan ra, ngay sau đó, một luồng khói trắng nhanh chóng lao về phía Tư Đồ Minh.




"Chủ tử, cẩn thận..." Chân Tử Mặc hoảng sợ, hô to với Tư Đồ Minh.



Tư Đồ Minh ôm chặt Chân Linh, ngay lúc khói trắng đến thật gần, thân thể hắn nhảy lên, áo xanh chậm rãi bay lên giữa không trung, mái tóc dài như tơ tung bay, mang theo không khí xơ xác tiêu điều, lan tràn khắp phòng.



Khói trắng kia trong chớp mắt phát ra từ Tư Đồ Minh liền biến mất, chỉ còn một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo còn lưu lại.



Trong đầu Chân Linh lúc này đều là lời nói điên cuồng của người kia, cả đời này? Vì sao hắn lại dùng cả đời này? Chẳng lẽ hắn nhận ra kiếp thứ nhất của Tư Đồ Minh? Nguyên Linh là ai? Quân Sở Lăng là ai?



Đủ loại nghi hoặc xoay quanh trong đầu nàng, lượn lờ không tan, khiến nàng bắt đầu trở nên hoảng hốt.



"Vô Trần, đi mau, mau rời khỏi nơi này, hắn sống lại, hắn sống lại... Đi mau..." Mắt Bạch Cốc Tử tràn ngập nỗi kinh hãi mà nhìn làn khói trắng vừa rồi, hai mắt như chết lặng, sợ hãi tới cùng cực, bắt đầu trở nên trống rỗng.



Hắn gắt gao nắm chặt Bạch Vô Trần, đôi tay già nua kia không nén được sự run rẩy.



Bạch Vô Trần hoàn toàn bị phản ứng sợ hãi quá mức của Bạch Cốc Tử làm chấn động, rốt cuộc là cái gì có thể khiến cho ông nội sợ hãi như thế? Trong ấn tượng của hắn, ông nội là nhân vật anh hùng đỉnh thiên lập địa, cả đời cũng chưa từng sợ hãi giống như bây giờ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



"Ông nội, trước tiên hãy bình tĩnh một chút, nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc người bảo vệ mấy đời của Tuyệt Trần Cốc là cái gì?”



Hai tay Bạch Cốc Tử càng run rẩy kịch liệt, hắn chỉ vào cái lồng sắt trong điện, giọng hoảng sợ nói: "Vô Trần, là hắn, hắn sống lại. Vừa rồi ông nội ở đại sảnh nghe nói An Hồn Điện xảy ra chuyện, vội vàng tới xem xét, mới vừa vào tới, đã cảm thấy được một luồng hơi thở cực kỳ âm lãnh đang bao phủ, trong lòng ông nội nghi hoặc, vì thế liền đi vào, vừa mới vào nội điện, ông nội liền bị sốc bởi một tiếng rống đau đớn, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài..."



Nói xong đến đây, Bạch Cốc Tử dừng lại, sắc mặt tái nhợt, giống như đang nhớ lại tình hình lúc đó.



Hai mắt tinh khiết của Bạch Vô Trần lúc này nhuốm đầy nỗi sợ hãi, hắn nắm tay Bạch Cốc Tử, thúc giục nói: "Ông nội, rốt cuộc hắn là cái gì?"




Bạch Cốc Tử run lên, hai mắt hiện lên một nỗi sợ thật sâu. "Hắn là một..."



Bạch Cốc Tử vừa nói được phân nửa, đã bị một luồng ánh sáng bạc nhanh như tia chớp lao tới, xuyên qua cổ họng hắn, câu nói sau đó, hắn không còn có cơ hội nói tiếp...



"Ông nội..." Bạch Vô Trần ôm Bạch Cốc Tử chết không nhắm mắt, đau đớn hô to.



Đúng lúc này, ánh sáng bạc lần thứ hai tập kích lại, thẳng hướng Bạch Vô Trần.



