Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 1: Xuyên qua trong tuyệt vọng






Đau



Đang lúc vô tri vô giác Chân Linh chỉ cảm thấy hai chân đau như có mũi khoan vào tim.



Nàng suy sụp lập tức mở mí mắt nặng trĩu. Lọt vào trong tầm mắt là đồ vật bày biện thêu hoa tinh xảo, màn gỗ lim khắc hoa, giường tơ lụa thêu hoa mát lạnh, tất cả đều xa lạ.



Nhưng mà đúng lúc này một thân ảnh xanh lục nhào tới. "Tiểu thư, thật tốt quá người rốt cục tỉnh, người hù chết Bích Ba." Vừa nói vừa rơi nước mắt bộ dáng rất đáng thương.



Chân Linh ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện. Chỉ thấy nàng mặt mày thanh tú tóc búi nhẹ, quần áo xanh biếc, trang phục váy dài thoạt nhìn phá lệ khác người.



Chân Linh thấy vậy không khỏi lên tiếng lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là ai? Đây là nơi nào?"




Đầu óc nàng lúc này vẫn không thể phục hồi trở lại. Ở hiện đại nàng là sát thủ lạnh lùng kiều diễm số một, nàng nhớ rõ trước kia ở nhà Dạ tổng, khi phát hiện mục tiêu, ngay lại thời điểm nàng phải ra tay vậy mà bị chính người mình yêu thân thiết nhất dùng súng cản nàng, để một khắc kia nàng cảm thấy thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng).



Nàng nhớ rõ cuối cùng hắn bóp cò súng, máu đỏ tươi văng lên mặt hắn, trong nháy mắt đó nàng đau thấu tâm, tuyệt vọng đến chết.



Bích Ba nghe Chân Linh nói xong liền kinh chấn (kinh hãi chấn động) mà mở to hai mắt nhìn Chân Linh. "Tiểu thư người làm sao vậy? Nô tì là Bích Ba, người như thế nào lại không nhận biết nô tì, tiểu thư nơi này là Cẩm Vương phủ, người nghĩ lại, người hãy cẩn thận nghĩ lại xem, nô tì là Bích Ba."



Nghe Bích Ba giải thích xong, Chân Linh ánh mắt chợt lóe, đã hiểu được tất cả.



Nàng ở hiện đại đã chết sau đó xuyên không đến nơi đây. Cẩm Vương phủ? Nàng bây giờ là linh hồn xuyên qua? Vẫn là xuyên qua?



Ý thức được điểm ấy, Chân Linh mở chăn ra muốn đứng dậy xuống giường.



Nhưng ngay tại lúc mở chăn trong nháy mắt nàng liền chấn động.



Hai chân của nàng bị quấn băng gạc thật dày, phía trên vẫn có thể nhìn thấy vết máu đã khô.



Nàng nắm lấy Bích Ba vẫn đang rơi lệ lạnh lùng lên tiếng. "Chân của ta sao lại thế này?"



Bích Ba bị nắm đau không khỏi thở ra tiếng. "Tiểu thư, người thật sự cái gì cũng không nhớ được sao?"



Chân Linh ý thức được mình cầm quá nặng tay làm Bích Ba đau đớn, đành phải buông tay bình tĩnh nhìn Bích Ba. "Là ta trong lúc mê man cảm thấy đầu rất đau, khi tỉnh dậy cái gì cũng đều quên mất."




Hiện tại nàng xác định nàng là linh hồn xuyên qua.



Bích Ba nghe xong nước mắt rơi càng nhiều. "Ô ô... tiểu thư, tiểu thư số mệnh thật khổ, đều do Cố cô nương chết tiệt ấy làm hại người, giả vờ mời tiểu thư xem đua ngựa cuối cùng lại ác độc mà tính kế tiểu thư, chân của nàng rõ ràng là cố ý đập vào tảng đá để bị thương, thế nhưng chạy tới với Vương gia nói là tiểu thư đẩy nàng bị thương, Vương gia tức giận liền phạt tiểu thư mười đại bản."



