Edit: Spum-chan
Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ mùa hè nóng bức năm đó.
Long Việt Băng trong lúc vô tình đã thúc đẩy một thợ săn khôn ngoan cùng một hồ ly giảo hoạt gặp nhau.
Có lẽ đây là số mệnh, có lẽ đây là….số mệnh kiếp trước định sẵn.
Buổi chiều hè, oi bức đến mức gần như không thở nổi…… Ngô Ảnh Trạch đáp ứng lời mời, một mình đi vào Chỉ Thủy.
Đáng lẽ gặp mặt cùng “loạn thần tặc tử” là chuyện không thích hợp, nhất là thời điểm này Ngô Ảnh Trạch còn đang là một “trung thần”. Nhưng xin tha thứ cho người như hắn, trời sinh lòng hiếu kì của hắn đã mãnh liệt hơn người thường rất nhiều.
Tiếng đàn uyển chuyển ai oán, truyền đến từ nội viên sâu thẳm.
Như oán như sầu, như khóc như than, người nghe thấy không khỏi động lòng, tựa như có một vật sắc nhọn nào đó, vẽ nên một vết thương trên trái tim, vết thương dù nhỏ, lại âm ỉ đau.
Trong viện, nội đình, mỹ nhân một thân tuyết y, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ. Duy có tiếng đàn u buồn này, xuyên thấu không trung, thấm vào da thịt, chân thực đến thương tâm.
Ngô Ảnh Trạch lẳng lặng đứng nghe, không tiến về phía trước, Long Nhược Đình hình như cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn, vẫn chuyên chú như cũ.
Xong một khúc, Ngô Ảnh Trạch cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, nhất thời có loại cảm giác như được siêu thoát.
Cửu vương gia này…… Thật là một người kỳ lạ.
“Ngươi…… ở đây bao lâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của Long Nhược Đình, Ngô Ảnh Trạch mới vỡ lẽ thì ra y cũng không phải là chú tâm đến mức quên hết mọi chuyện, vì thế mỉm cười trả lời:
“Ngài vừa đàn hết, Ảnh Trạch cũng vừa tới.”
Long Nhược Đình có chút đăm chiêu nhìn hắn một hồi, thản nhiên nói: “Lại đây ngồi đi.”
“Tạ ơn Cửu vương gia.” Ngô Ảnh Trạch chậm rãi đi vào lương đình, cố ý ngồi ở phía đối diện Long Nhược Đình.
Như vậy, bọn họ có thể dễ dàng quan sát lẫn nhau.
“Về sau không cần gọi ta là Cửu vương gia, cũng không cần dùng tôn xưng.” Phượng mâu xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn: “Ta không thích như vậy, Ngô đại nhân.”
“Vậy a, Ảnh Trạch không quan không chức, làm sao dám nhận danh xưng ‘Đại nhân’ đây?” Ngô Ảnh Trạch cười khẽ nói: “Chẳng lẽ gọi là……‘Nhược Đình’? ‘Ảnh trạch’? Ngài thích như vậy?”
“Cái này……” Long Nhược Đình thoáng chần chờ, sau gật đầu đồng ý: “Tùy ngươi đi……”
“Nhược Đình……”
Ngô Ảnh Trạch gọi thử một lần, thấy đối phương không có biểu tình tức giận, ngược lại nhìn về phía cổ cầm trên bàn đá nói: “Mấy năm nay, ngày nào ngươi cũng đánh đàn sao?”
“Không có.” Long Nhược Đình lắc đầu: “Cầm là do gần đây Tiểu Việt mang đến cho ta, nơi này vốn không có…… cái gì cũng không có.”
Thanh âm này rất nhẹ, rất nhạt, không biết bao hàm loại cảm xúc gì, nhưng có thể biết được tình trạng của người sống trong Chi Thủy, cũng không dễ chịu gì.
Cái gì cũng không có.
Nơi Hoàng đế tạo ra, quả nhiên là một nhà giam tịch mịch. Tràn ngập cô độc, khổ sở cùng tuyệt vọng.
Nhưng…… Ngô Ảnh Trạch không khỏi hồi tưởng, Thánh Thượng tâm tư kín đáo như thế, lại thật sự không nghĩ tới…… sẽ có người sẽ xông vào Chỉ Thủy sao?
“Ngươi không hỏi sao?”
Long Nhược Đình thấy Ngô Ảnh Trạch không đáp, chủ động mở miệng.
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi vấn đề nên hỏi.” Long Nhược Đình bình tĩnh nói: “Lần trước có Tiểu Việt ở đây, không tiện nói, hiện tại không cần cố kỵ.”
Bảo Ngô Ảnh Trạch đơn độc tới là có mục đích. Đầu tiên, phải công nhận người Ngô gia trước mắt này có chút kỳ quái, nhưng vẫn là địch. Y phải thử hắn.
“Hỏi cái gì?” Ngô Ảnh Trạch lại cười: “Là hỏi vì sao ngươi bảo ta đến một mình, hay là hỏi vì sao ngươi lại tiếp cận với Thái tử?”
“Ngươi biết.” Long Nhược Đình bình đạm nhướng mi.
“Nhưng……” Ngô Ảnh Trạch nghiêng đầu, cười đến vô cùng mỹ lệ: “Ta cảm thấy không cần phải hỏi.”
“Thái tử tiếp xúc với loạn thần tặc tử, ngươi không lo lắng sao?”