"Cẩn thận." Tư Đồ Minh lạnh lùng lên tiếng, chỉ thấy hắn trở tay ôm Chân Linh vào ngực, ống tay áo nhanh nhẹn chặn lại, vô số trận gió mạnh mẽ đánh ra, trực tiếp nghênh đón luồng ánh sáng trắng...



Trận gió mạnh mẽ của Tư Đồ Minh biến thành luồng ánh sáng màu xanh cùng với luồng ánh sáng bạc kia lồng vào nhau cùng một chỗ, từng tia lửa mãnh liệt loé ra khắp An Hồn Điện, mang theo sức mạnh đáng sợ, ùn ùn kéo đến.



Trong nháy mắt, toàn bộ An Hồn Điện bắt đầu lung lay, cát bụi bay lên, vách tường đất xiêu vẹo, lập tức muốn ngã xuống.



Tư Đồ Minh nói một tiếng với mọi người. "Không hay rồi, An Hồn Điện sắp sập, mọi người lập tức rời khỏi."



Thân thể Chân Tử Mặc nhảy lên, vừa muốn rời đi, lại nhình thấy Bạch Vô Trần vẫn không nhúc nhích mà ngồi xổm ở nơi đó, vẻ mặt yên tĩnh ôm Bạch Cốc Tử, không có một chút ý định rời đi.



Hắn xoay người trở lại, quay lại, đứng bên cạnh Bạch Vô Trần thúc giục nói: "Vô Trần, đi mau."



Bạch Vô Trần khẽ ngước mắt liếc nhìn Chân Tử Mặc, sau đó thản nhiên cười. "Được, ta lập tức sẽ rời khỏi, Mặc công tử, ngươi đi trước đi, ta ôm thi thể ông nội đi theo phía sau."



Một đôi mắt màu lam nhạt tinh khiết sạch sẽ, giờ phút này phát ra ánh sáng như ngọc tinh khiết giống như có thể chiếu rọi toàn bộ tà ác trên thế gian.




Chân Tử Mặc nhìn đôi mắt này, sắc mặt hơi hoảng hốt, không tự chủ được mà gật đầu, ý thức mơ hồ mà lắc mình bay ra ngoài.



Tư Đồ Minh ôm Chân Linh, thả người nhảy, áo trắng và áo xanh của hai người xen kẽ vào nhau, xinh đẹp đủ để khiến người ta sợ hãi mà than thở.



Bóng người áo trắng vẫn ẩn trong bóng tối nhìn bóng lưng Tư Đồ Minh và Chân Linh rời đi, hai tay hung hăng nắm chặt, một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo lượn lờ bốn phía quanh hắn càng thên dày đặc.



Nhưng đúng lúc này, Bạch Vô Trần vốn đang ngồi xổm trên mặt đất đứng lên, không để ý đến cát đá đang bay lên trong An Hồn Điện, hắn cất bước đi đến hướng bóng trắng kia.



Ngay lúc bóng trắng kia vừa muốn ẩn thân rời đi, Bạch Vô Trần cực nhanh lấy ra khoá Cửu khúc liên hoàn ở trên người, hung hăng đánh tới bóng trắng kia.



Khoá Cửu khúc liên hoàn lam quang tận trời, trực tiếp hạ xuống người bóng trắng kia.



Bóng trắng bị khoá Cửu khúc liên hoàn trói buộc lại, không khỏi giãy dụa, ánh sáng trắng nhạt tản đi, loáng thoáng nhìn thấy hình người. Hắn giãy dụa, khoá Cửu khúc liên hoàn trói buộc càng thêm nhanh.



Bóng trắng lúc này âm lãnh bật cười. "Ha ha, hoá ra là khoá Cửu khúc liên hoàn, xem ra bản tôn đã xem thường các ngươi."



Lời vừa dứt, ánh sáng trắng biến mất, một nam tử toàn thân tuyết trắng hiện ra.



Bạch Vô Trần nhìn nam tử mặc y phục trắng như tuyết này, lại ngây ngẩn cả người.