“Em cũng ăn cơm trưa một mình mà.” An Nhu yếu ớt giải thích.
Trần Bạch Phồn liếc cô, anh hừ nhẹ: “Những lời này không phải trọng điểm, trọng điểm là —— Có phải em hết yêu anh rồi không?”
“Anh phiền quá.” Giọng An Nhu trầm xuống, tuy cô nói vậy nhưng không hề có chút mất kiên nhẫn nào, “Sao mỗi ngày anh đều hỏi câu này thế?”
“Phồn nào?”
“… Phồn trong Trần Bạch Phồn.” (*)
(*) An Nhu nói phiền (烦 đọc là / Fán/), cùng cách phát âm với Phồn (繁, cũng đọc là /Fán/).
Trần Bạch Phồn thở phào nhẹ nhõm: “Haiz, có phải em thấy anh giả vờ giả vịt quá không?”
An Nhu lập tức đáp: “Không.”
“Không cảm thấy anh không biết điều à?”
“Không.”
“Thế có thấy anh rất là vô lý, cứ hay kiếm chuyện vô cớ không?”
An Nhu nhịn không được bèn căng thẳng đáp: “Hơi hơi.”
Dường như Trần Bạch Phồn cuối cùng cũng nghe được những gì mình muốn bèn hơi nhếch miệng, anh cụp mí mắt, giọng điệu cực kì đáng thương: “An Nhu, anh không ngờ em lại là loại người như vậy.”
An Nhu chớp mắt, vô tội nói: “Em là loại người thế nào?”
“Chỉ yêu cơ thể anh thôi.” Anh nói rất chính nghĩa, “Cướp lấy thân thể mà em vẫn mơ ước bấy lâu nay của anh xong là hết hứng với anh.”
An Nhu nhìn anh chằm chằm: “Anh còn biết xấu hổ không thế?”
Trần Bạch Phồn dừng lại, anh ngoảnh sang nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Em đang mắng anh à?”
“…”
Trần Bạch Phồn hé áo lông ra, để cho cô xem chỗ nào đó của anh mới bị cô cắn: “Em để lại dấu vết trên người anh mà giờ đối xử với anh như vậy sao?”
An Nhu nghe vậy bèn giương mắt nhìn, chỗ bả vai bị cô cắn tới tróc da, hiện tại đã kết vảy, chỉ để lại một điểm nhỏ màu đỏ sậm.
Lúc này cô mới nhớ ra, An Nhu hơi hơi nhón chân để nhìn rõ hơn, cô nghiêm túc hỏi: “Anh có bôi thuốc không vậy?”
“Không bôi.” Trần Bạch Phồn cong lưng để cô nhìn, anh giả vờ giả vịt nói, “Đau quá.”
An Nhu duỗi tay chạm nhẹ vào chỗ đó, cô nhìn vết thương chỉ nhỏ bằng hạt gạo bèn hỏi: “Đau lắm hả?”
“Bả vai anh đau lắm, có lẽ hôm nay không tự ăn cơm được.” Trần Bạch Phồn nghiêm túc nói.
An Nhu ồ lên một tiếng: “Vậy anh nhìn em ăn đi.”
Trần Bạch Phồn: “…”
An Nhu không tiếp tục nói về chuyện này nữa, cô kéo anh về phía con phố khác, vui vẻ nói: “Hôm nay em vui, mình đi ăn lẩu đi.”
Trần Bạch Phồn không được an ủi nên rất khó chịu: “An Nhu, em không nhìn miệng vết thương của anh nữa à?”
Bước chân An Nhu hơi dừng lại, cô ngoảnh đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Miệng vết thương của anh là do em cắn.”
“Thì là em cắn.”
“Em cắn rồi.”
“Vậy lẽ ra em…” Phải bồi thường cho anh chứ? Ví dụ như hôn anh một cái, rồi đút cơm cho anh ăn chẳng hạn?
“Vậy anh muốn sao hả?” An Nhu ngắt lời anh, cô khó chịu nói: “Anh muốn nhổ hàm răng đã cắn anh của em à?”
Trần Bạch Phồn: “…”
An Nhu chỉ trích anh: “Anh ỷ vào việc mình là nha sĩ mà muốn bắt nạt em đúng không?”