Chân Linh nhíu mi nghe sơ lược đầu đuôi sự việc. " Ngươi gọi là Bích Ba phải không? Có gương không? Giúp ta lấy gương đến!" Nàng muốn biết gương mặt này rốt cuộc là bộ dáng gì nữa?



Bích Ba nghe Chân Linh nói liền dừng khóc, sửng sốt một hồi mới chạy đi lấy gương.



"Đây tiểu thư." Không lâu sau Bích Ba lấy gương đến đưa cho Chân Linh.



Cầm lấy chiếc gương, Chân Linh ngước mắt nhìn dung nhan phản chiếu bên trong. Một khuôn mặt giống hệt như kiếp trước. Gương mặt trái xoan tinh mĩ như bạch ngọc, dưới cặp lông mày dài hơi nhướn lên là một đôi con ngươi đen như mực trong suốt long lanh như át hết cả nhật nguyệt tinh tú, sáng lấp lánh rực rỡ đến lóa mắt, khi liếc nhìn như sương gió nhè nhẹ phất qua, lãnh liệt khiếp người lại phảng phất phong thái khiến chúng sinh khuynh đảo. (tks ss Rùa)



Rất đẹp, một loại trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nguyệt lại yêu mỵ, như yêu tinh tuyệt mỹ, hai loại không đồng dạng như vậy, nhưng lại cực kỳ hoàn mỹ, khí chất đặc biệt hé ra dung nhan tuyệt mỹ như ngọc.



Duy nhất không đồng nhất chính là khuôn mặt của nữ tử cổ đại này lại nhẵn mịn, nhu lệ cùng nàng ở hiện đại tiêu sái có hơi bất đồng.



Chân Linh buông gương lạnh lùng cười.



Trông mong nhìn về phía bách Ba đứng sau lưng nàng hỏi qua loa chân tướng sự việc. "Bích Ba, ta ở Cẩm Vương phủ là thân phận gì?"



"Tiểu thư, người là chính phi của Cẩm Vương gia."




Chính phi? Xem ra cũng là một phi tử không được sủng ái. Không thể tưởng tượng được bản thân thế nhưng cũng xuyên qua đến tiết mục bên trong như thế.



"Theo lời ngươi nói thì Cố cô nương nàng là thân phận gì vậy?" Chân Linh nhìn phía Bích Ba lần thứ hai hỏi.



Lần này Bích Ba trả lời có hơi do dự. "Tiểu thư, nàng..."



Chân Linh hơi cười gật đầu với Bích Ba ý bảo nàng yên tâm nói. Mặc kệ nàng là thân phận gì, với nàng mà nói đều là người xa lạ không có liên hệ cho nên hắn không có gì phản ứng.



"Bích Ba, ngươi nói thật là tốt rồi."



"Tiểu thư, Cố cô nương kia là biểu muội của Cẩm Vương gia - Nam Cung Cẩm. Cẩm vương gia trước kia vẫn lưu lạc ở dân gian tới mười ba tuổi, năm hoàng tử mười ba tuổi mới tìm được phong tước cho trở về cung, trước đây vẫn ở tại Cố gia. Cố gia là gia tộc giàu có nhất kinh thành, mà Cố cô nương Cố Thủy Nhu cùng phụ thân là Cố Nghĩa là cậu của vương gia, mà nghe nói Cẩm vương gia vẫn thực thích Cố Thủy Nhu.”



Thì ra là thế. Xem ra chính mình lúc này là người thứ ba làm phá hoại nhân duyên của người ta.



Trong lòng chua sót cười tình yêu? Ngu nhân ngu kỷ đích đông tây. (nguyên văn: 愚人愚己的东西.)



Cả đời này nàng tuyệt không nói yêu.