“Thái tử luôn làm theo ý mình, nếu chuyện gì bọn ta cũng lo lắng, chẳng phải sẽ chết sớm sao?”
“…………”
Long Nhược Đình nhất thời hiểu được, Ngô Ảnh Trạch cùng ấn tượng của mình về người Ngô gia xác thực không cùng một loại.
Rất…..kỳ lạ.
Ngô Ảnh Trạch đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Long Nhược Đình, dịu dàng nói:
“Hơn nữa…… cho dù ta ngăn cản điện hạ, hắn cũng sẽ không nghe, có phải không?”
“Ngươi như vậy mà là trung thần sao?” Long Nhược Đình quay đầu, cười như không cười hỏi.
“Đúng.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ta chính là một trung thần như vậy đó, một người chỉ làm việc theo suy nghĩ của một…trung thần.”
Long Nhược Đình nghe thấy đáp án này, cười nhạt, không nhắc lại nữa.
Thật đẹp… lần thứ hai nhìn thấy Long Nhược Đình, Ngô Ảnh Trạch cảm thấy người này so với trước đây càng đẹp hơn. Long Nhược Đình hấp dẫn người khác không chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn vì loại cảm giác thánh khiết toát ra từ thân thể cấm dục kia. Khí chất băng lãnh như có như không, khiến người không dám tùy tiện tiếp cận, đồng thời, lại cực kỳ mâu thuẫn mà sinh ra loại dục vọng mãnh liệt muốn chạm vào.
Thân thể cao gầy, làn da tái nhợt, mái tóc đen dài tùy ý buông thõng xuống bờ vai… Trong lòng hắn bỗng sinh ra một loại cảm giác… là thương tiếc sao?
Cùng một mỹ nhân xinh đẹp đến vậy, khoảng cách lại gần như vậy, sức kiềm chế…. trở nên mỏng manh.
Ngô Ảnh Trạch theo bản năng đưa tay chạm vào suối tóc kia, đến khi đối phương thản nhiên quay đầu thoáng nhìn, Ngô Ảnh Trạch mới mỉm cười buông tay, xoay người cầm lấy ấm trà, tự mình rót trà.
“Hôm nay thật nóng….” Cầm chén trà, nhàm chán nói bâng quơ một câu.
Ừ.”
“Nhưng…. hình như ngươi không hề thấy vậy, ngươi rất lạnh.” Ngô Ảnh Trạch bình thản, ung dung, giống như hành động thất lễ vừa rồi chưa từng phát sinh: “Ở bên ngươi thật thoải mái.”
Một câu này không biết là đang ca ngợi hay châm chọc. Sắc mặt Long Nhược Đình không đổi, lãnh đạm nói:
“Thật không biết ta còn có tác dụng này.”
“Đừng hiểu làm…” Ngô Ảnh Trạch cười xin lỗi, trong mắt chứa đầy chân thành: “Ý của ta là, ngươi đẹp không giống phàm nhân, cho nên ta có thể hiểu lý do đương kim Thánh Thượng không đành lòng xuống tay với ngươi.”
Sở dĩ mọi việc của Ngô Ảnh Trạch đều thuận lợi, không chỉ vì tướng mạo của hắn được người yêu thích, mà chủ yếu là hắn biến lời nói dối thành nói thật, lời nói thật trở thành lời nói ngọt ngào, êm tai. Nhưng mà lúc này, lời nói của hắn là thật lòng.
Chạm vào phần tóc phía sau, cảm giác mềm mại động lòng người lưu lại trên những đầu ngón tay, ở nơi nào đó trong tim, có cái gì đó dao động. Quay về nhà đã lâu, Ngô Ảnh Trạch hồi tưởng lại buổi chiều gặp mặt, mỉm cười mang theo hàm ý khó hiểu.
“Ảnh Trạch……Huynh thật kỳ quái.”
Tô Tình không hiểu vị hôn phu của mình sao lại không chuyên tâm như vậy.
“Kỳ quái thế nào?” Ngô Ảnh Trạch thu lại ý nghĩ lơ đãng, cười dài nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.
“Huynh cười khiến muội thấy sợ… Mỗi lần huynh cười như vậy, đều là điềm báo sẽ có người bị ngươi trêu chọc.” Tô Tình khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ lại có ai đối nghịch với huynh rồi?”
“Không phải.” Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ bậy, ta không sao.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Ừm…… Đúng rồi, Ảnh Trạch.” Tô Tình nhớ lại một việc: “Nguyên nhi đã trở lại, nháo loạn đòi phải đến đây gặp huynh.”
“A? Vậy cho nó đến đây đi, ta cũng đã lâu không gặp Tiểu Nguyên. Trong nhà náo nhiệt một chút cũng tốt.”
“Nếu muội trở về nói cho nó biết, nó nhất định sẽ rất vui.”
“Ha ha…..”
Vị hôn thê của Ngô Ảnh Trạch là nhi nữ của Lại bộ thượng thư, không lâu nữa bọn họ sẽ thành thân, bắt đầu cuộc sống bình thường như bao người,
Vận mệnh của ngươi… ở năm hai lăm tuổi này sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc nhỏ khi nghe lời nói của thầy tướng số, loáng thoáng như ám chỉ điều gì.
Biến hóa năm hai mươi lăm tuổi… Là chỉ chuyện hắn quyết định cùng Tô Tình thành thân, hay là chỉ… việc hắn gặp người kia?