Trần Bạch Phồn bật cười với lời nói của cô: “Sao em lại nói sang chuyện đấy rồi.”
“Thỉnh thoảng phải cho anh nếm thử cảm nhận thường ngày của em chứ.”
Trần Bạch Phồn nhướng mày: “Trước mặt em anh đáng yêu vậy hả?”
An Nhu: “…” Hình như anh hơi bị hiểu lầm về bản thân mình thì phải.
*
Trời đã sắp tối, nhiệt độ cũng ngày một lạnh, đèn nê ông đan vào đèn đường tạo ra những vệt màu loang lổ, phát ra ánh sáng âm ấm. Trên đường phố đông người rất náo nhiệt.
Hai người đang định vào tiệm lẩu thì An Nhu đột nhiên chú ý tới có một bà cụ gần đó đang bán bánh gạo.
Cô dừng chân, giật giật tay Trần Bạch Phồn, chỉ sang bên kia: “Anh muốn ăn cái kia không?”
Dạo gần đây đã rất hiếm có người bán cái này rồi, ít nhất là đã lâu An Nhu không được ăn.
Trần Bạch Phồn nhìn theo hướng cô chỉ, bên kia hơi đông người. Anh cong môi, nói nhỏ: “Muốn. Em vào trước đi, anh mua cho.”
An Nhu cong mắt đáp lời anh, cô bước vào tiệm lẩu. Lúc tới cửa thì đột nhiên quay lại nhìn Trần Bạch Phồn đang đứng chờ trong đám người, cả trái tim như được đong đầy.
Đột nhiên thế đấy, nhưng An Nhu rất muốn nói với anh:
Hình như em không chờ được nữa rồi.
Anh có thể cầu hôn em nhanh không, nếu không em sẽ quỳ xuống cầu hôn trước đấy.
Em có thể bao dung anh, cho dù anh có kiếm chuyện vô cớ em cũng không thấy phiền.
Nếu nói thế, anh có thể mau tới lấy em không?
Đúng lúc có đám người bước ra khỏi tiệm lẩu, họ vui vẻ trò chuyện, An Nhu định ra ngoài nhưng quên mất có bậc thang ở phía trước nên bất cẩn dẫm phải không khí, thế là bổ nhào xuống đất.
Cô hoảng sợ kêu lên, môi dưới đập vào đất, hàm răng hình như cũng đụng vào sàn, phát ra một tiếng vang rất lớn.
An Nhu khẽ nức nở, có người bên cạnh cầm lấy tay cô, định kéo cô lên: “Cô không sao chứ…”
An Nhu vịn vào người đó mà đứng dậy, cả lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy, cô che miệng, nước mắt cứ thể chảy ra, cố nén đau nói: “Cảm ơn, không có gì đâu.”
Người nọ gật gật đầu, dặn cô: “Nhiều người đấy, cô phải cẩn thận vào.”
Đúng lúc Trần Bạch Phồn nghe thấy tiếng nhìn lại, thấy vẻ ngoài của An Nhu thì cứng người, anh vội vàng bước tới chỗ cô, hầu kết rung rung, anh hỏi: “Ngã à?”
An Nhu nhìn thấy anh thì nước mắt rơi như mưa, cô duỗi tay ra cho anh nhìn. Trần Bạch Phồn thấy bàn tay cô bị trầy, máu vẫn còn đang thấm ra ngoài.
Tay kia của An Nhu còn đang che môi, Trần Bạch Phồn kéo cái tay đó xuống, thấy môi của cô cũng bị cọ trầy thì hít một hơi thật sâu.
Anh nhìn xuống phía dưới mới thấy đầu gối của cô cũng bị thương. Trần Bạch Phồn khom lưng, anh ngồi xổm, nói: “Lên đi, mình tới bệnh viện.”
An Nhu ngoan ngoãn bò lên, nước mắt cô lách tách chảy vào cổ anh.
Trần Bạch Phồn đau lòng gần chết, anh dỗ cô: “Đau lắm sao?”
“Đau… Hơn nữa em cảm thấy…” Cô còn chưa nói xong.
“Gì cơ?”
Cô chôn mặt vào cổ anh, không nói gì thêm.
Trần Bạch Phồn cõng cô tới bệnh viện gần đó, xin số.
Bác sĩ xử lí miệng vết thương cho An Nhu xong thì cô lại ngồi ở ghế trên hành lang, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Trần Bạch Phồn cầm thuốc tới chỗ cô, anh ngồi xổm xuống, nói khẽ: “Còn đau lắm à? Mình về nhà trước nhé?”
An Nhu không trả lời, hốc mắt cô đỏ bừng.
Trần Bạch Phồn duỗi tay lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô, anh dịu giọng: “Sao em không nói gì?”
An Nhu cúi đầu, cô hàm hồ nói: “Mới nãy răng em cũng đập xuống đất.”
“Hử?”
An Nhu không nhịn được bèn khóc lên, cô chỉ vào miệng mình: “Hàm răng em đau quá, Trần Bạch Phồn, có phải răng em lệch rồi không…”
Trần Bạch Phồn sửng sốt, anh nâng cằm cô lên: “Há miệng ra cho anh nhìn.”
An Nhu mím môi, tỏ ra không muốn chút nào.
Trần Bạch Phồn rất kiên nhẫn: “Há miệng ra nào.”
An Nhu liếc anh, cô đỏ mắt há miệng ra.
Trần Bạch Phồn cẩn thận nhìn hàm răng của cô, anh hỏi nhỏ: “Đập vào chỗ nào?”
“… Răng cửa.”
“Không sao đâu, không lệch.” Giọng Trần Bạch Phồn đậm ý cười, “Có lẽ là tổn thương tổ chức xung quanh răng thôi, hàm răng không lệch đâu, tạm thời ăn kiêng là được, nếu em không yên tâm thì mình đi chụp răng đi.”
Cuối cùng An Nhu cũng ngừng khóc, trong mắt cô còn ánh hơi nước, cô cúi đầu lấy gương trong túi ra soi hàm răng của mình, trông nghiêm túc như một đứa trẻ.
Lúc này bệnh viện đã rất ít người, chỉ có vài người đang ngồi trên ghế hành lang truyền nước, nơi nơi đều rất yên tĩnh.
Trần Bạch Phồn đứng trước mặt An Nhu, anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô thì chợt nhớ tới hồi nhỏ, lần đầu cô đi gặp nha sĩ, lúc về tâm trạng vui hơn hẳn bình thường, từ sau khi bị bắt nạt thì đây là lần hiếm hoi cô nói nhiều.
“Để em nói cho anh nghe, chú nha sĩ khám cho em ấy.”
“Chú ấy tốt thật, siêu dịu dàng, cũng không nói hàm răng của em xấu.”
“Còn đẹp trai nữa!”
“Lúc em lớn lên phải thật xinh đẹp, sau đó gả cho chú ấy mới được.”
Lúc ấy, anh đã nghe lọt những gì cô nói. Cho nên bất kể khi nào, có ai hỏi sau này anh muốn làm gì thì anh đều sẽ đáp: Muốn làm nha sĩ.
Không có ý gì khác cả, anh thật sự chỉ nghĩ như những gì anh nói với cô lúc đó ——
Cảm thấy mình béo quá, làm nha sĩ dễ lấy vợ.
Sau đó, anh cũng sắp đã quên vì sao mình lại muốn làm nha sĩ, nó đã trở thành chấp niệm nhất định phải hoàn thành trong lòng anh.
Đâu biết rằng, nhiều năm về sau, hai người gặp lại ở phòng khám, anh vì cô mà thực sự trở thành nha sĩ.
Vì mấy ngày trước anh mới nhìn ảnh của cô mà đã nhận ra An Nhu, mà cô lại không nhận ra anh, đã thế còn quên hết chuyện cũ.
Trần Bạch Phồn không phải chú nha sĩ mà cô nói khi còn nhỏ, nhưng vì cô mà anh trở thành một nha sĩ như thế.
Nhiều năm trôi qua, An Nhu đã không nhớ được những lời mình nói khi còn nhỏ, nhưng kì diệu là,
Trong khoảnh khắc bước ngang qua anh, cô quay đầu như vận mệnh đã sắp đặt.
Sau đó, nhất kiến chung tình với anh.
Cuộc đời hai người lại giao nhau một lần nữa.
Như vận mệnh đã quyết định từ lâu.
*
Trần Bạch Phồn dắt cô ra khỏi bệnh viện, anh ra đường cái bắt xe. An Nhu lên xe trước, lúc cô đang định nói địa điểm thì Trần Bạch Phồn lên xe sau đã nói trước.
“Đi Bắc Uyển.”
“Bắc Uyển?” An Nhu hỏi, “Chỗ lúc trước anh muốn dọn tới à?”
Trần Bạch Phồn gật gật đầu, anh nói khẽ: “Dẫn em đi xem.”
An Nhu không hiểu ra sao: “Xem cái gì cơ?”
Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, không biết anh đang nghĩ gì, chẳng mấy chốc đã đáp: “Chỗ ở sau này của chúng ta.”
“Anh muốn dọn qua đó à?”
Trần Bạch Phồn há miệng thở dốc rồi không trả lời.
An Nhu cũng không hỏi lại nữa, cô sờ sờ miệng vết thương trên môi, lầu bầu: “Ôi, hôm nay xui quá đi.”
Chẳng mấy chốc hai người đã xuống xe, Trần Bạch Phồn im lặng dẫn An Nhu vào trong khu chung cư. Cô cảm thấy hơi kỳ quặc: “Sao anh không nói gì?”
“…”
“Anh thế này làm em sợ quá.” An Nhu cau mày, “Buổi tối tự dưng dẫn em tới một chỗ xa lạ, đã thế còn không nói gì, cứ như trở thành người khác ấy, làm em cảm thấy rất nguy hiểm.”
“An Nhu.” Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn nói, “Anh đang học thuộc, em đừng quấy rầy anh.”
An Nhu cực kì tò mò: “Anh học thuộc gì thế?”
Anh không để ý đến cô mà vẫn im lặng như cũ, anh dẫn cô vào một tòa nhà. Trần Bạch Phồn cầm chìa khóa mở cửa, giơ tay bật điện ngoài phòng khách.
An Nhu bước vào, lúc cô nhìn thấy phong cách trang trí thì hơi sửng sốt: “Sao phòng nhà anh trông thiếu nữ vậy?”
“Vốn nó không vậy, anh sửa lại.” Anh đáp theo bản năng.
An Nhu ồ lên một tiếng, cô hứng thú dạo qua phòng bếp, sau đó lại vòng tới thư phòng.
Trên kệ sách xếp rất nhiều sách liên quan tới hội họa, một kệ khác thì là sách về răng miệng. Trên bàn có máy tính, bên cạnh là bảng vẽ.
Trông không khác thư phòng ở nhà cô lắm.
Không biết Trần Bạch Phồn đi đâu mà một lát sau mới vào thư phòng. Trông anh có vẻ sốt ruột, dường như không kịp chờ nữa bèn kéo cô vào một phòng khác.
An Nhu nghi ngờ nói: “Anh làm gì thế?”
Anh im lặng một lát.
“An Nhu, vốn anh nghĩ là, chờ tới hôm anh được nghỉ,” Anh vừa đi vừa nói chuyện, tốc độ nói rất nhanh, “Mình sẽ dậy sớm, ăn sáng xong thì anh dẫn em ra ngoài chơi, đi công viên giải trí hoặc xem phim, sau đó dạo phố, thế nào cũng được. Anh hy vọng ngày hôm đó của chúng ta là một ngày tốt đẹp.”
An Nhu không hiểu anh muốn nói gì.
“Sau khi ăn cơm tối thì anh sẽ dẫn em tới Bắc Uyển.” Trần Bạch Phồn mở cửa phòng ra, dẫn cô vào trong, “Anh sẽ cầu hôn em ở đây.”
Thậm chí anh nghĩ xong ngày rồi, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ là, đột nhiên cảm thấy mình không chờ nổi nữa.
Kể cả hôm nay có xảy ra vài chuyện không vui thì cũng đâu còn quan trọng nữa.
Chỉ cần đó là cô.
Chỉ cần cô có thể chân chính trở thành người của mình sớm hơn một chút là được.
Nếu thế, thì bất kể ra sao cũng đã đủ tốt đẹp rồi.
Trong phòng, trên bức tường trắng tinh là những hình ảnh được phát từ chiếc máy chiếu, mỗi bức đều là tranh An Nhu vẽ, từ khi hai người gặp nhau.
Có rất nhiều lời thoại đã được anh đổi thành những lời trong đời thực của hai người.
Tuy rằng không tỉ mỉ như bản gốc, nhưng cũng khiến cô cực kì rung động.
Cô chỉ vì một câu “Đừng sợ” mà thích anh;
Không kiềm được mà nói chuyện với anh bằng giọng điệu không kiên nhẫn, muốn được anh chú ý tới;
Một lần nữa gặp lại, anh dẫn cô tới bệnh viện, rồi cô dùng lí do muốn tẩy răng để gặp anh;
Phát hiện anh ở nhà bên, từ từ thân thiết;
Người nhà bệnh nhân tới làm ầm ĩ, cô đứng chắn cho anh, anh thích cô;
Anh tỏ tình, bỗng dưng như biến thành một người hoàn toàn khác, nhưng cô vẫn thích anh như cũ.
…
…
Bức tranh cuối cùng không phải cô vẽ.
Người đàn ông quỳ một gối trước mặt người phụ nữ, anh cầm hộp nhẫn trên tay. Tuy rằng vẽ không đẹp chút nào, nhưng chỉ cần nhìn là đã biết đây là thành quả sau nhiều lần sửa chữa.
Trong lúc An Nhu còn đang đắm chìm trong loạt phim thì nghe thấy tiếng Trần Bạch Phồn vang lên từ phía sau.
“An Nhu.”
Cô quay đầu nhìn lại.
Trần Bạch Phồn đứng trước mặt cô, chầm chậm quỳ gối xuống.
Khung cảnh ấy như hợp lại làm một với hình ảnh trên tường.
Anh nói: “Từ nay về sau anh chỉ thích em, chỉ kiếm chuyện vô cớ với em, mỗi ngày sẽ chỉ biết dính lấy em, sẽ luôn luôn tìm cảm giác tồn tại trước mặt em, để em nuông chiều anh như bây giờ. Bất kể bao nhiêu năm đi nữa cũng sẽ không thay đổi.”
Trần Bạch Phồn chăm chú nhìn cô, giọng anh run run.
“Nếu thế, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Mắt An Nhu đỏ bừng, đôi mắt cô bị phủ một lớp nước mờ, cô ngơ ngác gật gật đầu.
Trong giây phút ấy, cơn đau trên người cô dường như đều biến mất.
Tâm trạng vì bị té ngã mà trở nên thậm tệ tan biến, tất cả chỉ còn lại cảm giác vui mừng khôn tả.
Cô giơ tay, gật đầu thật mạnh thêm một lần.
“Em bằng lòng.”
*
Mùa hạ năm sau, “Anh chàng dịu dàng” chính thức đi vào hồi hết.
Ở cuối truyện, tác giả có viết:
“Nếu mỗi ngày anh đều muốn dính lấy em, em bằng lòng làm chuyện gì cũng sẽ cho anh theo.
Anh muốn em chiều chuộng anh, em bằng lòng mỗi ngày đều chiều anh hơn một chút, mỗi ngày đều tốt với anh thêm.
Bất kể bao nhiêu năm, bất kể khi hai ta đã già,
Em vẫn sẽ thích anh như hôm nay.”
HOÀN TOÀN VĂN.
Lời tác giả:
Linh cảm của áng văn này xuất phát từ lần nọ tôi đi khám, nhưng lúc đó người tôi gặp được là một tiểu tỷ tỷ nha sĩ dịu dàng cơ ha ha. Sau đó về nhà chị gái tôi nói rằng lần trước chị ấy đi khám thì gặp được một nha sĩ rất đẹp trai, cũng rất dịu dàng. Cảm thấy nghề nghiệp này quả thực rất nhiều người ấm áp như vậy đấy. Sau đó thì, đột nhiên muốn viết một con người hoàn toàn tương phản.
Ngay từ đầu tôi đã không tính viết nhiều rồi, vì chỉ muốn viết truyện ngọt ngào đơn thuần thôi, nên nó mới không dài dòng ~